Bào Văn vẫn rất hồn nhiêu, không biết rằng bản thân đang bị tôi đùa giỡn. Cô ta nhẹ nhàng cười với tôi, dựa vào người tôi, dịu dàng nói: “Chồng, em xin lỗi. Anh vì nhiệm vụ này mà lo lắng đủ đường, không màng nguy hiểm tính mạng, vậy mà em lại… Thực sự xin lỗi anh”.
Tôi hừ lạnh một tiếng, vẫn tỏ ra tức giận. Thấy tôi như vậy, cô ta dựa vào sát hơn cả lúc trước, gần như ngã cả người vào lòng tôi. Đôi môi hồng quyến rũ phà hơi nóng lên tai tôi, cô ta dùng giọng nói khàn khàn mê người nói: “Chồng, em sai rồi. Đêm nay em sẽ giải thích đàng hoàng với anh, được không?”
Tôi dừng lại, nhìn nụ cười quyến rũ trên mặt cô ta. Tôi dùng tay trái ôm lấy eo Bào Văn, tay phải nâng cằm cô ta lên: “Em chắc chứ? Không sợ ngày mai không xuống được giường sao?”
Bào Văn cười khanh khách: “Em mong còn chẳng được”.
Nghe vậy, tôi cúi đầu hôn lên môi Bào Văn, hai tay cô ta ôm lấy cổ tôi, đáp lại đầy nhiệt tình. Tiếng lá cây lẫn với đá cuội vang lên cách đó không xa, tôi biết đó là tiếng chân người bước trong rừng cây tạo thành. Khóe môi tôi cong lên thành một nét cười lạnh lẽo, một tay vuốt từ cằm cô ta xuống. Cô ta lập tức giữ lấy tay tôi. Tôi dừng lại, làm bộ như bản thân còn đang lưu luyến. Bào Văn khẽ cười: “Nóng vội thế làm gì? Không sợ bị người khác trông thấy à?”
Tôi cười khẩy xoay người nhìn về phía sau. Trần Danh giả đang đứng dưới một thân cây, mặt hắn khuất dưới bóng cây, nhìn không rõ biểu cảm. Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn đó phải là một gương mặt cực kỳ khó coi, bởi vì tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà hắn phát ra, cái loại cảm giác chỉ hận không thể gϊếŧ chết tôi. Điều này không khiến tôi cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn có cảm giác vui sướng âm ỉ.
Tôi quay sang, nói với giọng điệu của kẻ thắng cuộc: “Anh chỉ đùa với em một chút thôi. Vợ anh đẹp thế này, quyến rũ thế này, làm sao anh lại nỡ để cho người khác trông thấy gì được?”
Bào Văn cũng nhìn thấy Trần Danh giả, đương nhiên cô ta cũng sẽ nhận ra vừa rồi tôi cố ý chọc giận hắn. Vậy nhưng cô ta hoàn toàn chẳng mất hứng chút nào, ngược lại còn dựa vào lòng tôi, nói một cách dịu dàng: “Chỉ cần anh tha thứ cho em, dù anh làm gì em cũng sẽ không trách”.
Tôi bế bổng Bào Văn lên, hôn trán cô ta: “Chúng ta về phòng chơi từ từ”.
“Được”. Bào Văn nằm trong lòng tôi, môi lộ ra nụ cười hạnh phúc, không quan tâm tới chuyện tôi lúc nóng lúc lạnh. Dù sao thì bác sĩ cũng nói rồi, đây là hiện tượng bình thường.
Cứ như vậy, tôi bế Bào Văn đi thẳng về phòng. Sau khi vào trong, chưa cần tôi làm gì thì Bào Văn cũng đã chủ động “tấn công”. Vì kế hoạch hôm sau, tôi cũng cố gắng hết mình, hận không thể khiến cô ta thật sự không thể xuống được khỏi giường vào ngày mai. Đêm nay, Bào Văn trực tiếp lịm đi trong lòng tôi.
Tôi lạnh lùng rời khỏi chiến trường, rót một li nước, bỏ thuốc ngủ vào. Sau đó, tôi trở lại bên cạnh cô ta, dịu dàng nói: “Vợ khát rồi đúng không, anh lấy nước cho em đây”.
Rốt cục thì Bào Văn vẫn là một kẻ lợi hại, đã đến mức đó rồi vẫn có thể mở đôi mắt mệt mỏi lên, tươi cười nhìn tôi, dịu dàng nói: “Cám ơn chồng nha”.
Tôi đỡ lấy cô ta. Uống nước xong, cô ta dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi thở phào. Tôi biết ngay là chuyện kia không thể khiến Bào Văn ngủ ngay được, vậy nên mới dùng tới cách này.
Chờ khi Bào Văn ngủ say hoàn toàn rồi, tôi mới rửa sạch cốc, không để lại dấu vết gì. Sau đó, tôi lấy điện thoại của Bào Văn ra kiểm tra thử, kết quả là chẳng phát hiện được gì hết. Tuy rằng cũng đoán được là sẽ như vậy, nhưng tôi vẫn có hơi thất vọng.
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi lại lật danh bạ của Bào Văn ra. Trong đó, tôi tìm được số mà Đoàn Thanh Hồ đang dùng. Tôi chép lại số, đặt di động về chỗ cũ. Sau đó, tôi xoay người vào nhà tắm tắm qua, thay một bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài. Mới đi được vài bước, tôi lại sực nghĩ ra một chuyện, bèn quay lại mở hé cửa sổ vốn đang đóng chặt. Sau đó, tôi cầm lấy bình hoa dáng dài trên bàn đặt gần đó, khiến người ta không quá chú ý tới khe hở này.
Làm xong tất cả những chuyện ấy, tôi mới rời khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, tôi giả vờ như chỉ đi tản bộ bên ngoài, không có mục đích gì đặc biệt. Đi được chưa bao lâu, tôi cảm giác có người đang bám theo. Tôi làm bộ như không ai phát hiện ra, chầm chậm đi về phía rừng cây cách đó không xa. Lúc này, cả ngôi chùa vẫn được canh phòng nghiêm mật, chỉ là vẫn không có ai đi lùng sục đi tìm Thẩm Nặc Ngôn. Nghĩ cũng phải, đã lục soát cả tối như thế mà chẳng thu hoạch được gì, nếu còn tìm nữa thì đúng là ngu ngốc.
Hiện giờ, Trần Danh đã cho mọi người dừng việc tìm Thẩm Nặc Ngôn, đối thành canh phòng nghiêm ngặt. Việc này là nhắm vào việc Thẩm Nặc Ngôn còn đang bị thương, không thể để qua lâu được. Hẳn là hắn cho rằng, chỉ cần muốn rời khỏi đây, Thẩm Nặc Ngôn nhất định sẽ bị bắt. Nếu như tiếp tục ở lại, vừa không có thuốc vừa không có thức ăn, anh ta cũng sẽ mất mạng.
Không thể không nói, phương pháp này cũng có tác dụng kha khá. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Thẩm Nặc Ngôn phải còn ở đây. Chỉ tiếc rằng hắn đã phí công rồi.
Đi vào sâu trong rừng cây, tôi tới bên bờ sông, cởϊ qυầи áo ra, chỉ chừa lại mỗi quần đùi rồi nhảy vào trong nước. Tuy rằng nước tháng tư lúc về đêm rất lạnh, nhưng với người vốn có thể chất tốt như tôi mà nói, chuyện này chẳng ảnh hưởng chút nào cả.
Xuống nước xong, tôi lặn luôn xuống. Lấy đủ hơi, tôi nín thở rồi bơi chầm chậm về một phía. Có lẽ là thấy mãi mà tôi không xuất hiện, kẻ theo dõi tôi vội lao tới bên bờ sông, cúi thấp người xuống nhìn xung quanh. Sau khi không thấy tôi đâu, hắn ta nhanh chóng cúi đầu xuống trong nước. Vào đúng lúc này, tôi mạnh tay vít đầu hắn ta xuống, dúi vào trong nước.
Hắn ta giãy dụa kịch liệt, không ngừng quẫy đạp trong nước. Hai mắt hắn ta mở to, tràn ngập sự cầu xin. Cuối cùng, hắn ta cũng ngừng giãy dụa, cơ thể chìm xuống nước như một tảng đá. Tôi lao lên khỏi mặt nước thì thấy có người vì nghe thấy tiếng nên chạy qua. Tôi dùng sức nhấn thi thể xuống, bản thân thì dựa vào bờ, làm bộ như đang nhàn nhã thư giãn lắm.
Những kẻ đó thấy người dưới nước là tôi thì cũng tự giác tản ra. Chờ bọn họ đi rồi, tôi bèn lục tìm lấy chiếc điện thoại di động trên người thi thể. Tôi lấy sim ra, ném điện thoại của hắn ta đi rồi lên bờ. Tôi nhanh chóng mặc quần áo, bỏ sim vào máy mình, sau đó nhanh chóng quay về phòng nghỉ.
Chẳng mấy chốc, tôi đã vòng tới góc tường sau. Lúc này, song cửa sổ vẫn đang ở trong trạng thái như khi tôi đi. Tôi chầm chậm đứng thẳng người dậy, nhìn qua kẽ hở còn phía trên binh hoa. Trần Danh giả đang ngồi trên giường, dùng một bàn tay khẽ xoa lên má Bào Văn, đôi mắt tràn ngập sự nhiệt tình.
Môi tôi nhếch lên thành một nụ cười lạnh, thầm nhủ quả nhiên mình đoán không hề sai. Đêm hôm nay, tôi cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bào Văn, khiến cô ta kêu thật lớn tiếng, mục đích ở đây là để khích Trần Danh giả, khiến hắn phát điên. Đồng thời, dùng việc này để xem xem hắn có yêu cô ta không, liệu có vì cô ta mà làm ra chuyện liều lĩnh hay không. Vậy nên sau khi tắm xong tôi mới đi ra ngoài. Tôi không lo lắng gì chuyện Trần Danh giả không biết điều đó, bởi lẽ phòng hắn ta ở ngay cạnh phòng tôi. Sự cuồng nhiệt của Bào Văn chắc chắn chẳng khác nào mấy cây kim vô hình đâm vào hắn, khiến hắn đau đớn muốn chết, không tài nào ngủ được.
Bởi vì đoán được Trần Danh giả có thể sẽ nhân dịp tôi không có mặt mà đi tìm Bào Văn, vậy nên tôi mới chú ý phía sau liên tục. Quả nhiên hắn đã cho người theo dõi tôi. Đang yên đang lành, sao lại phải theo dõi tôi làm gì. Tôi nghĩ, trừ lí do nghi ngờ tôi có gì bất thường, còn có một nguyên nhân nữa là để báo cáo cho hắn, đảm bảo được chuyện hắn sẽ biết khi nào tôi trở về, từ đó kịp thời rút khỏi phòng.
Mặc dù đã dự liệu trước những chuyện này, nhưng khi phát hiện ra bản thân hoàn toàn không đoán sai chút nào thì tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì tôi đang đứng ở góc độ của một kẻ si tình để phán đoán hành vi của hắn. Nhưng trừ là một tên si tình, hắn còn là con nuôi của Tống Vân Hải, là một Trần Danh giả hiểm độc. Tôi nghĩ, nếu như không phải hẳn yêu Bào văn sâu đậm, vậy thì mọi phán đoán của tôi đều chỉ là vô nghĩa. Nhưng không ngờ rằng tôi đoán đúng rồi, đồng thời cũng chứng mình được một điều. Trong lòng tên đàn ông máu lạnh vô tình này, Bào Văn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Tôi thật sự không hiểu, rốt cục Bào Văn có ma lực gì mà lại khiến Trần Danh giả mê mẩn cô ta chỉ trong một thời gian ngắn như vậy? Chẳng lẽ lực hấp dẫn giữa những kẻ biếи ŧɦái với nhau mạnh hơn so với người thường như tôi ư? Hay là Trần Danh giả khao khát có được Bào Văn? Loại ham muốn chiếm hữu đáng sợ này cũng giống như chuyện Bào Văn muốn có được tôi vậy? Nếu so sánh với nó, tình yêu hoàn toàn không có cửa. Vậy cho nên hắn mới có thể chấp nhận được mối quan hệ giữa tôi và Bào Văn chăng?
Vừa suy nghĩ miên man, tôi vừa dùng số điện thoại của thủ hạ của hắn để gửi tin nhắn, cho hắn biết hiện giờ tôi còn đang bơi, hẳn là sẽ không thể trở về trong một chốc một lát được.
Sau khi nhận được tin nhắn này, đôi mắt Trần Danh giả như thể sáng lên, hắn nhỏ giọng nói: “Văn Văn, vì sao em lại hưng phấn khi ở bên tên đó như vậy? Chẳng lẽ dạng người như hắn có thể khiến em thỏa mãn ư? Không, tôi mạnh hơn hắn nhiều, chắc chắn tôi sẽ khiến em thỏa mãn hơn thế. Tôi sẽ chứng minh cho em thấy”.
Trần Danh giả nói xong, không ngờ lại rút ra một chiếc mặt nạ giống tôi như đúc rồi đeo lên. Hắn cúi đầu xuống định hôn Bào Văn, một tay thì cầm lấy chăn, định kéo xuống. Mà hiện giờ Bào Văn lại chẳng mặc gì trên người, nếu hắn kéo chăn ra, bên trong sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Tuy rằng căm ghét Bào Văn, hận không thể khiến cô ta chết ngay lập tức; nhưng dù sao Bào Văn cũng là vợ cũ trên danh nghĩa của tôi, là vợ hiện tại của tôi. Nếu tên Trần Danh giả này thực sự làm gì cô ta, kẻ mất mặt là tôi, kẻ bị tổn hại đến tôn nghiêm cũng là tôi. Vậy nên tôi không chút do dự bật tiếng điện thoại lên, sau đó nhấn chụp ảnh.
Âm thanh này khiến Trần Danh giả lập tức giật mình tỉnh táo lại. Hắn dùng vẻ mặt âm trầm nhìn về phía tôi: “Ai?”
Tôi cười lạnh, đẩy cửa sổ ra. Bình hoa rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.
Trông thấy là tôi, Trần Danh giả sửng sốt. Tôi cười lạnh: “Trần Danh, giờ tôi mới phát hiện ra đấy, anh đeo thứ này lên trông giống tôi thật. Có điều, anh đang định làm gì vậy? Chẳng lẽ anh định đóng giả tôi, quấy rối vợ tôi à?”
Trần Danh giả lạnh giọng: “Tin nhắn là do anh gửi?”
Tôi nhảy qua cửa sổ vào phòng, thản nhiên đáp: “Đúng thế”.
“Người của tôi đâu?” Trần Danh giả nhìn tôi, cắn răng hỏi.
“Đương nhiên là chết rồi”. Tôi trả lời vô cùng nhẹ nhàng, giọng điệu bình thản như thể nói một con mèo vừa chết.
Trần Danh giả đột nhiên lao về phía tôi. Tốc độ của hắn cực nhanh, tôi chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, hắn đã xuất hiện ngay trước mắt. Một cú đấm nhắm thẳng vào mặt tôi, chân thì nhắm thẳng vào phần dưới. Tôi lùi về phía sau mấy bước, né được đòn tấn công trong gang tấc. Tôi trầm giọng: “Tuy rằng đã khiến vợ tôi hôn mê, nhưng tôi không bảo đảm cô ấy sẽ không tỉnh đâu. Vậy cho nên, anh chắc chắn là muốn gây ồn ào chứ?”