Khi Đoàn Thanh Hồ dùng ánh mắt nặng tình và chân thành như vậy để nhìn mình, lòng tôi bỗng nặng nề hẳn đi, thầm nghĩ chẳng lẽ bị chị ấy nhận ra rồi sao? Không, không thể có chuyện đó được! Tôi cố gắng tỏ ra đùa cợt: “Có phải tôi hát hay lắm không? Cô đừng có vì thế mà mê tôi đó nha”.
Đoàn Thanh Hồ thu ánh mắt lại, như thể vừa rồi chỉ là nhận lầm người, giọng điệu cũng lạnh nhạt đi nhiêu: “Xin lỗi, tự nhiên tôi nói nhiều quá. Mà nói chứ, đây là lần đầu tiên tôi trải lòng trước mặt người ngoài. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi rất ghét anh, nhưng lại không nhịn được mà chuyện phiếm vài câu. Nói xong thì lại thấy hơi hối hận…”
Tôi vội đáp: “Không cần phải hối hận đâu, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai. Tôi sẽ đem những điều này xuống mồ. Trừ hai chúng ta ra, sẽ không có người thứ ba nào biết, kể cả Bào Văn”.
“Tại sao? Tại sao anh lại phải giúp tôi như thế? Không phải anh ghét tôi à?” Đoàn Thanh Hồ nhíu mày hỏi.
Tôi né tránh ánh mắt của chị ấy, không dám nhìn thẳng, chỉ nghiêm trang đáp lời vớ vẩn: “Đó là bởi vì tôi rất yêu vợ mình, cho nên hiểu được cảm giác yêu một người là thế nào. Tôi tôn trọng tình yêu của cô, vậy nên sẽ không để nó bị bất kỳ kẻ nào chà đạp, kể cả là vợ tôi cũng không được”.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thắc mắc. Tôi biết, những điều tôi vừa nói thực ra có mâu thuẫn với lời mình lúc trước, nhưng giờ tôi nào quan tâm được nhiều đến thế. Tôi vờ như không phát hiện ra chị ấy đang hoài nghi mình, móc thuốc lá từ trong túi ra, đặt lên mũi hít hà. Bởi vì chị ấy đang mang thai nên tôi không thể hút được, chỉ có thể cài ra sau tai.
Làm xong tất cả những chuyện này rồi, tôi mới đón lấy ánh mắt từ Đoàn Thanh Hồ, vậy nhưng lại phát hiện ra chị ấy vẫn đang ngẩn người nhìn tôi. Tôi hỏi: “Tôi rất tò mò, gương mặt quấn toàn băng của tôi thì có gì đáng để cô nhìn chăm chú vậy? Không phải là cô đang đếm xem trên đầu tôi quấn bao nhiêu vòng băng gạc đấy chứ?”
Đương nhiên, Đoàn Thanh Hồ không hề có tâm trạng nói đùa với tôi. Chị ấy rời mắt đi, nghiêm mặt nói: “Tôi biết điều anh muốn biết không phải những điều ấy, mà là tối nay ai bảo tôi tới đây, đúng không? Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là anh đang nghi ngờ Trần Danh bảo tôi đến. Có điều xin lỗi anh, không phải cậu ấy đâu. Tôi chỉ là nghe nói Trần Thiên có ý định gϊếŧ cậu ấy, rồi lại nhận được tin hôm nay Trần Thiên bị thương, cho nên mới tới đây. Tôi muốn xem thử xem mình có thể xử lý Trần Thiên không”.
Quanh đi quẩn lại, chúng tôi vẫn quay về vấn đề mà tôi quan tâm nhất. Tôi nhíu nhíu mày, thản nhiên đáp: “Đúng là ngốc quá đi mất. Được rồi, tôi hỏi cô, là ai nói cho cô biết tin này? Cô không đi kiểm tra chứng thực thử xem à? Cứ thế hành động luôn sao?”
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, tôi nghĩ hẳn là chị ấy đã hiểu ý mình. Cứ cho là Trần Danh giả không trực tiếp liên lạc với chị ấy, nhưng người cho chị ấy biết tin rất có thể là do Trần Danh giả bày mưu tính kế. Trần Danh giả biết chị ấy nặng lòng với tôi, cho dù đôi bên đã là người xa lạ, một khi biết có người đe dọa đến tính mạng tôi, chị ấy sẽ không do dự mà ra tay với đối phương. Mà mục đích của hắn khi làm vậy, e là muốn đưa Đoàn Thanh Hồ vào chỗ chết.
Tuy rằng Đoàn Thanh Hồ còn hữu dụng với đám Tống Vân Hải, nhưng Trần Danh giả và Bào Văn cũng chẳng chào đón gì chị ấy cho cam. Cả hai đều muốn đứa con trong bụng chị ấy gặp chuyện, hơn nữa, sự tồn tại của chị ấy trước sau gì cũng là một sự uy hϊếp đối với Trần Danh giả. Vậy cho nên, hắn hẳn là sẽ mong chị ấy gặp phải sự cố. Nếu như chị ấy thật sự chết trong lúc ám sát Trần Thiên, vậy thì nếu không có đầy đủ bằng chứng, ai mà biết được hắn là kẻ thúc đẩy phía sau? Một khi Đoàn Thanh Hồ chết, vậy chỉ cần gϊếŧ tôi đi, trên thế giới này sẽ chỉ còn lại một Trần Danh, đó chính là tên giả mạo kia.
Đến lúc đó, Trần Danh giả có thể chiếm lấy toàn bộ mọi thứ của tôi, dẹp sạch các anh em của tôi, khiến những người tôi yêu quý phải chịu tổn thương. Mà “kẻ đã chết” là tôi đây lại phải mang theo cái tiếng nhơ là vong ân bội nghĩa, sống không yên lành, chết cũng không an ổn.
Nghĩ tới đây, tôi siết chặt bàn tay, trầm giọng nói: “Cô là một người phụ nữ thông minh, cũng là một người si tình. Nhưng hiện tại cô không thể vì yêu mà liều lĩnh được nữa. Bởi vì bây giờ, còn trên cả là một người phụ nữ, cô còn là một người mẹ”.
Nghe vậy, Đoàn Thanh Hồ giật mình. Tôi nhìn chị ấy: “Bên cạnh Trần Danh có nhiều cao thủ đến vậy, còn cần cô ra tay sao? Ngoài ra, có lẽ cô vẫn không biết, Trần Thiên là mục tiêu tôi cần ám sát. Vào ngay ngày mai thôi, địa điểm là trang viên Đức Trang”.
“Ở đó sao?” Đoàn Thanh Hồ cau mày: “Trang viên Đức Trang là địa bàn của Trần Thiên. Hơn nữa hệ thống canh phòng bên trong cực kỳ nghiêm ngặt. Đi đánh lén ở đó chẳng khác nào chịu chết”.
“Đây chính là điều Trần Danh muốn thấy”. Tôi lạnh lùng đáp lời.
Đoàn Thanh Hồ thoáng sững người: “Anh có ý gì? Chuyện anh đi ám sát Trần Thiên có liên quan gì đến Trần Danh?”
Nghe xong câu này, tôi hiểu ngay chị ấy không biết gì về quan hệ giữa Trần Danh giả và Ngã Lang. Dù sao chị ấy cũng chỉ có một mình, mất đi mạng lưới tin tức khổng lồ như phía Tam gia, chị ấy luôn hành động theo cá nhân thì có thể nắm được bao nhiêu thông tin cơ chứ? Muốn giấu diếm chuyện này là điều quá sức dễ dàng.
Nghĩ tới đây, tôi bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra cô không biết rồi, Trần Danh giờ đã liên thủ với Bào Văn, hắn muốn tranh đoạt địa bàn Hàng Châu chứ không muốn chung đụng với Trần Thiên, vậy nên mới muốn lấy mạng ông ta. Còn chuyện Trần Thiên có ý lấy mạng hắn hay không, nói thật thì tôi cũng không rõ. Tôi chỉ có thể nói với cô rằng: đừng dính vào chuyện này làm gì”.
Đoàn Thanh Hồ yên lặng hồi lâu, mãi cho tới khi tôi gọi vài lần, chị ấy mới giật mình: “Nếu những điều anh nói là thật. Vậy thì Trần Danh mà anh nói tới đúng là Trần Danh tôi biết sao?”
Tôi biết Đoàn Thanh Hồ không thể chấp nhận được một Trần Danh như vậy. Chẳng riêng gì chị ấy, chỉ e rằng tất cả mọi người đều đã không chấp nhận nổi tên Trần Danh giả này. Tên lừa đảo này. Trước khi tôi tỉnh lại, hẳn là hắn vẫn luôn an phận thủ thường đóng cho tròn vai diễn. Nhưng kể từ khi xác định được rằng tôi mất trí nhớ, hắn bắt đầu để lộ nanh vuốt của mình. Hắn cho rằng, cho dù hắn có thay đổi, chỉ cần không ai có thể chứng minh được hắn là Trần Danh giả, vậy là chẳng vấn đề gì hết. Hắn cho rằng những người anh em đã từng cùng tôi vào sinh ra tử có thể khoan dung cho mọi thay đổi từ hắn. Nhưng tôi lại cứ không để theo ý hắn đấy, tôi muốn hắn phải thất bại thảm hại, muốn hắn kiêu ngạo đóng vai tôi thế nào, thì phải sụp đổ trong thất bại thế ấy.
“Con người sẽ thay đổi”. Tôi nhỏ giọng, không biết là nói chính mình, hay là nói Trần Danh giả.
Đoàn Thanh Hồ im lặng. Tôi nhìn thời gian, bảo với chị ấy rằng không còn sớm nữa, tôi phải tới trang viên Đức Trang. Đoàn Thanh Hồ lại chẳng có ý xuống xe, chỉ nhìn tôi chăm chú. Đôi mắt xinh đẹp kia như sắp nhìn thấu cả con người tôi. Mỗi lần chị ấy nhìn tôi như vậy, tôi đều cảm thấy căng thẳng, sợ chị ấy nhận ra điều gì.
Đoàn Thanh Hồ lên tiếng: “Cho tôi một lí do”.
Tôi nhíu mày hỏi: “Lí do gì cơ?”
“Anh cũng biết mà, tôi đang nói tới lí do giúp tôi. Chẳng có lí do gì để anh tự dưng giúp tôi cả, nếu như anh thực sự ghét tôi như lời anh nói”. Đoàn Thanh Hồ thản nhiên trả lời.
Tôi biết ngay là những lí do đầu thừa đuôi thẹo của mình lúc trước không thể gạt được chị ấy, hơn nữa trông chị ấy hẳn là tính hỏi cho tới cùng. Tôi hạ giọng: “Tôi thì có thể nói, nhưng cô có chắc chắn mình muốn nghe không? Tôi nói trước cho cô biết, lí do này rất tàn nhẫn đấy”.
Đoàn Thanh Hồ không hề bị câu nói của tôi hù dọa, chị ấy chỉ hơi nheo mắt lại, quan sát tôi từ đầu đến chân.
Tôi biết một khi mình đã bắt đầu chuyện này thì không thể muốn chấm dứt là dứt ngay được. Vậy nên tôi hạ quyết tâm, tiếp tục nói: “Trần Danh là tình địch của tôi”.
Vẻ mặt của Đoàn Thanh Hồ tràn đầy sự kinh ngạc, tôi bình thản tiếp lời: “Có lẽ cô sẽ không tin, nhưng Trần Danh hiện giờ rất thích Bào Văn. Hắn ta trâng tráo nói muốn cướp cô ấy khỏi tay tôi. Nhưng tôi sẽ không để hắn làm được điều đó đâu. Không chỉ thế, tôi còn khiến hắn sống không được yên thân”.
Nói tới đây, tay tôi siết thành hai nắm đấm, giả bộ như cực kỳ phẫn nộ.
Đoàn Thanh Hồ bị thông tin đột ngột này làm cho giật mình. Tôi biết, đối với chị ấy mà nói, chuyện này rất khó để chấp nhận. Hơn nữa, đứng ở góc độ của chị ấy, chuyện này về cơ bản là không thể. Tôi không vội mà tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Nếu cô không tin thì cứ lẳng lặng theo dõi chúng tôi là được. Tôi nghĩ là nhất định cô sẽ chứng kiến được những gì tôi nói. Nhưng mà tôi vẫn câu cũ nhé, là một người mẹ, hi vọng lúc nào cô cũng sẽ nghĩ tới con mình trước tiên”.
Vì không để chị ấy hiểu lầm, để chị ấy cho là tôi đang quan tâm đến chị ấy. Tôi nói lời trái lương tâm: “Đương nhiên, tôi nói vậy là hi vọng cô có thể tự bảo vệ mình. Dù sao thì cô phải còn sống, tên Trần Danh kia mới không dám tự tung tự tác. Bằng không, cô mà vì yêu sinh hận, làm thịt luôn hắn thì phiền to đấy”.
Nói xong, tôi còn cười lên ha hả như thể vui vẻ khi thấy người khác gặp chuyện. Mãi đến khi Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phẫn nộ và căm ghét, tôi mới xấu hổ mà ngưng tiếng cười lại.
Đoàn Thanh Hồ nhíu mày: “Tuy rằng anh nói nghe rất thật, nhưng dù thế nào tôi cũng cảm thấy khó tin. Người cậu ấy yêu là Tống Giai Âm, sao có thể đến lượt người khác”.
Tôi nhún vai: “Tin hay không thì tùy cô thôi. Tôi bảo chứ, mai mà đi theo tôi, cô sẽ thấy thứ cô muốn thấy. Đương nhiên, nếu cô sợ bản thân không chấp nhận được, muốn lừa chính mình, che mắt chính mình thì có thể không đi”.
Đoàn Thanh Hồ lạnh nhạt đáp: “Khỏi cần dùng cách khích tướng để khích tôi. Tôi sẽ đi. Nếu lúc đó để tôi biết được anh lừa tôi, anh sẽ chết rất thảm đấy”.
Tôi biết, đối với Đoàn Thanh Hồ mà nói, danh dự của Trần Danh tôi là điều không ai có thể bôi nhọ. Vậy cho nên, nếu chị ấy biết tôi nói dối, nhất định sẽ gϊếŧ tôi mà không chút nương tay. Chị ấy chính là một người như vậy, tình sâu tựa biển, khoan dung vô hạn với người mình yêu, mà những kẻ khác thì chẳng bằng con sâu cái kiến.
Tôi ngẫm nghĩ: “Chi bằng chúng ta đánh cược đi”.
“Cược cái gì?”
“Nếu tôi không lừa cô, ngày mai cô nhất định phải đảm bảo tính mạng cho Trần Thiên”. Tôi thản nhiên nói. Liếc về phía Đoàn Thanh Hồ còn đang kinh ngạc, tôi tiếp tục: “Tôi chưa từng có ý định gϊếŧ ông ta”.
Tôi biết làm như vậy rất mạo hiểm, cũng không muốn lôi Đoàn Thanh Hồ nhúng vào chuyện này. Nhưng chị ấy là người mà tôi để lộ ra nhiều thông tin nhất, cũng là người duy nhất tôi có thể dựa vào trong giai đoạn này. Hơn nữa, tôi tin rằng nếu chị ấy muốn che dấu, không ai có thể phát hiện được là chị ấy đã động tay, vì vậy nên tôi mới nhờ tới Đoàn Thanh Hồ.
Chị ấy yên lặng một hồi rồi trả lời: “Quyết định vậy đi”.
Nói xong, chị ấy xuống xe đi ngay. Chuyện cho tới lúc này, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói thêm với nhau cả. Nhìn bóng lưng của chị ấy, tôi bỗng nhiên có phần không nỡ, không nhịn được mà gọi chị ấy một tiếng. Chị ấy quay lại, tôi hỏi: “Cô định đi đâu?”
Đoàn Thanh Hồ hơi nheo mắt lại, tôi nhận ra, mình quản nhiều chuyện quá rồi. Tôi liếc về phía bệnh viện: “Tôi đề nghị cô tìm Thẩm Nặc Ngôn, lời của anh ấy có thể khiến cô nhận ra Trần Danh đã thay đổi như thế nào”.
Đoàn Thanh Hồ nhíu mi, nhìn tôi chăm chú. Tôi hỏi chị ấy nhìn gì, chị ấy thản nhiên đáp: “Thật ra là anh muốn tôi bảo vệ và chăm sóc cho Thẩm Nặc Ngôn đúng không?”
Trực giác nhạy bén khủng khϊếp!
Tôi trả lời một cách lạnh nhạt: “Cô nghĩ nhiều quá”.
Nói xong, tôi vội vàng lái xe rời đi. Qua kính chiếu hậu, tôi trông thấy Đoàn Thanh Hồ đứng đó, thẫn thờ nhìn lên bầu trời trống rỗng.
Tôi biết, chị ấy đang nghĩ đến tôi, nhưng tôi đó đã không còn là tôi nữa rồi.