Trần Danh giả là gã đàn ông đáng ghét nhất mà tôi từng gặp trên đời. Hắn không tức giận, chỉ nâng tay lên ý bảo chúng tôi ngồi xuống. Tôi nhìn ra được, hắn là một kẻ biết nhẫn nhịn. Cho dù hiện tại hắn đã là kẻ bề trên, nhưng vẫn có thể giấu được buồn vui hờn giận của bản thân. Người như vậy đúng là một đối thủ đáng gờm.
Bào Văn thấy Trần Danh giả không dây dưa gì thêm về đề tài này thì khẽ thở phào, kéo tôi cùng ngồi xuống. Tôi vừa ngồi vừa quan sát xung quanh. Không quan sát thì thôi, chứ vừa nhìn tôi đã lập tức cảm thấy tức giận. Bởi vì những gương mặt đi theo Trần Danh giả trong căn phòng này đều là những kẻ lạ hoắc. Lần làm việc này ở Hàng Châu khẳng định là cực kỳ quan trọng. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ đưa Mạt Tang, Thẩm Nặc Ngôn theo, nhưng Trần Danh giả thì không. Điều này khiến tôi không khỏi hoài nghi rằng hắn đã từ từ tạo ra khoảng cách giữa mình và họ, vô hình trung thay đổi quyền lực của mọi người.
Nghĩ vậy, tôi hận không thể đấm cho Trần Danh giả nằm bò ra đất. Tôi gắng sức nhịn xuống những cảm xúc đang rít gào nơi đáy lòng, ngồi xuống, xé gói đồ ăn trước mặt Bào Văn. Lúc này, Trần Danh giả lên tiếng: “Đã là người một nhà cả. Chàng Hề, à không, Nhĩ Hải, có phải anh nên lấy mặt nạ xuống, cho chúng tôi nhìn mặt một lần không? Nếu không lỡ đâu có người đeo mặt nạ tương tự, giả làm anh thì chúng tôi biết làm sao cho phải đây?”
Tôi nhíu mày, đây rõ ràng là Trần Danh giả muốn mượn cớ hạ nhục tôi. Tôi cắn răng trả lời: “Tôi chỉ phụ trách việc ám sát Trần Thiên, chả nhẽ chuyện này cũng cần thủ hạ của anh nhớ mặt à? Lẽ nào anh cho rằng bọn họ có tư cách gì để qua lại với tôi hay sao?”
Nghe tôi nói vậy, đám anh em của Trần Danh giả đều có vẻ rất tức giận, tôi lạnh nhạt tiếp lời: “Được rồi, khỏi cần thử chọc giận tôi làm gì. Đừng quên tôi tới đây để làm gì. Anh có tâm trạng để đùa giỡn, nhưng tôi không có ý định lãng phí thời gian đâu”.
Dù khả năng nhẫn nhịn có tốt, nhưng sau nhiều lần bị tôi nói xéo mà chẳng cần một lời thô tục như thế thì cũng cảm thấy tức giận. Hắn cắn răng, cười khẩy: “Được, vậy tôi đây cũng không lãng phí thời gian nữa. Sáng ngày mai, tôi và Trần Thiên sẽ bàn chuyện làm ăn tại biệt thự Đức Trang. Đức Trang là địa bàn của ông ta. Sau núi trồng trà, còn phía trước là cảnh tham quan. Lúc đó tôi sẽ tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau, anh nhân cơ hội đó gϊếŧ ông ta. Như vậy không vấn đề gì chứ?”
Tôi lạnh lùng nói: “Địa hình của Đức Trang. Còn nữa, nghe nói bên cạnh đối phương luôn có cao thủ ẩn nấp. Cần biết thân phận của cao thủ, cả sở trường là gì, có tạo ra uy hϊếp cho tôi không? Những điều này, tôi cần phải nắm được rõ ràng”.
Trần Danh giả đưa một tấm bản đồ cho tôi. Tôi mở bản đồ ra, hắn nói: “Đây là bản đồ của biệt thự Đức Trang”.
Địa hình của Đức Trang thuộc dạng bằng phẳng, bên trong có hàng loạt cửa hàng theo phong cách cổ, có một vườn trà, có khu phong cảnh. Việc đánh lén ở một địa hình thế này hoàn toàn không phải là một ý kiến hay, bởi lẽ nơi này không có gì để tôi che dấu hành tung cả. Cho dù có gϊếŧ được người, chỉ e là muốn chạy cũng không dễ dàng gì.
Còn đang suy nghĩ thì Trần Danh giả đã đưa cho tôi một tập tài liệu, trên đó in thông tin về sáu người. Tôi lật ra xem thử thì thấy hóa ra là vệ sĩ của Trần Thiên, hơn nữa cả sáu đều rất lợi hại, trong đó có hai người được gọi là “Thần Thương Thủ”.
Nhìn thấy những thứ này, tôi bỗng có chút tức giận. Phía tôi chỉ có hai người, bên kia lại có tới sáu cao thủ, địa hình cũng không phù hợp để ám sát. Cho dù tôi có gϊếŧ được Trần Thiên, chỉ e cũng khó lòng thoát khỏi cái chết. Nghĩ vậy, tôi thoáng liếc về phía Trần Danh giả. Khi thấy sát khí toát ra từ đáy mắt hắn, tôi lập tức hiểu ra ngay: không phải là hắn cố tình đó chứ? Hắn muốn lợi dụng tôi để trừ khử Trần Thiên, đồng thời lợi dụng thế lực của Trần Thiên để xử lí tôi. Cứ như thế, hắn có thể bớt được ngay hai kẻ địch, tính toán hay lắm!
Lúc này, tôi thấy sắc mặt Bào Văn cực kỳ khó coi, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng chỉ làm bộ không phát hiện. Tôi châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Anh thế này là muốn tôi đi chịu chết à?”
Trần Danh giả nhíu mày: “Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy nhiệm vụ khó quá, anh không có năng lực làm được đến thế? Nếu đã như vậy, anh cứ nói thẳng là không được cho xong, hắt nước bẩn về phía tôi làm gì?”
Hắn vừa dứt lời, bè lũ anh em của hắn xung quanh liền cười lên ha hả, cả đám chỉ hận không thể nhổ nước miếng vào mặt tôi, ánh mắt cũng tràn ngập sự khinh thường. Tôi thật sự chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức. Vậy nhưng tôi vẫn nén lại, bình thản đáp: “Mai tôi chờ tin của anh”.
Nói xong tôi đứng dậy đi ngay, Bào Văn vội vàng đuổi theo tôi: “Không bàn bạc thêm chút nữa sao anh?”
Tôi lạnh nhạt trả lời: “Bàn bạc? Còn bàn bạc cái gì nữa?”
Tôi đi lướt qua Bào Văn, không nói thêm gì. Về tới phòng, tôi đạp bay chiếc ghế, xoay người hỏi: “Em nói xem, tên Trần Danh này có phải là đang muốn mượn cơ hội để gϊếŧ anh không? Tráo Tử đã chết rồi, vậy mà hắn vẫn chưa từ bỏ chuyện gϊếŧ anh!”
Sắc mặt Bào Văn trầm xuống: “Em biết là hắn có ý xấu. Nhưng đây là nhiệm vụ chúng ta đã nhận thì phải hoàn thành mới được”.
Tôi biết Bào Văn vẫn còn có chuyện giấu diếm, cho nên mới tỏ ra như thể tức giận lắm, nhằm để cô ta dỗ dành tôi, sau đó nói cho tôi biết. Nhưng giờ cô ta lại không có trúng kế, điều này càng khiến tôi cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ bên trong.
Tôi kìm nén sự nghi hoặc trong lòng lại, nhìn tập tài liệu trên tay: “Để anh suy nghĩ xem giờ nên làm gì”.
Bào Văn thấy tôi không vì phẫn nộ mà đưa ra quyết định thiếu lí trí thì khẽ thở phào: “Vậy anh cứ suy nghĩ nha, em đi gọi cho anh ít đồ ăn”.
Tôi trả lời: “Em vất vả rồi”.
Sau khi Bào Văn đi, tôi lập tức đặt tư liệu trong tay xuống, mở túi lấy ra một khẩu súng. Tôi lấy một đôi giày vải ra, đeo vào chân. Đi giày vải giẫm xuống đất sẽ không tạo ra âm thanh, tiện cho việc ẩn náu.
Đeo giày xong, tôi ra ngoài theo đường cửa sổ sau. Ra tới bên ngoài, tôi né camera của khách sạn, đi thẳng đến bức tường phía sau nhà ăn. Tới nơi, tôi tìm được phòng của Trần Danh giả, ghé vào dưới cửa sổ, áp tai lên tường. Tôi ổn định lại hơi thở, ngồi yên không động đậy.
Tôi có thể chắc chắn rằng Bào Văn nhất định sẽ tới đây để tìm Trần Danh giả, vậy nên tôi mới nghĩ đến chuyện nghe lén.
Bởi vì khách sạn này được chọn xây dựng theo kết cấu kiến trúc Huy phái cổ, là một khách sạn cổ kính, sử dụng cửa sổ khắc hoa, không dán giấy hay lắp kính. Do đó, hiệu quả cách âm cũng không được tốt như khách sạn bình thường. Đương nhiên, chỗ tôi núp là ở mặt tường có cửa sổ. Hiện giờ, tôi đang ở ngay dưới cửa sổ, tai dán vào tường, vậy nên rất dễ dàng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Tôi lắng nghe thử, quả nhiên là có tiếng của Bào Văn. Giọng cô ta lạnh như băng: “Tống Trường Tân, anh có ý gì? Rõ ràng lúc trước chúng ta đã bàn địa điểm phục kích là tại trung tâm thương mại, chỗ đó tiện cho chúng tôi chạy trốn, ẩn nấp. Vậy tại sao anh lại thay đổi địa điểm ngang chừng? Anh biết thừa biệt thự Đức Trang là địa bàn của Trần Thiên cơ mà? Anh ấy không phải chỉ cần đối phó với riêng Trần Thiên và sáu cao thủ kia, mà còn có hàng trăm bảo an và vệ sĩ! Rốt cục là anh nghĩ cái quái gì thế? Chẳng lẽ cho đến giờ anh vẫn không từ bỏ ý định gϊếŧ anh ta à? Anh đừng có quên, chúng ta đều làm việc cho cấp trên! Cấp trên không cho phép anh ta chết!”
Tống Trường Tân? Thì ra tên của Trần Danh giả là Tống Trường Tân. Nếu là do Tống Vân Hải nhận nuôi, vậy thì mang họ Tống cũng là bình thường. Chỉ là không ngờ hắn lại dám làm trái lệnh cấp trên, dồn tôi vào chỗ chết. Điều khiến tôi bất ngờ hơn là Bào Văn không nói cho tôi biết gì cả.
Tôi vẫn cảm thấy tuy Bào Văn lợi dụng tôi, nhưng trong lòng vẫn yêu tôi. Có điều hiện giờ tôi bắt đầu nghi ngờ, không khỏi nghĩ rằng: cô ta thực sự còn tình cảm với tôi ư? Hay cô ta vốn cũng giống tôi, từ đầu tới cuối chỉ toàn là diễn kịch, làm thế chỉ để khống chế tôi mà thôi? Nếu tôi có thể diễn vở kịch này như thật, vậy thì khẳng định là Bào Văn cũng có thể làm được.
Trần Danh giả cười nhạt: “Sao? Đau lòng hả? Sợ người đàn ông trong lòng em mất mạng à? Em không tin tưởng cái đồ bỏ đi đấy đến thế à?”
Bào Văn lạnh lùng đáp: “Anh ta sống hay chết cũng có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ mong anh nhớ cho kỹ, mệnh lệnh của bề trên là để anh ta sống, anh ta có vai trò quan trọng trong toàn bộ kế hoạch của chúng ta. Tôi mong anh đừng có vì lợi ích cá nhân mà làm chuyện khiến mọi người phải lo lắng. Nếu không, tôi không ngại báo cáo chuyện này lên trên đâu”.
Từ giọng điệu lạnh nhạt của Bào Văn, tôi cảm thấy có lẽ cô ta nói thật. Cô ta thật sự không yêu thương gì tôi. Muốn có được tôi chẳng qua là vì tính chiếm hữu cao tới đáng sợ, vì muốn chứng minh cô ta có thể có được tôi mà thôi. Nghĩ vậy, tôi bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười. Lúc trước, tôi đã có vài khoảnh khắc cảm động vì tình yêu của cô ta cơ mà, giờ ngẫm ra, mình đúng là ngu ngốc.
Tôi nghe thấy Trần Danh giả hỏi lại: “Em thật sự là chỉ vì lệnh trên nên mới tức giận như thế à?”
“Chứ không thì sao? Nếu có lòng riêng, anh nghĩ tôi không đem chuyện này nói cho anh ta à?” Bào Văn tức giận nói.
Trần Danh giả yên lặng một lát rồi bỗng đổi giọng hèn hạ: “Văn Văn, em đừng nóng, thực ra anh chỉ muốn xem xem em có làm trái lời hẹn giữa chúng ta không thôi. Em đã nói em chỉ giả bộ diễn kịch với anh ta, chờ vở kịch này xong xuôi, em sẽ trở về bên anh. Vậy nên anh mới muốn thử coi có phải em đang lừa anh không. Giờ anh đã hiểu, em thật sự không có tình cảm gì với đồ bỏ đi kia cả. Anh yên tâm rồi.
Cái gì? Hai người họ còn có ước định như vậy ư? Tôi nhất thời cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Có điều, nghĩ tới chuyện trong đó toàn là những kẻ lợi hại thì lại không dám làm bừa, lập tức nén cơn giận xuống. Lúc này, tôi nghe thấy Bào Văn nói: “Đúng là ấu trĩ! Anh nên biết, tôi không thích đàn ông ấu trĩ. Cho nên nếu thực sự muốn có được tôi thì sửa cái tính đó của anh đi”.
“Được, nghe theo em tất”. Giọng nói của Trần Danh giả lộ ra sự vui vẻ.
Bào Văn hỏi hắn tiếp theo nên làm gì?
Trần Danh giả vừa định nói chuyện tiếp thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, hắn lập tức căng thẳng: “Ai?”
Tôi cảm thấy hơi buồn bực. Vừa rồi vất vả lắm mới nghe được tới chỗ mấu chốt. Mẹ nó chứ, ai lại gõ cửa cắt ngang vậy trời? Tức chết đi được.
Đang nghĩ ngợi, tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng người bên ngoài nói gì đó mà nghe không rõ. Trần Danh giả nói: “Sao Thẩm Nặc Ngôn lại tới đây?”
Nghe thấy tên Thẩm Nặc Ngôn, lòng tôi kích động hẳn lên, thật sự muốn ở lại thêm. Cho dù chỉ là nghe giọng nói của người anh em tốt này một chút thôi cũng được. Nhưng có khả năng Bào Văn sẽ ra bằng đường cửa sổ, lúc đó mà đụng phải tôi thì đúng là có chuyện hay rồi. Tưởng tượng đến đây, tôi cũng lập tức nhanh chóng rút lui khỏi tường sau của nhà ăn. Vừa mới quẹo vào góc, tôi đã nghe thấy tiếng “két” ở phía sau, hẳn là tiếng mở cửa sổ. Tôi chợt cảm thấy may mắn. Biết là bản thân đoán đúng, tôi không ở lại thêm nữa mà trở lại phòng ngay. Tôi cởi giày ném vào túi, thay lại đôi cũ, cầm lấy tấm bản đồ, nằm ra giường nghiên cứu.
Điều khiến tôi không ngờ là Bào Văn vẫn còn chưa về. Tôi có hơi tò mò, chẳng lẽ cô ta phát hiện ra tôi rồi? Chờ thêm một lát sau, tôi mới nghe được tiếng bước chân. Sau đó, Bào Văn đẩy cửa ra, trên tay còn mang theo mấy cái hộp: “Anh đói rồi phải không? Mau qua ăn đi”.
Tôi gật đầu, hiểu ra vừa rồi cô ta không về ngay là vì lúc nãy đã nói đi gọi đồ ăn cho tôi. Nếu trở về tay không, tôi nhất định sẽ nghi ngờ.
Tôi bước qua đó, ngồi xuống: “Em không nói anh còn không có cảm giác gì. Đúng là đói thật”.
Tôi đang chuẩn bị ăn, bỗng một tiếng súng vang lên.
Tiếng súng ấy quá bất ngờ. Tôi giật mình, mí mắt cũng giật, thầm nghĩ: không ổn rồi, Thẩm Nặc Ngôn gặp nguy hiểm!