Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 365: Nhiệm vụ




Bào Văn tưởng rằng tôi đã bị mất trí nhớ rồi, nên không biết ngay từ đầu tất cả biểu hiện của tôi đều là đang diễn kịch. Mỗi biểu cảm của tôi, mỗi lần thăm dò, thậm chí mỗi một động tác và câu nói, đều là giả vờ, là hành động giả vờ nhằm xóa bỏ đi nghi ngờ của Bào Văn.

Quả thật, trước khi tôi tỉnh lại, não của tôi có một mảng trắng trống trơn, tôi không nghĩ ra được bất cứ chuyện gì, nhưng vào đúng khoảnh khắc tôi tỉnh lại, tôi đã nhớ lại rất nhiều chuyện, nghĩ đến chuyện bản thân bị khí nổ mạnh đẩy ra xa thế nào, nghĩ đến sau khi tỉnh lại có người nói bên tai tôi, rằng người đó sẽ làm phẫu thuật não bộ của tôi, nhưng sẽ không động vào khu vực lưu trữ trí nhớ của tôi, chỉ giả bộ làm mà thôi, người đó bảo tôi chịu đựng, bảo tôi giả vờ mất ký ức, đây là khả năng duy nhất để tôi có thể sống tiếp, người đó còn nói, ở lại bên Bào Văn, tôi sẽ càng gần với chân tướng của năm đó hơn.

Tôi không biết người đó là ai, nhưng tôi mông lung tin lời anh ta nói. Tôi nghĩ, anh ta là tay bác sĩ mà Bào Văn mời đến để làm phẫu thuật cho tôi, chỉ là nếu anh ta đã nói với tôi những lời đó thì chứng tỏ thân phận của anh ta không hề đơn giản, anh ta rốt cuộc là ai? Chân tướng mà anh ta nói là cái gì? Là chuyện liên quan đến bố tôi sao?

Tất cả những chuyện này tôi đều không thể hiểu hết được, tôi chỉ biết mình phải biết sự thật, phải vạch trần thân phận thật của tên Trần Danh giả mạo kia, cho dù sự kiên trì này cần tôi phải tiếp tục diễn tuồng anh anh em em với người phụ nữ tên Bào Văn đã hại tôi đến nông nỗi này, cần tôi phải giả vờ yêu thương cô ta, tôi đều có thể chịu đựng, vì bản thân, vì mối thù của bố tôi, vì mẹ tôi, vì Tống Giai Âm và còn vì những anh em đã thề sống chết đều đi theo tôi!

Kìm nén lại sự thù hận với Bào Văn trong lòng, tôi từ từ ngồi dậy, phát hiện cả căn phòng đều không có gương, rất kỳ lạ, lẽ nào Bào Văn sợ tôi bị bộ dạng hiện tại dọa chết sao?

Bào Văn nhanh chóng mang cơm vào, cô ta thấy tôi xuống giường, liền hỏi tôi sao không nằm trên giường nghỉ ngơi, tôi cười nói: "Chỉ là mặt và ngực bị thương thôi, chứ có phải đã gãy chân đâu, nằm mãi một chỗ làm gì? Đúng rồi, vợ à, không có gương sao?"



Hai tay Bào Văn bưng cơm run run, cô ta cúi đầu nói: "Ừ, em bảo người mang hết gương đi rồi".

Tôi giả vờ không để ý nói: "Vẻ ngoài hiện tại của anh rất đáng sợ sao? Nếu không thì em việc gì phải làm như vậy?"

Bào Văn đắm đuối nhìn tôi, nói: "Vẻ ngoài của anh không đáng sợ một chút nào, nhưng anh thường rất tự tin, rất để ý đến gương mặt của mình, cho nên em sợ anh bị kích động".

"Nhưng anh đã không còn là anh của trước đây nữa rồi". Tôi đột nhiên trầm giọng nói.





Bào Văn nhíu mắt nhìn tôi, tôi sợ cô ta nhìn ra được sự bất thường của tôi, liền làm ra vẻ dịu dàng, nhìn cô ta chăm chú, nói: "Xảy ra chuyện thế này, có thể ở bên cạnh em đối với anh mà nói đã là sự an ủi lớn nhất rồi, anh còn yêu cầu gì nữa chứ?"

Bào Văn bỗng cười tươi như hoa, đi đến ôm lấy cánh tay tôi nói: "Đúng vậy, nhưng em vẫn lo mà, đợi sau khi có thể tháo băng, chúng ta cùng xem lại được không? Hơn nữa đến lúc đó cho dù bề ngoài có xấu thế nào, anh cũng không cần lo lắng, em sẽ tìm cho anh một chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất đến để sửa lại khuôn mặt cho anh".

Tôi cười vỗ nhẹ vào cánh tay của cô ta, dịu dàng nói: "Vợ, em thật tốt".

Bào Văn cười rồi đỡ tôi ngồi xuống bàn, vừa gắp thức ăn vừa bảo tôi ăn, gương mặt từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười mãn nguyện, nếu như tôi thật sự mất trí nhớ, tôi sợ mình sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc mất. Tôi gắp cho cô ta mấy miếng thịt, âu yếm nói: "Đừng cứ gắp thức ăn cho anh nữa, em cũng ăn đi".
Bào Văn hạnh phúc gật đầu.

Một thời gian tiếp theo, ngày nào tôi cũng tắm nắng, dưỡng thương, đợi vết thương trên người không còn đau đớn nữa thì sẽ bắt đầu tập luyện hồi phục, bởi vì chúng tôi ở trong một khu rừng, cho nên việc tập luyện cũng rất tiện. Về việc tại sao lại sống ở đây thì lí do Bào Văn nói với tôi là vì muốn tôi khuây khỏa, không muốn sống ở trong tổ chức nữa, quá áp lực, ở trong khu rừng này ba bước có một trạm canh gác, năm bước lại có một trạm gác khác, tôi vốn dĩ không có cơ hội trốn ra ngoài, điều này cũng cho thấy mặc dù Bào Văn tin là tôi đã mất trí nhớ nhưng từ đầu đến cuối cô ta cũng không hề buông lỏng cảnh giác.

Tôi giả vờ không nghi ngờ sự có mặt của lính gác, nhưng trong lòng kỳ thực rất sốt ruột, bởi vì tôi rất nóng lòng muốn biết Tôn Nam Bắc bọn họ thế nào rồi, cái người gọi là "anh em sinh đôi" với tôi kia rốt cuộc có làm hại bọn họ hay không. Phải biết là từ lúc tôi hôn mê đến bây giờ đã tận ba tháng trôi qua rồi.
Nhưng tôi biết, càng sốt ruột càng dễ bị lộ tẩy sơ sót, lần này, tôi không thể thua nữa, cho nên tôi kiềm chế lại, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Bào Văn, miễn cưỡng biến bản thân trở thành Nhĩ Hải, hi vọng cô ta có thể càng tin tưởng tôi hơn, có như vậy thì cô ta mới để tôi tiếp xúc với những chuyện tôi muốn tiếp xúc.

Hôm nay, Bảo Văn dẫn một bác sĩ đến, nói với tôi rằng băng trên người tôi tháo được rồi. Tôi nhìn tay bác sĩ này, sắc mặt anh ta bình thường, dáng người thấp bé, ánh mắt nhìn tôi rất bình thường, bời vì anh ta không mở miệng nói chuyện cho nên tôi không thể xác nhận anh ta có phải là người bác sĩ đã giúp tôi làm phẫu thuật đó hay không, tất nhiên cũng sẽ không dám để lộ ra bất cứ biểu cảm gì.

Lúc bác sĩ chuẩn bị tháo băng, tôi có chút căng thẳng, mặc dù trong lòng đã chấp nhận bản thân bị hủy hoại dung nhan, nhưng khoảnh khắc thật sự phải gỡ lớp băng bó này, trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng không yên, dù sao cũng không có ai muốn mình có một khuôn mặt đáng sợ.
Dường như cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, Bào Văn vỗ nhẹ vào vai tôi, nói: "Trần Danh, không sao".

Tôi thót tim, quay mặt lại nhìn cô ta, nghi ngờ hỏi: "Em vừa gọi anh là gì cơ?"

Sắc mặt Bào Văn vội thay đổi, nói: "Em gọi anh là "chồng", sao thế?"

Tôi lắc đầu, nói: "Có thể do anh nghe nhầm thôi".

Nói xong tôi hít một hơi thật sâu, nói với bác sĩ: "Tôi chuẩn bị xong rồi".

Tôi lén liếc nhìn Bào Văn, cố gắng để cô ta không cảm giác được tôi đang nhìn cô ta, tôi phát hiện ra cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt nghiền ngẫm suy nghĩ kia khiến tôi đột nhiên hiểu ra vừa nãy cô ta cố ý gọi tôi là "Trần Danh", đoán chừng là muốn thử thăm dò tôi một chút trong tình trạng tôi mất cảnh giác nhất.

Bào Văn quả nhiên không dễ lừa gạt như vậy, nếu không phải tôi phản ứng nhanh thì có thể đã để lộ ra sơ hở rồi.
Sau khi bác sĩ giúp tôi tháo băng trên mặt, tôi lấy tay sờ lên mặt mình, trái tim tôi đột nhiên như chìm xuống, bởi vì những chỗ tôi sờ vào đều không có chỗ nào có làn da mịn màng, do đó có thể thấy, khuôn mặt của tôi đáng sợ thế nào. Với gương mặt này, tôi làm sao có thể gặp lại Tống Giai Âm, sao có thể gặp lại mẹ tôi?

Tôi nhìn Bào Văn, lúc này cô ta cũng vô cùng kinh ngạc, tôi nghĩ cô ta chắc chắn cũng không ngờ được tôi lại bị nghiêm trọng như vậy, tôi không cầm được suy nghĩ tự giễu, người phụ nữ luôn mồm nói cho dù tôi có trở nên như thế nào thì cũng sẽ không bỏ rơi tôi, không rời xa tôi lúc này liệu có còn được kiên định như vậy nữa hay không?

Tôi giả vờ hoảng hốt hỏi: "Vợ ơi, nhìn em như vậy có phải anh thật sự rất xấu không?"

Bào Văn lắc đầu, nói: "Không, trong mắt em, anh vẫn như trước đây".
"Anh không tin". Tôi nói rồi, quay sang hỏi bác sĩ, sau khi bác sĩ nhìn tôi lập tức lùi lại về sau mấy bước, có vẻ bị dọa không ít. Tôi lại càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình, nói: "Gương, mau đưa gương cho anh".

Bào Văn lắc đầu, nói: "Chồng à, chúng ta không soi gương có được không? Chúng ta đợi sau khi làm phẫu thuật hồi phục lại rồi hãy soi gương được không?"

Tôi nói: "Không, anh nhất định phải nhìn bộ dạng hiện tại của mình, dù cho có xấu thế nào, đáng sợ thế nào thì đó cũng là gương mặt của anh, anh muốn biết khuôn mặt mà em đang đối mặt là khuôn mặt thế nào".

Bào Văn nghe được những lời này, không ngăn cản tôi nữa, cô ta lặng lẽ đi vào trong phòng, lấy một chiếc gương ở trong phòng của mình, nói: "Anh đừng sợ, đây chỉ là tạm thời thôi".

Tôi không nói gì, một tay giật lấy chiếc gương, khi tôi nhìn thấy chính mình trong gương, chiếc gương trong tay rơi luôn xuống đất, tôi loạng choạng lùi về sau vài bước, mặc dù tôi sớm đã biết mình bị hủy hoại dung nhan rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy gương mặt anh tuấn của mình đã bị biến dạng tới mức không còn nhận ra nổi, tôi vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ và buồn bã, với bộ dạng ghê tởm này của mình, nếu như đứng trước mặt Tống Giai Âm và mọi người, bọn họ ai sẽ tin đó là tôi chứ?
Bào Văn lúc này tiến đến lại gần, nhỏ giọng gọi: "Chồng..."

"Ra ngoài đi!" Tôi hét lớn lên.

Vừa nghĩ đến bản thân do người phụ nữ ác độc này mà bị biến thành bộ dạng như ma quỷ này, một nỗi hận thù lại mãnh liệt cuộn trào lên, không thể khống chế nổi, tôi sợ còn tiếp tục nhìn thấy Bào Văn, tôi sẽ không nhịn được ý muốn gϊếŧ cô ta, càng sợ sẽ phát tiết ra cảm xúc của bản thân, cho nên tôi chỉ có thể giả vờ bản thân không thể chấp nhận nổi gương mặt này, quay người lại, ôm mặt hét lên: "Ra ngoài, tất cả đều cút đi!"

Vị bác sĩ từ nãy đến giờ không nói gì lúc này mới lên tiếng nói: "Cô Bào, tôi nghĩ chúng ta tốt nhất nên ra ngoài một lát, để bệnh nhân từ từ dịu lại và chấp nhận.

Nghe được giọng của bác sĩ này, tôi đột nhiên thất vọng cực kỳ, bởi vì tay bác sĩ này không phải là người bác sĩ đã làm "phẫu thuật mở sọ" trước đó cho tôi. Có điều nghĩ đến cũng đúng, bác sĩ đó có lẽ là một bác sĩ rất lợi hại, chuyện nhỏ như tháo băng thế này sao có thể để anh ta xuất hiện chứ?
Bào Văn hít một hơi, nói: "Chồng à, em đi nấu cơm cho anh, anh nghỉ ngơi trong phòng nhé, anh phải nhớ kỹ, em sẽ không ghét bỏ anh, được không?"





Tôi không nói gì, phía sau vang lên tiếng bước chân bọn họ rời đi.





Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi mới quay người lại, từ từ đi về phía chiếc gương, lúc này chiếc gương đã bị vỡ nát rồi, nhưng vẫn dùng dược. Tôi nhặt một mảnh gương lên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn khuôn mặt đáng sợ của mình, nghĩ đến tất cả những chuyện bản thân đã trải qua, đột nhiên căm phẫn trong lòng, tức giận ném mảnh gương vào cửa vỡ tan nát, sau đó tôi đập hết tất cả đồ trong phòng, cái gì ném được là ném, sau khi phát tiết tất cả, tôi ngồi bó gối trên nền nhà, nghĩ đến bộ dạng ma quỷ này của mình, sau này có phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng sẽ không còn giống như trước đây nữa, những người mà tôi quan tâm càng sẽ không thể nhận ra tôi nữa.


Tôi thậm chí cũng nghi ngờ khiến tôi bị hủy hoại dung nhan liệu có phải cũng là một âm mưu của người anh em sinh đôi với tôi kia không?





Hắn ta cho rằng, tôi biến thành bộ dạng ma quỷ này rồi thì sẽ không thể nào chứng minh được bản thân là ai sao? Hắn cho rằng, hắn mô phỏng lại tất cả về tôi là có thể thật sự trở thành tôi sao? Thật ác độc, tôi nhất định sẽ quay về, sẽ xé bỏ bộ mặt thật của hắn, sẽ đòi lại tất cả những thứ thuộc về tôi!