Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 337: "Là ai gọi tới vậy?"  




Tống giai Âm đã lên xe đi, tôi hoang mang đứng nhìn chiếc xe đang dần dần khuất xa kia, thậm chí ngay cả một câu "sau này gặp lại" cũng không dám nói ra miệng.



Phía sau, anh Đậu vỗ bả vai của tôi, hỏi tôi thích cô ấy tại sao không nói cho cô ấy biết?





Tôi châm một điếu thuốc, nói: "Cô ấy không phải là người mà em có thể mơ tưởng đến, người cô ấy muốn phải là người một lòng một dạ, có thể sống trọn đời bên cô ấy, nhưng mà em… em không xứng với cô ấy."



Anh Đậu thở dài, tôi nói đi thôi, đêm nay các anh em vì đóng kịch cho tôi mà đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, tôi mời các anh em đi uống rượu.





Vì thế, chúng tôi tập hợp lại tất cả bốn mươi người ở một nhà hàng cùng nhau ăn uống, rượu quá ba tuần, tôi cũng đã lung lay, choáng váng buồn ngủ, anh Đậu dìu tôi về nhà của anh ấy, sau đó tôi ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa hôm sau.



Lúc tỉnh dậy, anh Đậu đưa cho tôi một xấp tài liệu, tôi lật xem xấp tài liệu trong tay, những cái này đều là do đám thuộc hạ kia của chú Lôi đưa tới.



Chú Lôi ở Nam Kinh phất lên nhờ thị trường đồ cũ, sau khi ông ấy đứng vững ở Nam Kinh, thì nhà họ Tống đã cứ những người này đến để giúp tham gia vào những lĩnh vực khác, mấy năm nay, chú Lôi gần như lũng đoạn cả thị trường đồ cũ ở Nam Kinh, ngoài ra, ông ấy còn có một công ty bảo vệ, bảo vệ công ty này đào tạo được đưa tới hơn nửa trung tâm thương mại của Nam Kinh, nhà hàng cao cấp, khu chung cư, thậm chí cả đưa đón học sinh, những người ưu tú hơn thì được một vài người có thân phận thuê.



Đây là một quần thể thế lực khổng lồ, tôi tính toán sơ qua, ngay lúc này số người tôi có thể điều động được hẳn hai mươi nghìn người, có thể nói tôi giờ tôi ‘hô cái vạn người thưa’. Tôi cảm giác mình như đang nằm mơ, nhưng cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao những nhân vật có uy tín và danh dự đều phục tùng chú Lôi như vậy rồi, không phải là bọn họ tâng bốc ông ta quá, mà là vì thế lực trong tay của ông ta thật sự quá mạnh.



Đọc xong xấp tài liệu này, tôi lười biếng vươn vai một cái, đứng ở cửa sổ, nhìn xuống thành phố cổ kính lâu đời này, trong lòng tôi dâng lên cảm giác hào hứng. Tôi chợt nghĩ tới hai gia tộc lớn đang rình rập tôi, nghĩ đến số tài sản trong tay bọn họ, chợt nổi lên lòng tham.



Thế lực ngầm ở Nam Kinh bây giờ đã bị bão hòa rồi, nếu như muốn tiếp tục mở rộng thế lực của chính mình, tôi nhất định sáp nhập một số thế lực nhỏ, nhưng mà, cho dù có sáp nhập thì đã sao? Dù sao vẫn là xưng bá trong thế giới ngầm.



Nhưng mà tôi không cam tâm chỉ làm vua của thế giới ngầm, điều tôi muốn chính là đi từ trong bóng tối ra ánh sáng, bởi vì chỉ có như vậy, khi đứng trước mặt một người có thân phân như Diệp Phong, lời nói của tôi mới có thể có chút trọng lượng, mà thế ngoài sáng của Nam Kinh đã bị phân chia gần hết rồi, cho nên tôi ngay lập tức chú ý ba gia tộc lớn.



Nếu như tôi có thể chiếm được chút tài sản từ nhà họ Dương và nhà họ Cao, tôi nghĩ mình có thể rút ngắn được khoảng thời gian phấn đấu lại mười năm.



Khi tôi nói ý tưởng này cho anh Đậu nghe, anh ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi, tôi hỏi anh ấy làm sao vậy? Anh ấy nói: "Trước kia cậu không phải là loại người tràn đầy ý chí chiến đấu như này, à không, tràn đầy ý chí chiến đấu đã không đủ để hình dung cậu nữa rồi, cậu giống một người đầy dã tâm hơn."



Đầy dã tâm sao? Tôi khép hờ mắt, nói: "Có lẽ vậy, em không muốn giậm chân tại chỗ nữa, em cũng không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, em muốn nỗ lực leo lên chỗ cao hơn, em muốn nhảy ra khỏi Nam Kinh, muốn nhảy đến một nơi cao hơn xa hơn."



Anh Đậu vỗ vỗ bả vai của tôi, nói: "Là đàn ông đương nhiên phải như vậy. Trần Danh, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, tôi đều sẽ đi cùng cậu."



Tôi cười với anh ấy, nói: "Cám ơn."





Anh Đậu tức giận nói làm anh em không cho phép khách sáo như vậy.







Tôi bật cười ha ha.







Lúc này, một dãy số xa lạ gọi đến, tôi ấn nút nghe máy, nghe được lời nói của đối phương không khỏi cong khóe miệng, chờ khi đã cúp máy, tôi cười nói với anh Đậu: "Anh xem, nếu như em không có mưu đồ với nhà họ Dương và nhà họ Cao, thì hai nhà này cũng sẽ không buông tha cho em."