Hội trường lặng ngắt như tờ, rất nhiều người cúi đầu trước ánh mắt của Tống Giai Âm, cô ấy nhẹ nhàng mở miệng nói: "Các vị, vì sao tôi gọi mọi người đến đây, hẳn là mọi người đã biết rõ, hôm nay tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề không dài dòng. Chú Lôi phản bội nhà họ Tống chúng ta không nói, còn phản bội chính tổ quốc của mình, hiện giờ đã vào tù, e là cả đời này không còn cơ hội trở ra nữa, mà ‘rồng không thể không có đầu’, tình hình chung của nhà họ Tống chúng ta ở Nam Kinh cần phải có người dẫn đầu, mà Trần Danh, chính là thủ lĩnh mà tôi chọn."
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi, ai cũng khinh thường mà nhìn tôi, trên mặt tràn đầy ý không phục, lúc này, có một lão già nói: "Đại tiểu thư, cô bổ nhiệm cái tên nhóc tóc miệng còn hôi sữa này làm đại ca của chúng tôi, chúng tôi không ý kiến, nhưng cô dù sao cũng phải cho chúng tôi thấy được thực lực của hắn, để các anh em thật tâm khâm phục mới được chứ? Chúng tôi dựa vào cái gì mà giao tương lai của chính mình vào trong tay hắn? Tôi nghĩ, Đại tiểu thư hẳn là cũng không hy vọng mảnh thiên hạ mà chúng ta cực khổ đánh ra được lại bị tên oắt con chẳng biết gì này phá hỏng đúng không?"
Trong lòng tôi bỗng hồi hộp, thầm nghĩ, bọn người này cũng không có ngu ngốc, nếu bọn họ thực sự tỏ vẻ không phục, Tống Giai Âm hoàn toàn có thể dùng cường quyền áp chế bọn họ, gán cho bọn họ một cái tội danh ‘không phục tùng mệnh lệnh’, nhưng hiện tại bọn họ tỏ vẻ đồng ý nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, còn dùng tình cảm, lý lẽ để làm cô ấy lung lay, khiến cho tôi cũng thấy nếu như mình không thể hiện được một chút bản lãnh thật sự thì quyết định của Tống Giai Âm sẽ gây thiệt hại cho nhà họ Tống, phá hỏng tất cả tâm huyết của mấy nhân vật cốt cán này.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi suy tư, tôi nên làm cái gì bây giờ đây?
Tôi nên làm thế nào để bắt mấy lão cáo già xảo quyệt này chấp nhận vị trí của tôi đây?
Tôi đảo mắt nhìn Tống Giai Âm, chỉ thấy cô ấy khẽ nhíu mày, dường như cũng không ngờ bọn người này sẽ nói như vậy, thấy cô ấy lúng túng, tôi tiến lên một bước, chỉ là một bước này đã lập tức khiến cho mọi người thay đổi sắc mặt, giống y như rằng tôi sẽ chuẩn bị xuất chiêu gì đó. Tôi rút ra một điếu thuốc, mồi lửa, rít mạnh một hơi, lập tức gọi: "Côn Bằng."
Triệu Côn Bằng đột nhiên như đai bàng giương cánh, nháy mắt đã vọt tới trước mặt lão già kia, một chân đạp lên đầu gối của ông ta, khiến ông ta ngã lăn xuống đất.
Tất cả đều sững sờ, lập tức nổi giận đứng lên, hỏi tôi có ý gì?
Tôi đứng thẳng, bình thản nói: "Đừng cho là tôi không biết, chỉ là không có chú Lôi, các ông vẫn giữ chức như cũ, tất cả việc làm ăn của tổ chức vẫn tiến hành đâu ra đấy, cho nên, nói trắng ra, ai lên làm thủ lĩnh cũng không có vấn đề gì, ông muốn làm khó dễ tôi, lại còn dùng một cái lý do đường đường chính chính như vậy, nhưng xin lỗi nhé, tôi là một người thô lỗ, chơi không nổi cái kiểu này."
Nói xong, tôi vỗ tay, bốn mươi anh em nối đuôi nhau đi vào. Nháy mắt đã bao vây những người này lại, mọi người kinh ngạc nhìn tôi, đại khái là không ngờ tôi vừa đến đã dùng loại thủ đoạn cứng rắn thế này.
Ánh mắt của tôi đảo qua gương mặt của mỗi người, nói: "Thế nào? Cảm thấy tôi vô sỉ?"
Không ai nói chuyện.
Tôi vứt mạnh tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Các ông ai phụ trách mảng nào, trong nay có những thế lực gì, tôi đều biết rõ mồn một, cũng biết nếu như tôi thật sự cứng đối cứng với các ông, thì căn bản là tôi đấu không lại thế lực của các ông. Nhưng mà, các ông có tin đêm nay dù các ông có gọi người đến hỗ trợ, thì tôi cũng có thể khiến cho các ông đi chầu diêm vương trước khi bọn họ kịp đến đây, như thế nào? Muốn thử một lần không?"
Có mấy người lấy điện thoại ra muốn gọi người đến, nhưng nghe xong lời tôi nói thì lập tức ngoan ngoãn mà bỏ lại vào túi.
Lúc này, có người khó chịu nói: "Tôi không tin cậu thật sự dám giết người."
Tôi vui vẻ, thầm nghĩ người này đúng là hiểu tôi, tôi nói: "Ông nói đúng, vừa rồi tôi chỉ là hù dọa các ông thôi, tôi bình thường không giết người, cùng lắm chỉ là cắt gân tay gân chân của người ta, đánh gãy chân chó của đối phương, nữ thì cắt bỏ ngực, nam thì cắt bỏ chỗ đó, làm cho đối phương vĩnh viễn tàn phế, chật vật sống sót, hứng chịu hết thảy sự chế giễu của người khác."
Có mấy người sắc mặt đã thay đổi, chính là vì nhát gan nên bị dọa sợ, còn có một vài người thì cười khẩy nhìn tôi, cứ như là đang nhìn một thằng hề.
Tôi chỉ vào một người đàn ông trông khinh thường tôi nhất, nói: "Ông không tin?"
Người nọ nhíu nhíu mày, cảnh giác nói: "Tôi không tin, cậu làm gì được tôi?"