Tôi ngây người, lúc này tôi mới hiểu câu hỏi mà tôi vừa hỏi cũng đã được tính rồi, tôi có chút bức bối nói: “Cô thật là gian manh, như tiểu hồ ly vậy đấy.”
“Tiểu hồ ly?” Tống Giai Âm đột nhiên bật cười ha ha, tươi như hoa, cô ấy xinh đẹp đến mức làm chói cả mắt tôi, tôi nhìn cô ấy thất thần, cô bảo: “Người Thủ đô chúng tôi đều gọi tôi là ‘lão hồ ly’.”
Nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của cô ấy, tôi cũng vui theo và càng hiếu kỳ cuộc sống của cô ấy ở Thủ đô rốt cục thế nào? Tôi có cơ hội bước chân vào cuộc sống đó không?
Tống Giai Âm đột nhiên hỏi tôi: “Tại sao cậu lại có hứng thú với chuyện nhà họ Tống chúng tôi?”
Nhìn đôi mắt đẹp như muốn hút người khác, tôi lấy hết dũng khí nói: “Không phải tôi có hứng thú với chuyện nhà họ Tống, chỉ là tôi muốn biết cô rốt cục lợi hại thế nào, gia đình cô bề thế đến mức nào, biết được những điều này tôi biết rõ mục tiêu của mình và biết mình nên đã đi đến bước nào, tiến lại gần cô hơn, mới có thể không ngừng leo lên cao hơn, và có thể chạm được vào phong cảnh của thế giới đó của cô.”
Tống Giai Âm cười nói: “Sau đó thì sao? Sau khi tới thế giới của tôi, cậu muốn làm gì?”
Tôi nhìn cô ấy, mở to miệng, bốn chữ ‘tôi muốn có cô’ cuối cùng vẫn không nói ra được, thậm chí nếu không phải cô ấy hỏi, thì suy nghĩ này của tôi vĩnh viễn chôn chặt nó trong lòng, vì tôi không dám để cho cô ấy biết tôi có ý khác với cô ấy, hình như đó là một suy nghĩ dơ bẩn không tôn trọng cô ấy.
Trong ánh mắt trong veo như trăng sáng của cô ấy, tôi cúi đầu xấu hổ nói: “Tôi không biết.”
Tống Giai Âm đột nhiên nói đầy ý tứ: “Đúng, cậu không biết. Đến giờ cậu không biết bản thân mình cần gì, cần ai. Trong lòng cậu vẫn chứa hình bóng Tô Nhược Thuỷ, chứa Đoàn Thanh Hồ không rõ sống chết trong phòng cấp cứu, có lẽ còn có cả tôi, người con gái cứu cậu hết lần này đến lần khác, nhưng cậu có từng nghĩ rằng cuối cùng người mà cậu muốn nhất là ai? Là cái gì?”
Trái tim tôi hình như bị ai đó đập một cái, đầy bối rối và sửng sốt, tôi cảm giác trái tim mình như quả quýt bị cô ấy lột trần lớp vỏ, bên trong rốt cục chứa đựng điều gì cô ấy đều nhìn thấu. Điều đó khiến tôi rất bối rối, cô ấy thật sự có trí thông minh đáng sợ như yêu tinh.
Tống Giai Âm nhìn tôi một lúc nói: “Đợi cậu học được cách bỏ đi, biết thứ mình muốn nhất rốt cục là gì thì trả lời tôi câu hỏi này sau, tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi đợi cậu trên đường.”
Tống Giai Âm nói sẽ đợi tôi trên đường.
Câu nói này vô cùng có sức hút, tôi lại không dám nghĩ sâu hơn vì tôi biết bản thân mình là loại người nhỏ bé sống trong bụi bặm như tôi, đến tư cách nghĩ về cô ấy cũng không có, huống hồ tôi còn là một người có chút đa tình? Một người con gái kiêu ngạo như cô ấy nhất định sẽ thuộc về người đứng đầu xuất sắc, còn tôi yêu Tô Nhược Thuỷ nhưng lại rung động với những người con gái khác, xuất thân hèn kém, còn có kẻ thù thì có tư cách gì thích cô ấy?
Đương nhiên tôi biết yêu một người phải một lòng một dạ, tôi cũng biết cái mà cô ấy gọi là “bỏ đi” ý chỉ điều gì, có điều tôi không làm được. Có lẽ tính tôi vốn đa tình, có lẽ những người con gái bên cạnh tôi đều quá xuất sắc, đối xử với tôi tốt đến mức khiến tôi quá tham lam, khiến tôi muốn có tất cả. Nhưng tôi như vậy lại trở thành một tên khốn nạn, không xứng đáng với bất cứ ai.
Nghĩ tới đây tôi có chút oán hận bản thân, tôi thậm chí nghĩ trước mặt Tống Giai Âm, tôi giống như một con ruồi xấu xí.
Tam gia nãy giờ không nói gì đột nhiên hỏi: “Cô Tống, cô định giúp Trần Danh thế nào?”
Tôi giật mình, lúc này mới nhớ ra Tam gia đứng cạnh chúng tôi. Những gì chúng tôi nói chẳng phải anh ấy đã nghe thấy hết rồi sao? Tôi đột nhiên ngại vô cùng. Tống Giai Âm điềm tĩnh nói: “Nói Nam Kinh lớn cũng không phải lớn, nói nhỏ không phải nhỏ. Muốn trở thành vua ở đất này, bảo đơn giản thì không phải, nhưng bảo khó cũng không phải khó.”
Tống Giai Âm nói xong đảo mắt qua nhìn tôi nói: “Trần Danh muốn đứng lên vị trí cao hơn thì phải tiếp quản thế lực của chú Lôi, chỉ cần cậu ấy có được thế lực như vậy thì bọn họ tuyệt đối không dám làm gì cậu, bọn họ không công nhận vị trí của cậu ấy cũng không được.”
Tiếp quản thế lực của chú Lôi? Tôi cảm giác như đang nằm mơ, tôi nói: “Được không?”