Thấy lời Trần Nhã nói, tôi lập tức hiểu ra, tôi nghĩ bà ấy chắc là nhận ra gì đó rồi, cảm thấy Bào Văn có lẽ lại lừa bà ấy, nên muốn hỏi tôi rõ ràng.
Lúc đó tôi thực sự muốn nói hết với Trần Nhã, nói là Bào Văn đang lừa bà, tôi không phải con rể thực sự của bà ấy, tôi chỉ là một con rối, một thằng hề, con người thực của tôi là một người rất đàn ông, sinh con chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng tôi không dám, dù sao người ta cũng là mẹ con, còn tôi chỉ là một người ngoài, cuối cùng dù có cãi vã thì cũng là tôi xui xẻo.
Vì vậy tôi dối lòng mà lắc đầu, nhưng khả năng quan sát của Trần Nhã rất mạnh, bà ấy có vẻ đã nhận ra trong lòng tôi nghĩ gì, bà ấy vội đánh thêm một câu: Trần Danh, cậu đừng sợ, nói hết với tôi đi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu.
Lời của Trần Nhã khiến tôi hơi do dự, tôi nghĩ có phải hôm nay tôi đàn ông được một lần, khiến bà ấy nhìn tôi bằng con mắt khác không? Bà ấy thực sự sẽ nghe lời tôi nói chứ?
Thấy tôi do dự, Trần Nhã lại gõ một câu: Cậu yên tâm đi, cậu nói với tôi tình hình thực sự của cậu và Tiểu Văn, tôi chống lưng cho cậu, tôi sẽ không để nó bắt nạt cậu đâu.
Đọc đến đây, mũi tôi cay cay. Tôi nghĩ dù sao việc đã đến nước này, tôi còn giấu Trần Nhã nữa thì cũng không có ý nghĩa gì cả, dù bà ấy chống lưng cho tôi hay không thì tôi cũng phải nói tình hình thực tế cho bà ấy biết.
Vì vậy tôi lấy điện thoại ra, kể cho Trần Nhã tình trạng của tôi và Bào Văn. Tôi nói tôi là người Bào Văn dùng tiền cưới về, chúng tôi không có tình cảm gì, chúng tôi cũng chưa từng ở chung phòng, cơ thể tôi rất khỏe mạnh, giấy xét nghiệm bệnh tinh trùng chết cũng là Bào Văn làm giả, tất cả đều là Bào Văn đang lừa bà ấy.
Tôi còn nói nhà tôi rất nghèo, tôi cần tiền, nhưng tôi thực sự không làm nhân viên PR, tất cả đều là trùng hợp mới đi đến nước này, tôi thề với bà ấy nói là tôi tuyệt đối không làm loại giao dịch này, mong bà ấy tha thứ cho tôi.
Vì việc của em Vân hôm nay, Trần Nhã đương nhiên tin lời tôi.
Mặc dù Trần Nhã có lúc xấu xa, lạnh lùng như Bào Văn nhưng rõ ràng bà ấy hiểu lòng người hơn Bào Văn nhiều, cũng có tình thường hơn. Trần Nhã thở dài, gõ chữ nói tin tôi, bà ấy nói bà sẽ tìm Bào Văn nói chuyện, bảo tôi yên tâm ở rể là được.
Trần Nhã còn nói nếu tôi thực sự cần tiền có thể nói với bà ấy, lúc đó tôi rất muốn mở miệng, nhưng tôi đã nhịn được, không đến đường cùng thì tôi sẽ không mượn tiền bà ấy, cảm giác rất tổn thương lòng tự trọng.
Sau đó Trần Nhã khởi động xe, chiếc xe chìm trong không khí im lặng chết chóc, không khí đó cực kỳ lúng túng, dù sao đôi mẹ vợ con rể chúng tôi cũng từng có 'tình duyên' đặc biệt.
Sau khi lái đi được một đoạn, Trần Nhã bảo tôi xuống xe, bảo tôi tự gọi xe.
Sau khi xuống xe, đi trên đường lớn trống trải, lòng tôi sợ vô cùng. Tôi cảm thấy mình đã rơi vào một cục diện vô cùng nguy hiểm, Trương Hạo bị vỡ đầu, vì dì Tuyết mà được Hoàng Tam tha cho một lần, em Vân bị tôi tát một cái, đương nhiên còn có Bào Văn lúc nào cũng có thể biết việc tôi bán đứng cô ấy, mỗi người trong số họ đều có thể chơi chết tôi, hoàn cảnh của tôi cực kỳ nguy hiểm, bốn bề thọ địch.
Tôi mệt mỏi lắc đầu, trong lòng rất đau khổ, cảm giác mình đúng là vô dụng, sống cẩn thận từng li từng tí như vậy, mệt hơn cả con chó, nhưng vẫn cứ bị người ta trêu đùa.
Đột nhiên, trong đầu tôi hiện ra người phụ nữ mũ lưỡi chai, một nữ thần kì bí tựa như một câu đố.
Tôi hi vọng cô ấy có thể xuất hiện trước mắt tôi lúc này biết bao, chỉ cho tôi một con đường.
Nhưng cô ấy sẽ không xuất hiện nữa, nhớ lại lời cô ấy nói với tôi, tôi vẫn quyết định nghe cô ấy, Lâm Cường và Tô Nhược Thủy, tôi phải nhanh chóng lôi kéo quan hệ với họ, có lẽ họ có thể giúp tôi thật.
Vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên một con chó hoang chạy từ trong ngõ ra, làm tôi hết hồn. Chỉ sợ thực sự có người xông ra đánh tôi, vì vậy tôi vẫy một chiếc taxi, tôi không về nhà, mà đến thẳng nơi ở của Tô Nhược Thủy, vì Hoàng Tam đã nói với tôi, phải để Tô Nhược Thủy tiếp tục hát, nếu không tôi sẽ biết tay.
Sau khi đến dưới tòa chung cư của Tô Nhược Thủy, tôi lại muốn rút lui.