Máu tuôn ra khiến rất nhiều người tại hội trường đều biến sắc, còn khuôn mặt Đoàn Thanh Hồ thì chẳng có gì thay đổi, như một vì thần càng chiến đấu càng dũng mãnh.
Lúc này, một tên nhân cơ hội Đoàn Thanh Hồ chưa kịp né đi liền cắm con dao găm vào sau lưng chị ấy, tôi thót tim hét lên: “Chị!”
Đoàn Thanh Hồ hơi chau mày, hai cây đao trong tay xoay về sau lưng chém về phía tên này. Tên này vậy mà lại rạch con dao găm xuống, khiến lưng Đoàn Thanh Hồ bị rạch một vệt rất sâu, máu tươi cứ thế chảy theo bộ đồ da rồi rớt từng giọt từng giọt xuống nền đất, từng giọt máu như nhuốm đỏ đôi mắt tôi khiến tôi xót xa vô cùng.
Đoàn Thanh Hồ nhanh chóng dùng chân đạp tên đó ra xa, hay cây đao cắm vào vai hắn, rồi rạch mạnh lên trên, khiến nửa vai hắn đứt lìa từng thớ thịt, hai cây đao quét một vòng trong không trung, mang theo cả một chuỗi máu, khiến mấy người phải lùi bước. Tay trái chị ấy vừa lật, hai cây đao thoáng cái cắm thẳng xuống dưới, đâm vào chân của một tên, tên đó đau đớn hét lên, sau đó bị Đoàn Thanh Hồ đạp ra xa.
Nhìn phần lưng không ngừng chảy máu, khuôn mặt trắng bệch và những vết thương trên cơ thể Đoàn Thanh Hồ ngày một nhiều lên, tôi nóng mắt hét lên: “Đi đi! Chị Thanh Hồ, em xin chị, mau đi đi!”
Đoàn Thanh Hồ dường như không nghe thấy tôi nói, chị ấy bặm môi nhanh chóng phi lên sân khấu, sau lưng chị ấy rất nhiều vết thương nhưng dường như chị ấy không hề có chút cảm giác, thỉnh thoảng chau mày rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, còn những đối thủ trước mặt chị ấy thì lần lượt ngã xuống.
Nhìn Đoàn Thanh Hồ bước đi kiên định nhưng thân hình lung lay như muốn đổ, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi hỏi: “Sao chị lại ngốc vậy?”
Đoàn Thanh Hồ không trả lời tôi, có lẽ chị ấy đã không còn sức mà nói chuyện rồi, nhưng chị ấy vẫn nắm chặt hai cây đao muốn thoát ra khỏi vòng vây đến bên cạnh tôi.
Trái tim tôi rất đau, tôi có một cảm giác bất lực.
Vào lúc này, chú Lôi vẫn đứng xem nãy giờ ném mạnh tẩu thuốc về hướng Đoàn Thanh Hồ. Đoàn Thanh Hồ vì chẳng có thuật phân thân, không kịp né tránh, nên trán bị đập tạo thành một vết thương, máu tươi chảy dọc từ trán xuống, vô cùng đáng sợ. Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là nhân lúc này, mấy tên nhanh chóng quật chị ấy xuống đất khiến chị ấy không thể cử động.
Chỉ cách sân khấu một bước chân thôi, nhưng cuối cùng chị ấy không thể lên tới đây được.
Trừ người của chú Lôi, tất cả mọi người đều im lặng, có người thậm chí còn thấy thương xót cho chị ấy vì mọi người đều thấy được sự cố chấp và dũng mãnh của chị ấy, tất cả mọi người đều kính trọng chị ấy.
Tôi hét lên trong uất hận: “Lôi Nhân, mẹ kiếp, ông là đồ khốn khiếp!”
Chú Lôi bước tới chỗ Đoàn Thanh Hồ với nụ cười lạnh lùng, nói: “Tôi đây đã nghe Yêu Hồ rất ngon miệng từ lâu, đêm nay tôi muốn xem xem, Yêu Hồ rốt cục có lẳng lơ thế nào!”
Cơn sợ hãi nhanh chóng bao trùm lấy tâm trí tôi, tôi lắc đầu hét lên: “Ông dám động vào chị ấy tôi có làm ma cũng không tha cho ông!”
Chú Lôi bật cười ha ha nói: “Được thôi, tôi muốn đợi cậu hoá thanh thành ma để báo thù, nếu cậu không tới thì tôi sẽ san bằng mộ của cậu!”
Nói xong, chú Lôi nhảy khỏi sân khấu, thuộc hạ của ông ta lập tức hét lên hưng phấn.
Tim tôi như nhảy lên tận cổ họng, tôi sợ hãi, phẫn nộ nhưng lại bất lực. Tôi không hiểu tôi rốt cục đã làm sai điều gì mà ông trời hết lần này đến lần khác bắt tôi phải tận mắt chứng kiến những người tôi quan tâm bị thương, còn tôi thì bất lực? Tại sao luôn ức hiếp người tốt? Chẳng lẽ càng xấu xa lại sống càng lâu ư?
Chú Lôi chầm chậm bước tới ngồi xổm bên cạnh Đoàn Thanh Hồ rồi giơ móng vuốt quỷ ra…
Tôi phát điên, muốn bò dậy nhưng dù cho tôi có vùng vẫy thế nào thì toàn thân cũng không tài nào cựa quậy được, hơn nữa chỉ cần tôi cử động thì đón nhận một trận đánh đấm nữa.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một âm thanh lạnh lùng phát ra nói: “Lôi Nhân, có phải ông đói khát quá không? Đến người con gái của tôi mà ông cũng dám động tới?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc âu phục, đi giày da chầm chậm bước tới. Anh ta chỉ nhẹ nhàng đứng đó nhưng kiến tất cả mọi người đều biến sắc, đến sắc mặt của chú Lôi cũng có chút sững sờ.