Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 315: “Ai dám đụng tới cậu ấy?”  




Trong cơn mộng mị, tôi dường như thấy Tống Giai Âm ở phía xa nói với tôi: “Trần Danh, cố leo lên nữa đi. Tôi sẽ ở một thế giới cao hơn, xa hơn đợi cậu.”



Tôi tự lẩm nhẩm: “Này, không phải cô nói ở đó đợi tôi? Sao cô lại nuốt lời vậy?”



Lúc này Đao Tử đã bắt đầu mở clip lên, trong clip là hình ảnh tôi đâm Cao Dĩ Tường. Đó là chuyện xảy ra hôm tôi bắt Cao Dĩ Tường. Giờ nghĩ lại trong căn phòng đó sớm đã được bố trí camera, chỉ là tôi không cẩn thận mới trúng bẫy bọn họ!





Tôi nhìn chú Lôi, nghiến răng nghĩ hoá ra chính từ lúc đó ông ấy đã sớm cho tôi vào bẫy. Và ông ấy luôn đợi thông tin Tống Giai Âm chết, vẫn luôn chờ đợi ngày cô ấy chết. Nghĩ tới đây một cảm giác phẫn nộ choán hết tâm trí tôi.





Dưới sân khấu đột nhiên vọng lên một tiếng kêu thất thanh, tôi hướng mắt nhìn màn hình, “tôi” đang cầm dao găm đâm vào tim Cao Dĩ Tường. Cao Dĩ Tường ngã ra đất, chết không nhắm mắt.



Tôi cảm thấy khó thở, người trong clip đó không phải tôi, chỉ là mặc quần áo giống tôi nhưng vì thân hình giống tôi, thêm nữa trước đó mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt tôi cầm dao đâm Cao Dĩ Tường nên tất cả mọi người đều cho rằng đó là tôi.



Tôi chỉ cảm thấy như bị người khác dội cho gáo nước lạnh, thầm nghĩ xong rồi, lần này tôi thực sự có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Tiếp theo chú Lôi chuẩn bị xử lý tôi thế nào? Là đưa tôi vào tù sao? Dù thế nào, thì về cơ bản tôi chỉ có con đường chết.



Nghĩ tới đây, tôi tự giễu cợt mình nghĩ kiến chính là kiến, cho dù có dã tâm to lớn thế nào thì vĩnh viễn địch không lại với bàn chân của nhân vật tầm cỡ. Cái gì gọi là nhân vật nhỏ bé bước lên cao, cái gì mà vua của Nam Kinh, tất cả đều là giả! Chỉ có tôi là hèn mọn thấp kém, trạng thái đợi chết của tôi hiện tại là thật.



Chú Lôi đột nhiên nói: “Trần Danh, cậu là thứ đồ dư thừa ở Nam Kinh này. Hôm nay, tôi muốn giết cậu trước mặt mọi người để chứng minh quy tắc trên trong giới của chúng tôi!”



Nghe câu này toàn thân tôi đổ mồ hôi, tôi nói: “Tôi vô tội! cho dù tôi có tội cũng không đến lượt chú xử lý!”



Ánh mắt chú Lôi như mũi tên chĩa vào tôi, nói: “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu một chuyện.”



Nói tới đây, ông ấy nở nụ cười quái đản, tự phụ rồi nói to giọng: “Lôi Nhân tôi chính là vương pháp ở thế giới ngầm của đất Nam Kinh, tôi muốn xử lý cậu, ai dám ngăn cản?”



Chú Lôi nói xong, những người ở phía dưới sân khấu đều đồng thanh: “Chú Lôi! Chú Lôi! /chú Lôi!”



Tôi nhìn ánh mắt sùng bái điên rồ của đám người này, trong lòng như căng lên. Mặc dù tôi biết thân phận của chú Lôi không tầm thường, nhưng không ngờ ông ấy có địa vị cao trong lòng mọi người như vậy. Cho dù ông ấy nói ra những lời ngạo mạn như vậy thì cũng không có ý kiến gì, mà còn gọi tên ông ấy trong tâm phục khẩu phục.



Chú Lôi rút con dao găm ra chầm chậm bước về phía tôi, nhìn mũi dao loé sáng, trong lòng tôi lạnh toát. Lẽ nào tôi thật sự đợi chết sao? Không, tôi không cam lòng! Tôi không cam tâm chết như thế này, tôi vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của Tống Giai Âm! Tôi không thể chết!



Tôi nhìn chú Lôi với sự bất an thấp thỏm, ông ấy nhìn tôi nói: “Cậu thích đại tiểu thư đúng không? Đã vậy thì cậu xuống cùng cô ấy đi, thế nào?”



Nói xong ông ấy chĩa mũi dao vào tôi, những người ở dưới đều kích động hét to lên, hình như chỉ mong tôi chết đi.



Tôi nhắm mắt để mặc số mệnh, cảm nhận được cơn đau khi mũi dao cứa lên da thịt mình, cảm giác tuyệt vọng mà bất lực.





Có tiếng động cơ vang lên, tiếp theo đó là tiếng va đập dồn dập, tôi mở to mắt ra nhìn, trông thấy một người đi xe máy đâm thẳng vào cửa kính. Tấm cửa kính vỡ toang, đám người phát ra âm thanh xôn xao.







Người đi xe máy đi đôi giày cao gót, mặc áo da, quần da trông có khí chất vô cùng. Cô ấy bỏ mũ bảo hiểm ra, bộ tóc đuôi ngựa thật dài rơi xuống, nhan sắc tuyệt sắc khiến tất cả âm thanh xôn xao khi nãy trở thành âm thanh trầm mặc ngạc nhiên.







“Ai dám đụng tới cậu ấy?”