“Ai là bố nuôi cậu? Tôi không thể nhận loại người bỉ ổi vô liêm sỉ như cậu làm con!”
Câu nói này như cái búa giáng vào tôi. Tôi hoang mang, đưa mắt nhìn ra cửa, chỉ nhìn thấy một ông già chầm chậm bước vào, ông ấy mặc bộ đồ lụa màu đen, trông rất phong độ, giống như một con rắn chui từ trong hang ra khiến người khác có cảm giác nguy hiểm bủa vây.
Người này không ai khác, chính là chú Lôi mồm luôn nói muốn đưa tôi lên đỉnh cao ở đất Nam Kinh này.
Chú Lôi đem theo một đám người nối đuôi nhau bước vào, sự xuất hiện của ông ấy khiến tất cả mọi người đều đứng dậy, rất nhiều người gọi ông ấy một tiếng “chú Lôi” với tất cả sự tôn kính. Ông ấy không quan tâm tới ai, bước tới trước mặt tôi, trước khi tôi kịp phản ứng thì tát cho tôi một cái nói với giọng đầy phẫn nộ: “Trần Danh, ai cho cậu gan mượn danh nghĩa của tôi để mở buổi tiệc nhận bố này?”
Tôi nhìn khuôn mặt da dẻ hồng hào của ông ấy, có ngu ngốc cũng biết mình đang bị chơi khăm, tôi đã tin những gì ông ấy nói và cho rằng ông ấy muốn giúp tôi, ai mà biết được ông ấy mượn tay tôi, sau khi đuổi Bào Văn đi thì muốn chơi trò bọ ngựa bắt ve!
Tôi nghĩ chú Lôi sợ đắc tội với lão già bên Vân Nam nên mới muốn lợi dụng tôi, mà một khi ông ấy trừ khử tô, thì thứ nhất có thể giữ vững ngai vàng thế giới ngầm của ông ấy, thứ hai là khiến lão già ở Vân Nam kia nợ ông ấy một ân tình. Diệu kế, đúng là diệu kế! Nhưng tôi là người của Tống Giai Âm, sao ông ấy dám?
Dưới khán đài ầm ĩ cả lên rồi, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ tôi. Khi nãy còn “tôn trọng” tôi biết bao, giờ thì coi thường tôi vì bọn họ cho rằng bản thân đã bị tôi chơi khăm.
Việc đã đến nước này, chuyện chú Lôi không muốn nhận tôi làm con nuôi đã rõ mười mươi, tôi có nhượng bộ thế nào thì cũng vô dụng, thế thì tranh luận, nói lý với ông ấy còn hơn.
Chú Lôi lạnh nhạt nói: “Để thăng tiến, cấu kết với Dương Siêu hãm hại bố nuôi mình, hắn bất trung còn cậu bất nghĩa. Cậu vì tư lợi cá nhân mà giả làm chú hề, đùa cợt tình cảm với vợ cũ là Bào Văn và mẹ vợ của mình. Đây chính là bất hiếu. Vốn dĩ cậu nhận Vân Tam Thiên làm chủ nhưng sau này vì nữ sắc mà bỏ rơi cậu ta, đây chính là bất trung. Cậu giết Cao Dĩ Tường, nhưng giá hoạ cho Bào Văn, đây chính là bất nhân! Con người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như cậu còn không phải là vô liêm sỉ sao?”
Ở phía dưới xôn xao, có người hét lên: “Cao Dĩ Tường là do tên nhãi nhép này giết sao?”