Sau khi Tống Giai Âm nghe thấy câu hỏi này, thì nói nếu cô ấy đã muốn tôi tự phát hiện thì sẽ không nói cho tôi biết.
Tôi hỏi cô ấy tất cả những việc này đều liên quan đến thân phận tôi sao, cô ấy và đại ca phía sau Tô Nhược Thủy có phải cũng đều vì thân phận tôi nên đến. Nhưng tôi vẫn không hiểu được, một kẻ thấp hèn như tôi rốt cuộc có thân phận gì, chẳng lẽ tôi giống như nam chính trong phim truyền hình, là con riêng của một nhân vật tai to mặt lớn nào đó.
Tống Giai Âm sau khi nghe xong thì nhếch mày, nhoẻn miệng cười, nụ cười của cô ấy rất đẹp, âm thanh rất dễ nghe, tôi nhìn đến mức ngẩn ngơ, cũng nghe đến mức ngơ ngẩn, chỉ nghe thấy Tống Giai Âm nói: "Trên đời này làm gì có nhiều con riêng thế, xem mấy phim truyền hình vô bổ đó ít thôi."
Tôi xấu hổ sờ mũi, nói tôi chỉ đoán lung tung thôi, cô ấy mỉm cười, nói: "Tôi vẫn nói câu đó, trước khi cậu leo lên được, có một số việc tôi sẽ không nói với cậu."
"Leo lên, ý là leo đến tận đâu?" Tôi không nhịn được mà hỏi, nghĩ bụng nếu cô ấy dù thế nào cũng không nói thì tôi dứt khoát không xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Tống Giai Âm cười cười, hỏi ngược lại tôi: "Cậu thấy mình có thể leo lên đến vị trí nào thì đáng để tôi mở miệng?"
Tôi nhìn đôi mắt không đoán được cảm xúc của cô ấy, nuốt nước miếng, nói: "Ít nhất cũng phải đứng trên đỉnh của Nam Kinh."
Tống Giai Âm chẳng ừ hử gì, lòng tôi trầm xuống, hỏi cô ấy mục tiêu của tôi có phải thấp quá không. Tống Giai Âm quay mặt qua, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thành phổ cổ kính này, giọng cô ấy hơi nhỏ, cô ấy nói: "Trần Danh, cậu bây giờ cảm thấy Nam Kinh rất lớn nhưng khi cậu có cơ hội đến Thượng Hải, đến Thâm Quyến, đến thủ đô, cậu sẽ phát hiện, Nam Kinh chỉ là một nơi rất nhỏ, đứng trên đỉnh của Nam Kinh chỉ là một bước đi nhỏ của cậu."
Bỗng nhiên tôi cảm thấy áp lực nặng nề, Tống Giai Âm chợt ngoảnh lại rồi mỉm cười, nhìn tôi nói: "Từ từ leo đi, đợi cậu đứng được lên đỉnh của Nam Kinh, cậu sẽ không thỏa mãn với thế giới nhỏ bé mà cậu nhìn thấy, còn tôi sẽ ở thế giới rộng lớn hơn đợi cậu."
Tôi sẽ ở thế giới rộng lớn hơn đợi cậu, câu này cứ như một hạt giống reo vào tim tôi, từ giờ về sau, dù tôi đứng ở vị trí nào cũng sẽ không quên lời cô ấy nói hôm nay.
Nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, lòng tôi có khát vọng muốn leo lên cao mà trước nay chưa từng có, khát vọng có thể đến thế giới rộng lớn hơn mà cô ấy nói, khát vọng lại gần cô ấy thêm một chút.
Nhưng tôi phải làm thế nào, tôi rất mờ mịt.
Đến bệnh viện, Tống Giai Âm bảo lái xe Tiểu Vũ dẫn tôi đi băng bó, đợi sau khi tôi băng bó xong, lúc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, phía sau đột nhiên có giọng nói ngả ngớn, hỏi tôi: "Người đẹp, tôi nay có muốn ở với nhau không?"
Nghe được âm thanh này, tôi không nhịn được bật cười, xoay người nhìn anh Đậu đứng ở cửa, anh ấy thấy tôi mặc váy, thì cười ha ha, nói: "Người đẹp, em nhìn hoang dại thật, anh đây thích."
Y tá trực ban nhìn đến đây thì không nhịn được cười, tôi xấu hổ, đến khi cô bé đi xa, mới giơ lan hoa chỉ, nói: "Anh giai, một đêm mười vạn, tư thế nào tùy anh chọn."
Anh đậu ôm ngực nôn ọe, mấy anh em phía sau anh ấy cũng cười nghiêng ngả, tôi đi tới, kích động vỗ vai anh ấy, nói: "Tôi vốn định đến xin Trần Nhã giúp đỡ, cứu anh ra từ trong tay Bào Văn, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Anh Đậu nói: "Không phải gặp, là có người gọi điện bảo tôi đợi cậu ở cửa."
Tôi hơi khó hiểu, sau đó lại hiểu ra, Tống Giai Âm bảo Tiểu Vũy đưa tôi đến bệnh viện này, chắc là muốn cho tôi niềm vui bất ngờ. Mặc dù không phải việc to tát gì, nhưng lòng tôi vẫn rất cảm động.
Tôi hỏi anh Đậu ra bằng cách nào, anh Đậu nói anh ấy được một người đàn ông trung niên vạm vỡ cứu ra, nhắc đến người đàn ông này, mắt anh ấy sáng rực, có vẻ rất hưng phấn, anh ấy nói anh ấy chưa bao giời thấy người nào đỉnh như vậy.
Nghe được lời anh Đậu nói, tôi không kìm được mà nhớ đến người vệ sĩ bên cạnh Tống Giai Âm, nghĩ bụng chắc chắn là anh ấy rồi.
Tiểu Vũ lúc này nghe điện thoại, vội vàng chạy ra ngoài, không lâu sau, anh ấy mang một cái túi đến cho tôi, nói là quần áo Tống Giai Âm mua cho tôi, bảo tôi thay, còn nói cô ấy đợi chúng tôi ở trên xe.
Tôi vừa mừng vừa lo nhận quần áo, sau khi vào phòng bệnh để thay, anh Đậu cười hì hì hỏi tôi: "Hiện tại là sao, mau nói cho tôi nghe tối nay cậu có phải đã tái hôn với Bào Văn không?"
Tôi nói: "Dài dòng lắm, đợi lúc nào rảnh tôi lại nói kĩ với anh."
Sau khi rời khỏi bệnh viện với anh Đậu và đám anh em kia, tôi thấy một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài xe, tôi vừa nhìn đã nhận ra anh ấy là vệ sĩ của Tống Giai Âm, mà sau khi anh Đậu nhìn thấy anh ấy thì kích động hét một tiếng đại ca, xem ra tôi đoán không sai, anh Đậu chính là được Tống Giai Âm cứu.