Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 259: "Nên thế, còn muốn làm gì?"  




Tôi nói xong, mặt Bào Văn xanh mét, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét: "Trần Danh, cậu dựa vào cái gì?"



Tôi mạnh mẽ nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào việc người nhà họ Trần bọn tôi luôn quang minh lỗi lạc, hiền lành chân chất, nhà họ Trần bọn tôi chưa bao giờ có loại người đê tiện vô sỉ như cô! Bào Văn, cô không có tư cách vào cửa nhà họ Trần bọn tôi, cả đời cũng không có tư cách!"



Nói xong, tôi không để ý Bào Văn đang phát điên nữa, đi thẳng ra khỏi biệt thự.





Tôi bị dẫn lên xe cảnh sát, còn Tống Giai Âm cũng lên một chiếc xe, đi theo sau xe của chúng tôi. Tôi không biết tên hãng xe đó, nhưng tôi biết chắc chắn giá không hề rẻ, quan tọng hơn là tôi nhìn thấy có người mở cửa thay cho cô ấy, cũng có nghĩa là, cô ấy có lái xe riêng.





Sự tự ti thâm căn cố đế trong cốt tủy lại lần nữa khiến tôi nghẹt thở. Tôi biết cô ấy có rất nhiều tiền, cũng có địa vị thân phận, hai chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau. Đồng thời, tôi cảm thấy mình đúng là quá mất mặt, mặc dù hôm nay cô ấy giúp tôi, trông có vẻ cũng không để ý sự thất bại và sa sút của tôi, nhưng tôi thấy rất vô dụng, không ngẩng đầu lên nổi, cảm thấy bản thân không xứng đứng trước mặt cô ấy.



Tống Giai Âm từng nói, cô ấy chỉ muốn xem tôi có thể bò lên không, tôi thực sự rất sợ, sợ cô ấy cảm thấy tôi là kẻ bất tài không nâng đỡ nổi, sẽ thất vọng triệt để với tôi, từ giờ về sau mất đi hứng thú với tôi, sau đó biến mất khỏi thế giới của tôi vĩnh viễn.



Con người mâu thuẫn thế đó, rõ ràng biết mình không xứng với ai đó, nhưng vẫn không bằng lòng buông tay, còn muốn giữ cô ấy ở bên cạnh, cứ như một nhân vật nhỏ cứ mơ mình ở trên người khác, càng không có được lại có muốn có.



Nghĩ lung tung một lúc thì đã đến đồn cảnh sát, không biết có phải vì trả qua đợt sóng gió kia nên tôi bình tĩnh hơn trước nhiều không, hay là vì tôi biết có Tống Giai Âm, nên lòng tôi yên bình rất nhiều, tóm lại, sau khi vào đồn, mặc dù tôi vẫn hồi hộp nhưng không sợ hãi lắm.



Lúc cảnh sát hỏi tôi, tôi có chết cũng không thừa nhận mình đánh Dương Phàm Khôn. Mà tôi dám làm vậy là vì lúc đến đây, một câu nói 'cậu không làm gì cả' của Tống Giai Âm, trực giác cho tôi biết cô ấy đang ra hiệu cho tôi, vì vậy tôi căn chặt răng không thừa nhận, điều khiến tôi bất ngờ là, tôi thực sự được thả ra dễ dàng như thế.



Tôi lơ mơ bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối đen, một cô gái đứng ở cửa đồn cảnh sát, cô ấy đội mũ lưỡi trai, mặc quần bò áo phông, chân đi giày trắng. Dù chỉ ăn mặc tùy tiện, nhưng vẫn rất đẹp.



Đây chính là người con gái mặc gì cũng có thể xinh đẹp như phong cảnh, chính là Tống Giai Âm.



Nhìn thấy Tống Giai Âm đứng ở cửa đợi tôi, tôi vui vẻ trong lòng, gần như là chạy bước nhỏ suốt dọc đường xông tới, có điều lúc nhìn thấy nét cười bên môi cô ấy, tôi lại hơi ngượng ngùng, cảm thấy có phải mình thể hiện rõ ràng quá không.



Đứng trước mặt Tống Giai Âm, tôi bỗng căng thẳng cùng cực, một tay xoa đầu, tay kia thì không biết nên đặt đâu, ấp úng nói: "Xin lỗi, tôi khiến cô mất mặt."



Tống Giai Âm cười nói: "Sao lại khiến tôi mất mặt chứ? Tôi có giúp gì cậu đâu, không, nên nói là tôi hại cậu đối đầu với những thế lực này, cậu rơi vào bước đường này, tôi có trách nhiệm chính."



Cô ấy không trách tôi? Tôi mừng như điên, vội nói: "Không trách cô, nếu không có cô thì giờ có lẽ tôi đã chết rồi, là tại tôi không biết cố gắng."



Tống Giai Âm nói: "Không, cậu làm rất tốt."



Tôi gượng cười, nghĩ bụng chắc chắn cô ấy đang an ủi tôi, cô ấy đúng là hiền lành.



Có vẻ biết tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm chớp mắt với tôi, nói: "Thực ra tôi ngay từ đầu đã biết cậu sẽ thua, nhưng tôi tò mò cậu thua đến mức nào thôi, tò mò có phải cậu sẽ vứt bỏ rất nhiều thứ để bò lên cao, trở thành kẻ tiểu nhân đê tiện như bọn họ không, nhưng cậu không hề. Nên, tôi đã nhận được tờ đáp án hài lòng, cậu khiến tôi rất hài lòng."





Tống Giai Âm lúc này, đôi mắt có chút gian trá, dáng vẻ khi cười lên rất đáng yêu, khiến tôi cảm thấy cô ấy bỗng không còn là nữ thần xa không với tới được nữa. Trở thành chị hàng xóm xinh đẹp hiền lạnh, việc này khiến tôi muốn gần gũi với cô ấy hơn.







Lúc này Tống Giai Âm ra hiệu cho tôi lên xe, còn nói tôi chắc chắn có rất nhiều chỗ thấy khó hiểu, tối nay cô ấy sẽ giải đáp hết cho tôi, còn vây giờ, phải đi ăn nó bụng đã rồi mới nói tiếp.







Tôi do dự nói: "Tôi... tôi muốn đến viện thăm chị Thủy. Cô ấy bị người ta chuốc thuốc, không biết giờ thế nào rồi."