Nói xong, cô ta nói với giọng ghét bỏ: "May mà chúng ta vẫn chưa đăng ký, tiệc cưới hôm nay coi như một trò cười đi, cậu và tôi từ giờ không còn quan hệ gì nữa."
Sau khi Trần Nhã nghe xong thì đỏ mắt nhìn tôi, nhưng lại không dám nói gì cả.
Tôi cam chịu để mặc cảnh sát tiến lên còng tôi lại, khoảnh khắc này, tôi thực sự nghĩ cuộc đời mình thế là xong rồi. Nhưng, một bàn tay nhỏ xinh trắng nõn nà đột nhiên túm lấy cái còng tay, nói: "Cậu ấy không phải hung thủ."
Tôi giật thót, ngoảnh mạnh đầu qua, thấy Tống Giai Âm từ từ cởi mặt nạ chú hề trên mặt xuống, khi cô ấy để lộ gương mặt quốc sắc thiên hương, cả hội trường lắng ngắt như tờ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn cô ấy, lúc này, thời gian như ngừng lại.
Đây là gương mặt thế nào chứ? Dùng độc nhất vô nhị có vẻ cũng không đủ để miêu tả toàn bộ, nhìn thấy cô ấy, hình như có thể hiểu cái gì là 'người đẹp như hoa, cách cả tầng mây', vì vẻ đẹp của cô ấy, áp đảo tất cả những người bình thường, dù là dung nhan, hay là phong thái sang trọng có một không hai kia.
Đôi mắt hoa đào của cô ấy ngậm cười, mang dáng vẻ cuốn hút động lòng người trời sinh, nhưng sự cuốn hút này lại bị vẻ khí thế mạnh mẽ của lông mày trung hòa, tóm lại, người con gái này có nét đẹp trời sinh như Đoàn Thanh Hồ, cũng có phong thái mạnh mẽ oai hùng của nữ tướng, hai nét đẹp này hòa quyện vào nhau, khiến cô ấy đẹp một cách đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ dung mạo cô ấy, bỏ đi chiếc mũ lưỡi chai, cởi bỏ chiếc áo phong và quần bò bình thường, cô ấy lúc này nếu hình dung bằng tiên nữ hạ phạm cũng không quá đáng, có điều, cô ấy là kiểu con gái bạn nhìn một cái xong thì không dám nhìn thêm nữa, vì trên người cô ấy có sự sang trọng trời sinh khiến người ta muốn độn thổ cho xong, đặc biệt là nhân vật nhỏ bé sống trong bụi bặm như tôi, nhưng lại không khiến tôi thấy tự ti.
Lúc này, cô ấy và tôi, thậm chí tất cả những người có mặt ở đây đều có khoảng cách như trời với đất, dường như tất cả mọi người ở trước mặt cô ấy đều trở thành phàm phu tục tử, kể cả Đoàn Thanh Hồ xét về nhan sắc có thể không kém cô ấy là mấy, nhưng về khí chất cũng kém hơn vài phần.
Tống Giai Âm đột nhiên xoay mặt nhìn tôi, trong đôi mắt linh động mang theo chút ý cười, tôi cúi thấp đầu, lúc này, sự tự ti trước nay chưa từng có bất chợt dâng lên trong lòng tôi, sinh trưởng. Hai tay tôi bứt rứt, hồi hộp gảy mạnh ngón tay, nghe thấy Bào Văn nói với giọng hận thù: "Sao cô có thể khẳng định cậu ta không phải hung thủ? Giờ cậu ta rõ ràng là có tật giật mình! Hơn nữa còn có nhân chứng."
Tôi ngẩng mạnh đầu, nhìn Bào Văn, lúc này sắc mặt cô ta khó coi vô cùng, tôi biết, cô ta như vậy, thứ nhất là không thích có người giúp tôi, thứ hai là không thích người khác đẹp hơn cô ta.
Phụ nữ đều vậy, không ai muốn nhìn một người đẹp hơn mình tồn tại trên đời này, hơn nữa Bào Văn còn là kiểu phụ nữ có lòng hư vinh rất mạnh.
Cao Phong vội nói: "Tôi có thể làm chứng Trần Danh chính là hung thủ giết người, tôi đã nhìn thấy, tôi nghĩ vết máu ở hiện trường, dấu vân tay trên con dao đều có thể chứng minh. Đúng rồi, là tôi báo cảnh sát. Còn Tô Nhược Thủy là người trong cuộc chắc chắn cũng có thể chứng minh Trần Danh chính là hung thủ."
Hội trường xôn xảo cả lên, mọi người lại đổ dồn nhìn vào tôi, mọi người đều nhìn tôi với vẻ chán ghét, cứ như tôi là một cục u, ai cũng không muốn lại gần, ai cũng chỉ muốn xông lên giẫm lên người tôi hai cái, rồi lại nhổ nước miếng lên người tôi. Khoảnh khắc này, tôi thực sự có cảm giác bị mọi người bỏ rơi, tôi rất sợ, sợ Tống Giai Âm cũng sẽ bỏ rơi tôi, vì người đúng là do tôi giết, đến cả người con gái tôi yêu nhất, Tô Nhược Thủy cũng không bằng lòng đứng về phía tôi, cô ấy sao phải tin tôi chứ?
Nhưng điêu khiến tôi bất ngờ là Tống Giai Âm lại nói chắc như đinh đóng cột: "Tống Giai Âm tôi nói cậu ấy không phải hung thủ, thì cậu ấy không phải hung thủ."
Ngừng một lát, Tống Giai Âm đột nhiên cười lên, nụ cười này bỗng khiến người ta chết mê chết mệt, khiến mọi thứ xung quanh nhạt nhòa hẳn đi, chỉ có cô ấy, như dạ minh châu trong đêm tối, tỏa ra ánh sáng rực rỡ động lòng người. Còn lời nói ngông cuồng của cô ấy, lại khiến cô ấy như một bà hoàng.
Không, cô ấy chẳng phải chính là bà hoàng ư? Cô ấy mặc chiếc váy mullet đỏ sẫm, thêu phượng hoàng màu vàng, hai con phượng hoàng vàng sinh động như thật, lại như thú cưng của cô ấy, tượng trưng cho khí chất nữ vương cao quý của cô ấy.
Lúc này đây, tôi mỉm cười, là nụ cười từ sâu trong tâm hồn, tôi cảm thấy dù cô ấy không bảo vệ được tôi thì tôi cũng chết không nuối tiếc. Vì khi tất cả mọi người bỏ rơi tôi, khi tôi tứ cố vô thân, có một người con gái, còn là một người vô cùng xinh đẹp, cô ấy bằng lòng đứng bên cạnh tôi, bằng lòng cho tôi chút ánh sáng trong thế giới tăm tối của tôi, cô ấy cho tôi sự cảm động sâu sắc, nặng nề nhất mà có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không có được.
Cao Phong nói: "Cô Tống này, có phải cô quá ngông cuồng rồi không?"
Tống Giai Âm nhếch mày, cười tươi xinh đẹp, đôi mắt nhìn ngó xung quanh, cô ấy khá là hứng thú nói: "Ngông cuồng? Lời này rất thú vị, từ ngày chào đời, bố tôi đã nói tôi sống khiêm tốn quá, đây vẫn là lần đầu tiên, có người dùng từ ngông cuồng để miêu tả tôi, rất mới mẻ."