Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 254: Đầu óc tôi không tỉnh táo, chạy?




Dương Phàm Khôn vẫn thấy chưa đủ, hẳn tiếp tục lấy ghế đập mạnh lên đầu tôi, lần này, hai mắt tôi tối đi, ngất luôn.



Tôi chỉ ngất một lát, khi tôi cố gắng mở mắt ra, thì thấy Dương Phàm Khôn đã cướp con dao trong tay Tô Nhược Thủy. Đang định xé quần áo cô ấy, cả người tôi đau đớn vô cùng, nhìn bóng lưng Dương Phàm Khôn, nỗi hận bỗng dâng trào trong tim.





Tôi từ từ bò về phía hắn, tóm lấy con dao trên đất, lao mạnh về phía hắn.



Con dao đâm vào cơ thể hắn, sống lưng hắn cứng lại, đau đớn quay mặt, nhìn tôi với ánh mắt khó tin, tôi mở đôi mắt mơ hồ vì nhuốm máu, khàn giọng nói: "Sao bọn mày lại ép tao? Tại sao? Nếu mày đã không muốn tha cho bọn tao thì tất cả đều đừng hòng sống! Đi chết đi!"









Khi con dao của tôi đâm vào thịt Dương Phàm Khôn, khoảnh khắc nhìn thấy máu bắn ra, tôi cảm thấy cả người mình như sục sôi, một kẻ trước giờ nhát gan thậm chí là nhu nhược như tôi, thế mà lại thích cảm giác máu me này.



Tôi rút con dao ra theo phản xạ tự nhiên, không lâu sau lại đâm vào cơ thể hắn lần nữa, vừa đâm hắn tôi vừa hét: "Là bọn mày ép tao, bọn mày có tiền thì giỏi lắm à, có gia thế thì giỏi lắm sao? Chẳng phải vẫn sẽ chết trong tay tao sao?"



Tôi vừa nói, vừa đâm hắn liên tục, từng nhát từng nhát một.



Lúc này, mỗi một mạch máu trong người tôi đều đang kêu gào "giết hắn", "giết hắn". Tôi nghe thấy Dương Phàm Khôn đang cầu xin, tôi nghe thấy Tô Nhược Thủy đang hét gọi tôi, nhưng điều khiến tôi thoải mái nhất là tiếng dao đâm vào thịt. Tôi nhớ đến việc bọn Dương Phàm Khôn bắt nạt tôi thế nào, nghĩ đến việc Bào Văn ép tôi, trêu đùa tôi ra sao, nhớ đến việc tôi không ngừng chùn bước, lạy lục, nhưng chỉ đổi lấy cơ thể đầy thương tích, đổi lấy sự sỉ nhục, chèn ép càng thêm trắng trợn của chúng, trong lòng tôi đang bùng lên ngọn lửa giận không thể đè xuống.



Mà nhìn thấy vết thưởng máu me be bét kia, tôi chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cứ như những tủi thân mà tôi phải chịu đều tan biến trong những vết thương này rồi.



Tốt... tốt lắm...



Sảng khoái... con mẹ nó quá sảng khoái luôn...



Dương Phàm Khôn dần dần ngừng giãy giụa, thậm chí không còn sức để cầu xin nữa, hắn nằm đó, như một người chết.



Cánh tay bị người khác tóm chặt, tôi dừng động tác trong tay, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Nhược Thủy đang nhìn tôi với gương mặt sợ hãi, hét: "Trần Danh, đừng đâm nữa, hắn... hình như hắn chết rồi."



Tôi cảm thấy đầu mình như mắc kẹt, nghe đến chữ 'chết' này, vui vẻ nhe răng cười, nói: "Chết rồi thì tốt, chết rồi thì tốt."



Nói đến đây, tôi chậm rãi nhìn Dương Phàm Khôn, khi tôi nhìn thấy vũng máu be bét kia, tôi như ngừng thở, sự tàn nhẫn lúc nãy đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác sợ hãi vô tận.



Tôi ngồi bệt xuống đất, liên tục lùi về sau mấy bước, nhìn Dương Phàm Khôn bất động nằm ở đó, chảy máu khắp người, sợ hãi nói: "Em giết người rồi, em giết người rồi..."



Tôi chưa bao giờ muốn giết người, dù cho có bị chèn ép, bị bắt nạt đến mức nào, tôi cũng chưa từng muốn giết người, vì tôi biết một khi giết người rồi, tôi sẽ không thể quay đầu lại nữa, chỉ có một con đường chết, mà tôi là chỗ dựa duy nhất của em gái tôi, đến lúc đó, nó phải làm sao đây? Nên từ nhỏ tới lớn dù tôi có chịu tủi thân, khó khăn, khinh thường hay sỉ nhục đến mức nào tôi cũng không có ý định giết người.



Tôi phải sống, tôi muốn sống, nếu không thể sống, thì tôi sẽ chấp nhận số phận, sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của em gái tôi.



Nghĩ đến đây, nước mắt tôi tuôn rơi, nhưng hôm nay, rốt cuộc tôi đã giết người.



Tô Nhược Thủy hỏi tôi hối hận không? Tôi sững người, sau đó lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không hối hận."



Dương Phàm Khôn hắn khinh người quá đáng, tôi có thể chấp nhận để hắn đánh như một con chó, kể cả đánh tôi thành kẻ tàn phế, tôi cũng sẽ không giết hắn, nhưng hắn không nên, không nên động vào em gái tôi, kẻ động vào em gái tôi đều đáng chết!







Nhưng dù nghĩ vậy, cơ thể tôi vẫn run lẩy bẩy vì sợ hãi, lòng bàn tay tôi toàn mồ hôi, muốn bò dậy, cả người lại chẳng có chút sức lực nào cả.







Tô Nhược Thủy nắm cánh tay tôi, hét: "Mau chạy đi, Trần Danh, nhân lúc mọi người vẫn chưa phát hiện việc này, mau chạy đi."







Đầu óc tôi không tỉnh táo, chạy? Chạy đi đâu cơ?







Không đợi tôi nghĩ thông suốt, Tô Nhược Thủy đã nôn nóng hét: "Mau chạy đi! Chẳng lẽ cậu muốn bị bắt vào tù, bị xử bắn sao?"