Nỗi đau khiến tôi chỉ muốn nói một câu thật khí phách: "Tôi không muốn!" Nhưng hiện thực ở ngay trước mắt, tôi không thể không thỏa hiệp, tôi nhắm mắt, gật mạnh đầu, nói: "Được."
Bào Văn xoa mặt tôi như xoa mặt con chó, con mèo, dịu dàng rặn ra một chữ: "Ngoan."
Nhưng trong giọng điệu dịu dàng thế này ẩn giấu sát khí mãnh liệt.
Tôi chỉ cảm giác ở trước mặt cô ta, mình đúng là một con chó đáng thương ngoe nguẩy đuôi, mặc cho cô ta sỉ nhục, điều khiển. Tôi biết, nếu chúng tôi tái hôn, cô ta chắc chắn sẽ hành hạ tôi tàn nhẫn như trước kia. Tôi sẽ lại một lần nữa sống không bằng chết.
Thậm chí tôi không dám ngẩng đầu nhìn Hồng Nhan, vì tôi cảm thấy mình quá mất mặt, không còn mặt mũi nào nhìn chị ấy.
Lúc này, Bào Văn hỏi Diệp Phong: "Giờ tôi có thể dẫn chồng tôi đi chưa?"
Diệp Phong khinh thường nhìn tôi một cái, nói: "Được, nhưng Bào Văn này, mắt cô cũng kém thật đấy, với thân phận và ngoại hình của cô, có thể chọn người rất ưu tú, có thể giúp cô nhanh chóng đứng vững ở Nam Kinh, nhưng cô lại cứ chọn thằng này, tôi thấy tiếc thay cho cô."
Bào Văn lạnh nhạt nói: "Đến cả người phụ nữ anh vừa mắt cũng bằng lòng đưa tay cho Trần Danh, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì cậu ta, tôi chọn cậu ta thì có gì mà đáng tiếc chứ?"
Câu này khiến lòng tôi hơi dao động, bất ngờ, thêm cả một chút tự giễu, nghĩ bụng Bào Văn vậy mà lại nói đỡ tôi. Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Diệp Phong trở nên vô cùng khó coi vì câu của Bào Văn, mừng thầm trong bụng. Sau đó, tôi nhìn Hồng Nhan.
Vẻ mặt Hồng Nhan lạnh nhạt, chị ấy trực tiếp đánh mấy người đang giữ tôi lùi lại mấy bước, sau đó kéo tôi dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, thấp giọng nói: "Thẳng lưng lên, cậu cúi đầu trước cuộc đời vì người cậu quan tâm, không mất mặt."
Câu này đột nhiên sưởi ấm trái tim tôi, tôi vậy mà lại có xúc động muốn khóc. Tôi ưỡn thẳng lưng, gật đầu, thấy Bào Văn lạnh lùng nhìn hai chúng tôi, nói: "Trần Danh, cút đến cạnh tôi, còn về người này, mong cô đến từ đâu thì về lại đó, hầu người khác uống rượu mới là việc cô nên làm."
Thấy Bào Văn hạ nhục Hồng Nhan như vậy, tôi hơi tức giận. Vừa định nói cô ta thì thấy ánh mắt cô ta nhìn tôi lạnh lùng, tôi bỗng cố gắng nuốt lời đã đến bên môi xuống.
Diệp Phong cười khẩy nói: "Hồng Nhan, thấy chưa? Đây chính là người đàn ông mà em chọn, loại người kém cỏi không có năng lực này, đáng để em trở thành kẻ thù của tôi và Tam gia sao?"
Tôi nắm chặt tay, cảm giác tim đang rỉ máu, nhìn Hồng Nhan, nghĩ đến lời chúng tôi nói trên xe, tôi càng cảm thấy mình mất sạch mặt mũi. Ai ngờ Hồng Nhan chỉ hờ hững nói: "Cậu ấy đáng hay không, Đoàn Thanh Hồ tôi mới có quyền quyết định. Còn việc tôi đi hay không, chỉ có Trần Danh nói mới tính."
Hồng Nhan nói xong thì nhìn về phía tôi. Tôi chỉ cảm giác khi được nhìn bởi đôi mắt của chị ấy, cứ như được viên đá quý đẹp nhất trần đời nhìn chằm chằm, trái tim bất giác đập nhanh hơn.
Tôi cố lấy can đảm, nói với Bào Văn: "Chị Thanh Hồ là ân nhân cứu mạng của tôi, là người thân của tôi, nếu cô tái hôn với tôi nhưng không thể chấp nhận người thân của tôi, thì việc tái hôn của chúng ta còn có ý nghĩa sao?"
Bào Văn nhìn tôi với vẻ giễu cợt, tôi nhìn Hồng Nhan, nghĩ bụng tôi đã dẫn chị ấy ra, mà chị ấy đã rời xa Tam gia vì tôi, thì tôi sẽ không bỏ rơi chị ấy, nếu bỏ rơi chị ấy, tôi và Tam gia có khác gì nhau đâu. Vậy nên tôi kiên quyết nói: "Tôi muốn giữ chị ấy ở cạnh tôi, nhưng cô yên tâm, chị ấy thực sự chỉ là người thân của tôi thôi."
Bào Văn hừ lạnh một tiếng, có vẻ cảm thấy có nói tiếp thì cũng không có gì thú vị, nói: "Tùy cậu!" Nói xong cô ta xoay người lên xe, đến tận lúc cô ta lên xe mới bực mình hét: "Còn không mau cút lên đây?"
Tôi nhìn Hồng Nhan, không, giờ tôi nên quên cái tên Hồng Nhan này đi, mà gọi chị ấy là Đoàn Thanh Hồ.
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, nói: "Chị Hồng Nhan, khiến chị tủi thân rồi."
Đoàn Thanh Hồ lắc đầu nói: "Bị người phụ nữ chỉ giỏi nói như vậy khiêu khích vài câu, với tôi mà nói chẳng có ảnh hưởng gì, tôi chỉ lo cô ta khiến cậu khó xử. Mặc dù tôi ở lại cạnh cậu, nhưng tôi không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ cậu được."