Vừa hay bên cạnh có vòi và bình chữa cháy, tôi liền cầm lấy bình chữa cháy đi vào phòng.
Lúc ấy tôi đã hoàn toàn tức giận, nghĩ đến việc đến trước đây Trương Hạo đánh tôi, tôi liền dùng bình chữa cháy đập mạnh vào đầu hắn.
Tiếng bụp mạnh vang lên, đầu Trương Hạo trong nháy mắt liền chảy máu, máu tươi ào ạt chảy ra.
Trương Hạo nghiêng đầu nhìn về phía tôi, khuôn mặt tỏ ra không thể tin được.
Hắn mở miệng ra muốn mắng tôi, nhưng chưa nói được từ nào thì liền ngã bất tỉnh.
Tôi sợ đến choáng váng, trong đầu không nghĩ được gì, tôi cảm giác lần này còn ác hơn so sánh với lần đánh Hoàng Tam, có thể thật sự xảy ra án mạng rồi.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, còn Tô Nhược Thủy nhanh chóng từ trên giường bò dậy, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi chạy ra ngoài.
Tôi lúc này mới hoàn hồn lại, chạy nhanh cùng cô ấy.
Chúng tôi rất nhanh đã chạy ra tới đường chính, Tô Nhược Thủy vẫy tay bắt một chiếc xe, sau khi lên xe cô đọc địa chỉ, chúng tôi rời khỏi đó.
Tôi ngồi trên xe, tâm trạng không thể bình tĩnh được, trong lòng rất sợ hãi.
Còn Tô Nhược Thủy nhanh tĩnh táo hơn tôi, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho 120, trong lòng tôi một mực cầu nguyện, hy vọng đừng xảy ra án mạng.
Rất nhanh đã đến địa chỉ Tô Nhược Thủy nói, đây là một căn nhà đơn độc, là chỗ ở của Tô Nhược Thủy, tôi đã tĩnh táo hơn, lúc mơ mơ màng màng thì cô ấy đưa tôi vào nhà.
Có lẽ là vì cảm ơn vì tôi đã cứu cô ấy, cô để tôi ngồi ở nhà cô ấy một lúc, còn rót ly nước cho tôi.
Tôi vẫn có chút vô tri vô giác, ngây người ngồi trên ghế sa lông nhà cô.
Tôi uống một ngụm nước, Tô Nhược Thủy đưa điện thoại di động cho tôi nhìn, cô nói: Tôi cứ cho rằng anh là đồ bỏ đi, không ngờ rằng anh cũng rất đàn ông.
Tôi vẫn chưa thật sự hoàn hồn lại, hai tay run rẩy.
Còn cô lại nhanh chóng đưa tôi xem câu cô vừa viết: Cậu thật sự rất lợi hại, lúc nãy ở khách sạn có thể kiên trì ba mươi phút, mặc dù chỉ là giả, nhưng chúng ta cũng luôn có đụng chạm, nếu là người đàn ông khác thì sớm đã không chịu được rồi.
Tô Nhược Thủy nói rằng tôi lợi hại hơn các đàn ông khác, khiến cho tôi đỏ mặt.
Tôi ngồi ở đó, có chút bủn rủn tay chân, nhất thời không biết nên nói những gì, cũng không hiểu rốt cuộc cô ấy ý gì, đúng lý hơn thì cô ấy đối xử đàn ông không phải là thái độ thế này mà.
Không lâu sau thì cô ấy cười ha ha, vừa cười vừa gõ chứ nói: Thả lỏng đi, đừng tưởng chị đang trêu chọc cậu, chị chỉ muốn cậu quên đi chuyện lúc nảy thôi, đừng sợ hãi nữa, không xảy ra chuyện lớn đâu.
Thì ra Tô Nhược Thủy đang đùa với tôi, cô gái này cũng thú vị thật, quả nhiên khiến tôi bớt hoang mang.
Lúc này Tô Nhược Thủy đứng lên cầm lấy cái ly của tôi, muốn tiếp tục rót nước cho tôi, tôi nhìn vào cô ấy, mới phát hiện váy của cô ấy bị rách 1 đường, tôi nhìn thấy hết bên trong rồi.
Tôi liền đỏ mặt ngay, và cô ấy như là có thêm 1 cặp mắt vậy, cười khêu gợi nói: ‘’Thân hình của chị đẹp không, lại còn nhìn lén.’’
Nói xong, cô ấy quay đầu gõ câu này cho tôi xem.