Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 18: Tôi có thể biết tên chị được không?" 




Tôi không nhẫn nhịn được liền hỏi: "Là, là cô cứu tôi sao?"



Cô ấy không nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng mở miệng nói: "Không phải anh là người câm điếc sao?"





Giọng cô rất bình tĩnh, nghe xong cả người tôi hoảng hốt, thôi xong, tôi quá gấp gáp rồi, không khống chế được bản thân, lại mở miệng nói chuyện, mà cô ấy tất nhiên là biết tôi, hay nói cách khác, là tôi bị bại lộ rồi!





Tôi muốn chạy, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện còn có một người khác đứng cách đó không xa.



Là một người đàn ông trung niên cơ thể cường tráng, xem dáng người của anh ta, tôi đoán đây là vệ sĩ của cô ấy.



Tôi liền thành thật, lấy hết can đảm hỏi: "Cô rốt cuộc là ai, làm sao chị biết được chuyện của tôi?"



Cô ấy chậm rãi quay đầu lại, chiếc vành mũ lưỡi trai che lấp trán cô ấy, nhưng cho dù chỉ thấy hơn nửa gương mặt cô, tôi cũng thấy thật nghẹt thở. Cô ấy thật sự rất đẹp, không phải vẽ đẹp lòe loẹt, cũng không phải vẽ đẹp thuần khiết, dù sao thì cũng là một loại khí chất khó nói ra, không trong trẻo lạnh lùng, cũng không quá mỹ lệ. Tôi chưa từng nhìn thấy vẽ đẹp nào như vậy người phụ nữ này lại khiến tôi có cảm giác tự ti.



...



Giọng cô ấy bình tĩnh pha chút đùa cợt nói: "Tôi là bạn của Bào Văn, sao lại không thể biết chuyện của anh?"



Thôi xong, thôi xong, cô ấy thật sự là bạn của Bào Văn, tôi đã rơi vào bẫy, chết chắc rồi.



Tôi bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn, còn cô ấy thì nhìn tôi cười nhẹ một cái. Nụ cười đó không hề khiến tôi tôi cảm thấy đau khổ, chỉ khiến tôi có chút nghi hoặc, tôi cảm thấy cô ấy không hề có ý đối địch với tôi, không phải đang giễu cợt tôi.



Sau đó cô ấy liền nói: "Đừng tự dọa mình, chẳng qua là tôi tiện tay cứu anh chút thôi, tôi không có hứng thú nói ra chuyện của anh đâu, thế giới của chúng ta cũng sẽ không có gì biến đổi."



Tôi không biết nên trả lời cô ấy thế nào, chỉ là cúi đầu nói: "Cám ơn, cám ơn".



Cô ấy nhẹ nhàng kéo vành mũ, lãnh đạm nói với tôi: "Bản thân anh nên chú ý nhiều một chút, với năng lực của anh hiện giờ thì mười người như anh cũng không đủ chơi với thế giới này đâu."



Nghe cô ấy nói vậy, tôi thấy mình bị tổn thương, nói thật là rất buồn, nhưng cô ấy nói không sai, một Trương Hạo nhỏ nhoi cũng suýt chút nữa đánh cho tôi tàn phế. Huống gì là Bào Văn? Tôi tự đề cao bản thân rồi, tự cho rằng mình thật sự có thể âm thầm nắm trong tay hết tất cả, thật ra từ đầu đến cuối tôi chỉ là một thằng nhà quê, sở dĩ có cơ hội âm thầm chơi xấu được, là bởi vì tôi quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hoàn toàn không lọt vào mắt của Bào Văn, Hoàng Tam. Còn một khi tôi muốn leo lên như hôm nay, lập tức liền gây sự chú ý đến người khác, không được bao lâu, tôi có thể sẽ bị bại lộ, đến lúc đó tôi sẽ phải đối mặt với sự ức hiếp điên cuồng .



Nghĩ tới đây, tôi liền thấy sợ, xem ra sau này tôi càng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể đắc ý mà quên bản thân mình là ai, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận dè đặt.





Trong lòng rất cảm kích với cô ấy, nhưng ngẫng đầu lên phát hiện thì cô ấy đã chậm chậm đi rất xa rồi, cũng không biết sao, đối với cô ấy tôi đột nhiên nãy sinh một thứ tình cảm khác thường, không thể xem là vừa nhìn đã yêu, bởi vì tôi căn bản không có tư cách thích cô ấy, tôi chỉ là muốn biết cô ấy là ai mà thôi.







Sau đó, tôi lấy hết can đảm đuổi theo cô ấy, đồng thời hỏi: "Chào chị, cám ơn chị hôm nay đã cứu tôi, cũng rất cảm ơn chị đã nhắc nhở, tôi có thể biết tên chị được không?"







Cô ấy nhìn tôi, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu nhưng lại kiến người khác thấy xa cách, cô cười nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, anh không cần gọi tôi 'chị', nghe vậy sẽ thấy anh rất hèn mọn, mặc dù anh quả thật rất yếu ớt, nhưng anh cũng không cần xem thường bản thân, còn việc tôi là ai thì anh cũng chưa cần thiết phải biết, bởi vì sau này không gặp lại."







Sau này không gặp lại, cũng đúng, tôi chẳng qua là một người khách qua đường được cô ấy tiện tay cứu giúp thôi mà.




Cô cùng anh vệ sĩ cường tráng đi xa dần, cách đó không xa có một chiếc Porsche Paramera.