Trần Nhã chột dạ vội nói không cần, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe. Tôi thở dài nhẹ nhõm, hỏi bà ấy đi lấy chìa khóa ở đâu? Bà ấy liền gửi đến một địa chỉ. Cúp điện thoại, tôi nói cho mặt sẹo địa chỉ nhà, kết quả nhìn thấy mọi người trong xe đều dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tôi như đang nhìn kẻ trộm.
Tôi hỏi sao vậy, mặt sẹo đáp: “Trần Danh, cậu không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.”
Triệu Côn Bằng thế nhưng cũng trêu ghẹo tôi nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao nhân duyên của cậu lại tốt như vậy rồi.”
Tôi vội vàng xin tha: “Hai vị đại ca xin đừng chê cười em nữa.” Nói xong tôi vội quay sang hỏi tên của mặt sẹo.
Mặt sẹo vỗ đầu nói: “Quên giới thiệu, tôi họ Dương, biệt danh là Đậu Đậu, mọi người đều gọi một tiếng “anh Đậu”. Tôi đây may mắn được cha nuôi Yêu Kê xem trọng, mặc dù không phải nhân vật lớn gì nhưng cũng chẳng có mấy người dám bắt nạt. Cho nên về sau các cậu gặp phiền phức có thể nói với tôi, tôi giúp các cậu giải quyết.”
Dương rất dễ làm thân với người khác, nhìn có vẻ là người dễ nói chuyện nhưng tôi biết đó chỉ là vẻ bề ngoài. Một khi anh ấy nổi giận, khí thế tuyệt đối không thua kém gì Triệu Côn Bằng.
Tôi cùng với Triệu Côn Bằng cũng tự giới thiệu lại bản thân. Anh Đậu đưa tôi đến bên ngoài khu chung cư Trần Nhã ở, tôi nhờ họ đi mua giúp ít thuốc mê, dây thừng, sau đó đi vào gọi điện cho Trần Nhã. Trần Nhã sống ở tầng hai, tôi đi không bao lâu là tới, hơn nữa bà ấy đã đứng đợi sẵn dưới lầu rồi.
Trần Nhã mặc bộ đồ ngủ lụa đỏ, bên ngoài mặc thêm áo khoác dài, chỉ tùy ý buộc lại bằng một chiếc đai. Tuy là đơn giản, nhưng cảm giác thời gian cực kì ưu ái bà ấy, làn da không những trắng nõn mà còn trơn láng. So với lúc trang điểm, bây giờ cả người bà ấy càng trở nên mềm mại hơn.
Tôi đi qua, hô to: “Dì Trần!” Ánh mắt Trần Nhã u tối, cười cười đưa chìa khóa cho tôi, dịu dàng nói: “Hay là tôi gọi điện cho Văn Văn nhé, nếu không lỡ như cậu đúng lúc gặp được con bé, tôi sợ nó sẽ kiếm chuyện với cậu.”
Tôi nói: “Không được, nếu như cô ấy biết tôi ở đó, nhất định sẽ nhanh chóng quay về tìm tôi.”
Trần Nhã thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi, có phần áy náy nói: “Đều tại tôi, nếu tôi khuyên nhủ Văn Văn thật tốt, nó cũng không dám bắt nạt cậu như vậy.”
Tôi nói không sao, cũng do tôi, nếu tôi không lừa cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.
Trần Nhã đau lòng nhìn tôi nói bà ấy biết hết chuyện của tôi rồi, còn nói tôi là người tốt. Nếu sau này em gái tôi cần tiền phẫu thuật thì cứ nói, bà ấy nhất định sẽ giúp đỡ.
Trần Nhã đã từng điều tra tôi, chuyện này tôi cũng biết. Điều khiến tôi bất ngờ chính là thái độ của bà ấy, làm tôi có cảm giác được vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn bà ấy. Trần Nhã hạ mắt nói: “Tôi lên nhà nghỉ ngơi đây.”
Tôi nói: “Vâng, dì Trần, dì nghỉ ngơi sớm đi. Sau này nếu dì cần tôi giúp đỡ cứ gọi cho tôi, dù bất cứ lúc nào, dù tôi đang ở đâu, tôi cũng sẽ giúp.”
Trần Nhã liếc nhìn tôi, vội vàng lên lầu. Nhìn bóng lưng yểu điệu rời đi của bà ấy, tôi nghĩ nếu Bào Văn cũng giống như thế, tôi sẽ không bị cô ta hại thành như này, tôi sẽ không có ý nghĩ xấu xa với cô ta.
Rời khỏi nhà Trần Nhã mà lòng tôi chất đầy tâm sự, đúng lúc anh Đậu mua xong đồ quay lại. Tôi lên xe đi thẳng tới nhà Bào Văn. Vì đề phòng Bào Văn đã về nhà, tôi vừa gọi điện cho cô ta, nghe tiếng nhạc ầm ĩ đầu dây bên kia tôi liền yên tâm. Tôi nói với cô ta mình đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ ở lại Nam Kinh.
Bào Văn giống như đã uống rượu, lúc nói chuyện giọng điệu có vài phần men say: “Như vậy là tốt nhất, coi như cậu biết điều.”