Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 13: mọi thứ vẫn còn kịp.  







Thế là tôi lại lén lút đến bên cửa phòng của bọn họ, vừa ghé tai tôi đã nghe thấy tiếng của Tô Nhược Thủy: “Văn Văn, làm sao bây giờ, lẽ nào em thực sự phải quay lại Bản Sắc để hát sao? Em sợ tên Hoàng Tam đó sẽ lại làm những chuyện không hay với em.”





Nghe đến đây, tôi đã biết là chuyện của Tô Nhược Thủy vẫn chưa được giải quyết xong, xem ra tên Hoàng Tam đó cũng ngang tàng thật, vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho Tô Nhược Thủy.



Bào Văn ngay lập tức trả lời: “Tên Hoàng Tam này quả thực khó đối phó hơn so với tưởng tượng, không ngờ hắn còn không thèm nể mặt lão Lý. Nhưng mà Tiểu Thủy em đừng lo, tự hắn rước họa vào thân thì không thể trách chúng ta được, hôm nay hắn chết chắc rồi.”





Tô Nhược Thủy gấp gáp hỏi: “Văn Văn, chị đã có cách rồi ư?”



Bào Văn hắng giọng một tiếng, nói: “Đã sắp xếp xong hết rồi, tối nay sẽ có cảnh sát tới điều tra Bản Sắc.”



Tô Nhược Thủy tò mò hỏi: “Kiểm tra định kỳ sao? Việc này có thể đánh bại ông chủ Hoàng không? Tai mắt ở bên ngoài quán nhiều lắm, vả lại cứ cho điều tra ra chuyện mấy đứa PR, thì cũng chả mấy mà khôi phục lại, đối với hẳn không ảnh hưởng gì nhiều.”



Giọng điệu của Bào Văn càng đắc ý hơn, cô ta cười nói: “Mại dâm không được, vậy ma túy thì sao?"



Giả dụ như điều tra trong văn phòng của Hoàng Tam phát hiện ra quán bar có liên quan đến ma túy chẳng hạn?”



Tô Nhược Thủy rất thông minh, lập tức nở nụ cười, rồi liền cất tiếng nhõng nhẽo, chắc là sà vào lòng của Bào Văn, hiến thân để thu xếp chuyện ban nãy.



Phản ứng của tôi rất nhanh, nghe những lời Bào Văn vừa nói, thì chắc chẳn cô ta đã thu xếp ổn thỏa rồi, muốn hãm hại Hoàng Tam, khiến hắn không kịp trở tay, phải ngồi tù.



Sau một hồi do dự, tôi đã đưa ra một quyết định liều lĩnh, quyết định này rất là mạo hiểm, nhưng chỉ cần thành công, thì phần thưởng dành cho tôi sẽ rất hậu hĩnh, hơn nữa sẽ khiến Bào Văn tức phát điên.



Tôi quyết định sẽ thông báo cho Hoàng Tam, bán đứng Bào Văn!







Sau khi quyết định dựa dẫm vào Hoàng Tam, tôi cũng không do dự gì nữa, bây giờ cũng đã mười giờ đêm nếu đến muộn sợ rằng quán bar có thể đã bị khám xét rồi.



Tôi lặng lẽ rời khỏi nhà, lúc đến quán bar, nơi này mọi thứ đều bình thường, xa hoa trụy lạc, nó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ vẫn còn kịp.



Tôi đến thẳng phòng thay đồ, lúc vừa thay xong chuẩn bị đến phòng làm việc của Hoàng Tam thì phía đầu sau của tôi bị một ai đó đánh một cách hung hãn, đau điếng.



Đồng thời bên tai tôi nghe thấy âm thanh trách mắng: "Hai ngày không đi làm rồi, hôm nay mày lại đến trễ, còn muốn làm nữa không hả? Không muốn làm thì cút ngay cho tao."







Là giọng nói của tổ trưởng Trương Hạo, bộ phận phục vụ của chúng tôi phân ra hai tổ, mỗi tổ năm người, bình thường vấn đề chuyên cần do tổ trưởng quản lý, thật ra thì cũng không phải chức vị gì to lớn lắm.







Ở trước mặt tôi Trương Hạo luôn điên rồ, chắc tại hắn nghĩ tôi nhát gan sợ xảy ra chuyện, hơn nữa lại không nghe được nên thường xuyên mắng mỏ, nỗi nóng với tôi. Hắn còn sắp xếp cho tôi làm rất nhiều việc, từ sau khi tôi tới đây làm, hắn ta liền rất rảnh rỗi, công việc của hắn đều là tôi làm giúp.







Tôi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hắn lại hung ác trợn mắt nhìn tôi, đồng thời viết chữ cho tôi xem: Hai ngày không đi làm, tao trừ nữa tháng tiền lương của mày, mau cút đi làm việc cho tao.







Bình thường, tôi vẫn luôn rất cung kính với Trương Hạo, một mực cúi đầu nhẫn nhục, dẫu sao hắn cũng là lãnh đạo của tôi.