Tiếng diđộng vang lên, phá vỡ một cuộc hội nghị thảo luận nghiêm túc. Mạc Hoànhngồi trên ghế chủ tọa cầm lấy chiếc điện thoại màu đen siêu mỏng đặttrên mép bàn, hai giây sau, bàn tay nắm di động nhất thời siết chặt lại.
Lúc Hạ Thiên Liên chạy đến phòng quán bar đã thấy Lạc Trăn đang nằm trong lòng mộtgã đẹp trai, cong người không được thoải mái, nhớ lại khi nãy mình vượtba cái đèn đỏ liên tiếp, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Trên bàn trà bày la liệt bia bọt cùng mấy chai rượu ngoại cao cấp có niên đại lâuđời, trong ly rượu rót đầy những loại rượu hỗn tạp màu sắc không đồngnhất, hắn biết tửu lượng của cô không tồi, có thể nói là cực kỳ khá,nhưng pha rượu, không say cũng khó. Hạ Thiên Liên đứng ở cửa một lúc mới cất bước đến bên Lạc Trăn, hắn giờ này chỉ hy vọng cô không mượn rượulàm càn.
“Lạc Trăn.”
Không trả lời.
“Chị Lạc Trăn uống say thường rất yên ổn.”
Hạ Thiên Liên ngẩng đầu nhìn gã trai thanh tú vừa nói chuyện, “Cậu vất vả quá.”
Thập Tam cười cười, “Không sao, đây là trách nhiệm của tôi.”
Hạ Thiên Liên hơi nhếch khóe miệng, cúi người định nâng Lạc Trăn dậy.
“Để chị ấy ngủ một lát đã, nếu không chị ấy sẽ phát cáu.” Thập Tam ngăn cản, câu này cũng coi như là thật lòng.
Hạ Thiên Liên ngừng lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Năm phút nữa được không?”
Thập Tam híp mắt, cầm chai bia trên bàn uống mấy ngụm, không nói gì.
Một lát sauHạ Thiên Liên vươn tay kéo lấy eo Lạc Trăn, chỉ là vẫn chưa đợi hắn cóđộng tác tiếp theo, một bàn tay đột nhiên tách tay hắn ra.
“Để tôi.” Giọng nói đạm nhạt có vị xa cách trời sinh.
Hạ Thiên Liên quay đầu lại nhìn, lập tức cười nói, “Mạc tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Mạc Hoành nghiêng đầu, khẽ gật, “Tôi cũng vậy.”
Hạ Thiên Liên cười lặng lẽ, “Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống trò chuyện một lát.”
“Cần thiết không?” Mạc Hoành hỏi, khẩu khí đã chối từ.
“Chí ít chúng ta có cùng một chủ đề.”
Mạc Hoành nhìn lại Hạ Thiên Liên, vẻ mặt điềm đạm, “Tôi không cảm thấy cần thiết phải có cuộc đàm luận này.”
“Thế ư?” Sắc mặt Hạ Thiên Liên chốc lát trở nên nghiêm túc.
Trong mêman, giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến giấc ngủ của Lạc Trăn cực kỳbuồn bực, giữa lúc ngẩn ngơ có một cánh tay ôm lấy eo cô, vững vàng đỡcô ngồi dậy, huyệt thái dương đau nhức, dưới chân lại yếu ớt vô lực, cơthể khó chịu như thể bị tê liệt.
Lạc Trănvươn tay vỗ lên trán, cô không dám chắc liệu mình có phải mơ mơ màngmàng trong cơn say, vì thế lúc này mới cảm giác được người đang ôm cô là Mạc Hoành, mà cảm xúc này khiến cô bất an một cách khó hiểu.
“Tránh ra…”Lạc Trăn hơi lộ vẻ mệt mỏi đẩy người bên cạnh ra, ngã về sô pha, thật ra cô rất muốn nói với người này, không có việc gì thì đừng dùng nhãn hiệu sữa tắm, dầu gội ấy nữa, cho dù muốn dùng cũng không được tỏa ra cùngmột loại cảm giác.
“Đừng chạm vào tôi, tôi rất khỏe.” Mùi hương quen thuộc đến gần, Lạc Trăn lại đẩy người muốn đỡ cô một lần nữa.
Một lúc lâu sau, thanh âm ấm áp mộc mạc vang lên, “Lạc Trăn, anh đưa em về, em uống say rồi.”
Lạc Trănthấy quái lạ, sao hôm nay đâu đâu cũng toàn cảm giác có người quen, cốgắng mở to hai mắt, tầm nhìn mơ hồ, nhưng rõ ràng khuôn mặt hiện ratrước mắt chính là Hạ Thiên Liên, “… Hạ Thiên Liên?”
“Ừ.” Hạ Thiên Liên cười một cách ý vị mù mịt, nhân tiện nắm lấy tay cô.
“Sao anh lại ở đây…” Ý thức hãy còn hơi tỉnh táo.
“Đến đón em.” Hạ Thiên Liên đỡ lấy bờ vai Lạc Trăn.
Lạc Trăn đứng dậy, đầu nặng như đeo chì, “Em muốn ngủ.”
“Về lại ngủ tiếp, nhé?”
Lạc Trăn bỗng nhiên bật cười hì hì, “Hạ Thiên Liên, anh có tình ý với em à?”
Bốn phíatĩnh lặng ba giây. “Ừ, về điểm này anh đã thể hiện rõ ràng rồi.” Ngữđiệu chứa ý cười chậm rãi nói ra, mang theo sự thẳng trắn triệt để hiếmthấy.
Lạc Trăn cúi đầu khẽ cười, “Có tình ý… ha… em cũng cảm thấy con người anh rất thúvị…” Lạc Trăn lắc lắc đầu, đầu càng nặng, không quản nổi mạch suy nghĩ,vẫn tiếp tục lẩm bẩm nói mớ, “Đi thôi… đưa bổn tiểu thư… về nhà, em muốn ngủ…” Lồng ngực phiền muộn khó chịu, từng đợt buồn nôn trào lên, não bộ co rút ngày càng sít chặt, giống như muốn nứt toác ra.
“Vâng, đạitiểu thư, lập tức đưa em về nhà đây.” Không khỏi bật cười, quả thực cátính hơi ầm ĩ, nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận, Hạ Thiên Liên ôm LạcTrăn bước ra bên ngoài.
Lạc Trăn cảm giác như mình đang giẫm lên bọt biển, chỉ có thể yếu ớt tựa vào Hạ Thiên Liên, mặc cho hắn kéo đi.
Đôi vợ chồng son dựa sát vào nhau rời đi, trong gian phòng chìm vào một mảnh tĩnhmịch, đến khi Mạc Hoành ở một bên bình tĩnh đứng lên, đưa một chiếc thẻcho Thập Tam.
Thập Tamphản ứng lại liền vội vàng xua tay, “Chi phí của chị Lạc Trăn đều đượcmiễn phí.” Thần sắc Mạc Hoành đạm nhạt, nhưng tia lạnh lùng tiềm ẩntrong con ngươi lại vô cùng rõ nét. Thập Tam đang muốn lên tiếng nói gìđó, Mạc Hoành đã đẩy cửa ra ngoài.
“Quan hệ tam giác điển hình, một từ thôi, tầm thường.” Thẩm Hạ Thụy vẫn nép tronggóc tối gặm nửa quả dưa hấu xong, phun ra một từ trần thuật mang tínhtổng kết, “Liên Ân, thấy thế nào?”
Liên Ân ngồi xổm bên cạnh sau một lúc im lặng mới trầm mặc gật đầu, “Cô gái thì quátầm thường, nhưng đàn ông lại không tầm thường, nếu có thể hốt vào trong quán —-”
Hạ Thiên Liên dìu Lạc Trăn lên xe, giúp cô cài dây an toàn, “Có thể biến mình thành thế này, em cũng lợi hại đấy.”
“Mạc Hoành…”
Hạ ThiênLiên sững sờ, ngồi trở lại vị trí của mình, khẽ cười thành tiếng, “Đâycó thể coi như một mũi tên trúng hai đích trên một giá trị nào đókhông?”
Ngoảnh đầunhìn gương mặt mang vẻ thuần khiết vô cùng trong mê man, bất đắc dĩ thởdài, “Cố nhóc này quả đúng là một tai họa.” Bất thình lình, Lạc Trănvươn tay túm lấy áo người trước mắt, đôi mắt mở to, tiêu cự giãn cách,“Mạc Hoành… anh là đồ khốn nạn…”