Trở về nhàtrọ lục tung tất cả chăn nệm đem đi giặt hết một lượt, lao động chân tay đúng là tiêu hao năng lượng, sau nửa tiếng cơ bản đã tiêu hóa sạch bữacơm Hạ Thiên Liên mời, hơn nữa còn tiêu hóa hơi bị quá độ, lục tủ đồ ănphát hiện chỉ còn mấy hộp kẹo cao su, bóc mấy cái nhét vào miệng, càngnhai càng đói, mở tủ lạnh, lại đầy ắp, nhưng toàn là nước lọc rượu bia,Lạc Trăn nghĩ ngợi một giây bèn vơ lấy túi xách chìa khóa, quyết định ra ngoài mua đồ.
Siêu thịtiện lợi 24h, Lạc Trăn đẩy xe hàng đến trước quầy đông lạnh chọn sữachua, thật ra trước đây cô không thường ăn sữa chua, vì nguyên tắc cảnhà Lạc phu nhân đều khỏe mạnh mỗi ngày nên bị ép ăn trong nửa năm, LạcTrăn phát hiện, có một vài thứ một khi đã thành thói quen thì rất khóbỏ, thích hay không cũng chỉ là thứ yếu.
Lúc xách một túi đồ ăn bước ra từ siêu thị, ngoài trời đã đổ mưa! Hơn nữa còn mưarất lớn, Lạc Trăn không khỏi giật mình, cơn mưa mùa hạ đúng là nói đếnlà đến, một chút dấu hiệu cũng chẳng có.
Cửa hàngtiện lợi cách nhà trọ không xa, vì thế lúc trước Lạc Trăn mới qua đây,bây giờ lại vừa khéo, chỉ có thể ngẩn ngơ đứng dưới mái hiên ngẩng đầunhìn lên không trung, bởi vì ô ở cửa hàng tiện lợi cũng đã bán hết sạch.
Mưa mùa hạmang theo chút phóng túng cùng tươi mát, ngọn đèn đường mênh mang mơmàng, con đường ướt sũng phản chiếu ánh đèn ngũ sắc hai bên cửa hàng,toàn bộ khung cảnh được gột rửa sạch sẽ sáng sủa mang theo chút cảm giác kỳ ảo.
Lạc Trăn tuy rất muốn cảm thán vẻ tuyệt diệu của bức tranh chấm phá về thành phốhiện đại này một phen, nhưng nghĩ đến tình cảnh mình bị vây trong cáigóc nhỏ này lại chẳng biết định vây đến khi nào thì hoàn toàn chẳng cònnhã hứng bày tỏ nữa.
Mưa bụi lấtphất bay vào mái hiên, lạnh đến độ không khỏi rùng mình một cái, LạcTrăn cúi đầu nhìn bọt nước bắn lên dưới bậc thềm, tự hỏi lúc này liệucòn ai có thể che dù cho cô…
Một cây dù màu xanh nhạt chậm rãi đưa đến đỉnh đầu cô, ngăn lại gió lạnh và mưa bụi.
Ngẩng đầu liền rơi vào một đôi mắt đen láy sâu thẳm quen thuộc, trong lòng rung động, “Mạc Hoành?!”
Mạc Hoànhnhìn cô, tuy đứng dưới bậc thềm nhưng vẫn cao hơn cô mấy phân. Một thânâu phục màu tối đững đạc, ngón tay thon dài xinh đẹp nắm cây dù, cảngười tuấn nhã xuất chúng.
Nếu gạt đitình cảnh hai người có vẻ như đang chiến tranh lạnh trước mắt kia, đâyquả thực đúng là một tình tiết tình cờ gặp gỡ đầy lãng mạn.
“Sao anh lại ở đây?” Nén sự kinh động lại, Lạc Trăn lên tiếng.
“Ăn cơm bên đối diện.” Giọng nói điềm đạm.
Lạc Trăn vôthức nhìn sang phía bên kia con đường, một quán cà phê chếch trái, thấyrất rõ vị trí bên cửa sổ, Trần Huy vẫy tay với cô sau lớp kính trongsuốt, hiển nhiên đã quan sát một lúc lâu, mà mấy người nam nữ bên cạnh,Lạc Trăn hoàn toàn không quen.
“Chưa ăn à?” Mạc Hoành cúi đầu nhìn túi thức ăn mà đa phần là đồ ăn nhanh, không khỏi nhíu mày.
“Ăn rồi. Bữa khuya.”
Mạc Hoành cau mày bâng quơ ừm một tiếng.
“Anh có muốn đứng dịch vào trong một chút không?” Có lẽ là cô tự đa tình, anh đứng ở góc ấy cảm giác như cố ý để che mưa cho cô vậy.
Mạc Hoànhnghiêng đầu nhìn cô, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng, rồi lậptức lại như cũ, “Không cần, tôi đi ngay bây giờ.” Đưa chiếc ô trong taycho Lạc Trăn.
“Ô cho tôi, còn anh thì sao?” Lạc Trăn nhận thấy không thể từ chối.
Mạc Hoành bâng quơ, “Em không cần lo về việc này.” Nói xong khẽ gật đầu với cô, xoay người bước đến tiệm cà phê đối diện.
Lạc Trănđứng yên tại chỗ, trợn mắt nhìn theo bóng lưng kia —- anh ta có ý gì?Cái gì mà “Em không cần lo về việc này”, còn nữa, cái câu lần trước“Ngược lại, là em nợ tôi” là có ý gì! Lúc lạnh lúc nóng, sáng nắng chiều mưa, lẽ nào anh ta không biết có một vài chuyện không thể nói lung tung được sao? Sẽ rất ảnh hưởng đến giấc ngủ! Lạc Trăn thầm ước ao, nếu lúcnày cô có thể phun hỏa thì quá tốt.