Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở, theo thói quen cào loạn tócmuốn ngồi dậy, một giây sau, bên eo truyền đến một phần lực khiến cô lại một lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp phía sau, Lạc Trăn ngây ra, cúi đầu nhìn vòng ôm quanh eo mình, trong đầu “Ầm” một tiếng, hoàn toàn tỉnhtáo.
Rất nhanh chóng xoay người hướng mặt về phía người đằng sau.
“Chào buổi sáng.” Đôi mắt thâm trầm lẳng lặng ngóng nhìn cô, hiển nhiên đã dậy trước một lúc lâu.
Lạc Trăn cảm giác người say rượu tối qua nên là cô mới đúng, nhưng tại sao lúc này cô thấy đầu đau muốn nứt ra.
“… Chào buổi sáng.” Nếu muốn bàn về chiêu cố làm ra vẻ thì Lạc Trăn cô đây xác định có thể đứng thứ ba tự cổ chí kim.
Ánh mắt haingười giao nhau giữa không trung, Lạc Trăn giả bộ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu được cái nhìn “phức tạp” như vậy, đành vờ ho mộttiếng, “Nếu anh đã tỉnh, vậy tôi…”
“Lạc Trăn…” Ngón tay không vết tích lướt qua gò má cô, “Cám ơn em tối qua đã đưa anh về.”
Động tác này khiến Lạc Trăn vô thức nhíu mày.
“Anh đichuẩn bị bữa sáng.” Mạc Hoành cúi đầu khẽ in một nụ hôn lên khuôn mặtthanh nhã xinh đẹp kia, rồi xoay người xuống giường. Áo sơ mi màu kemnhăn nhúm mở rộng, lộ ra cả khuôn ngực, mái tóc rối xù, hơi nhếch khóemiệng tuấn tú, nom biếng nhác mà lại ngập tràn vẻ đẹp sa đọa, Lạc Trăndám khẳng định —- anh ta tuyệt đối cố ý, cố ý lợi dụng bênh huyết ápthấp của cô, thừa dịp sáng sớm cô vẫn chìm trong mơ hồ yếu đuối mà tỏara gì gì đó để dụ dỗ cô, Lạc Trăn xoa xoa trán, “Mạc Hoành, ừm, tôi…” Tư thế giả tạo nhất thời cũng không bày ra được, ngay cả câu nói cũng ấp a ấp úng gần như là lần đầu tiên.
“Súc miệng trước đi, rồi xuống nhà ăn sáng, nhé?” Tao nhã cúi người khẽ hôn một cái, môi kề môi.
Lạc Trăn hoàn toàn hóa đá.
Sau khi MạcHoành đẩy cửa ra ngoài, Lạc Trăn vẫn ngồi trên giường hóa đá như trước,lần này đúng là bị anh ta làm cho hơi rối loạn, không, phải là rối hếtcả lên! Cô nào biết Mạc Hoành rốt cuộc nghĩ cái gì, bọn họ đã chia tay,hơn nữa còn chia tay đã hai năm, nhưng hành động này của Mạc Hoành vốnchính là… Vả lại tối hôm qua, cô cứ thế mà ngủ được sao!
Lăn lộnkhoảng nửa tiếng cuối cùng lững thững bước ra khỏi phòng, thành thật mànói căn nhà này của Mạc Hoành được thiết kế theo phong cách biệt thựThụy Sĩ, trang nhã tinh xảo, mười phần thì cả mười đều ăn khớp với thẩmmỹ của Lạc Trăn, thế nên cho dù tâm trạng có suy sụp, lúc bước đi vẫnkhông khỏi ngắm nghía mấy lần.
Cố tỏ ra lềmề tiến về phòng bếp nơi phát ra những âm thanh nhỏ xíu, vừa chạm đếncửa đã trông thấy Mạc Hoành đang cực kỳ cần mẫn làm bữa sáng, vốn dĩ Lạc Trăn muốn tới nói với anh, “Chà tôi phải đi đây, lần sau có thời gianlại ngồi với nhau” gì gì đó, kết quả vừa thấy bóng dáng trong phòng bếp, nép vào một góc bất động tại chỗ —- hình thể xuất chúng nổi bật kia,nhân vật thanh cao tựa như thiên chi kiêu tử [1] kia, vậy mà lúc nàyđang cầm cái muôi, vô cùng tỉ mẩn khuấy cháo trắng trong nồi sứ.
Trước tiênchưa lo đến tình cảnh này đối với cái người xử sự dốt đặc cán mai như cô có bao nhiêu châm biếm, mấu chốt hiện giờ chính là, người đang xử lýbữa sáng kia, sao lại trông có vẻ… đầu hơi rủ xuống, hàng lông mi dàidài, bờ môi gợi cảm, sống mũi vừa phải, mà khoảnh khắc này, dường nhưđang nhớ lại chuyện gì đó rung động, khóe môi nhếch lên thành một đườngcong xinh đẹp, có lẽ đã tắm qua, mái tóc hơi ướt, càng tăng thêm phầngợi cảm tùy hứng, quần áo cũng đổi sang một bộ đồ ở nhà thoải mái màurêu, tuấn tú sáng sủa, mà chiếc tạp dề màu xám ôm lấy eo càng làm choanh thêm vài phần điềm đạm nho nhã.
Lạc Trăn híp híp mắt, trong lòng tính toán, chỉ là bắt gặp một con người cao quý vốn tưởng rằng chẳng có khả năng bước vào phòng bếp lại vào đó làm bữasáng, không thể bị sắc đẹp mê hoặc được.
“Mạc Hoành.” Gọi một cách bình thản.
Mạc Hoànhxoay người lại, rõ ràng trước đó đích thực không hề chú ý đến vị khángiả đã đứng sau mình một lúc lâu, đặt muôi xuống, “Đói rồi à? Sẽ có ngay đây.”
“Tôi —- chờ bên ngoài.” Lời cô muốn nói là cái này sao?