Đem Lòng Yêu Mối Tình Đầu 20 Năm

Chương 14: Anh có ghét tôi không?




Anh có ghét tôi không?

......................

- Này cô đang nói gì đấy?

- Anh không chối bỏ, vậy là anh ghét tôi thật rồi..haha.. Tôi điên rồi đúng không, sao lại hỏi câu đấy làm gì nữa chứ?

- Này cô nói nhảm gì vậy? Tôi không có ghét cô.

Nghe được câu trả lời ấy, lại cảm thấy buồn cười hết sức.

- Anh luôn chê bai, khinh thường, tránh né tôi, vậy mà vẫn nói là không ghét.- Tôi tự nghĩ.

- Vậy tôi còn không đáng để anh phải ghét nữa ư? Tôi tệ hại đến vậy sao?

Tôi vùng vẫy ra khỏi bàn tay anh, nhưng không ngờ rằng bàn tay ấy thật sự sẽ buông ra, thay vào đó thì anh tay anh giữ lấy cổ và đầu tôi.

- Sao tay anh run vậy, còn nóng lên nữa.- Tôi nghĩ.

- Anh buông ra, anh lại đang làm gì vậy.



Bỗng chốc mắt anh nhắm nghiền lại, vẫn đôi lông mi dài ấy, nhưng bây giờ nhìn nó hơi run nhè nhẹ như đang sợ điều gì vậy.

Gương mặt anh lại gần thêm một chút, một chút, lại một chút nữa, đến khi bờ môi nóng ấm run run nhẹ ấy chạm hẳn vào môi tôi thì dừng lại.

Tôi trừng mắt nhìn anh, muốn đẩy anh ra bằng cánh tay vô lực này.

- Làm sao có thể chứ cơ thể anh thậm chí còn không hề có chút gì là dao động.

Không đẩy được, tôi đành dùng răng cắn lấy vậy.

Cuối cùng cũng đã buông ra, nhìn anh dùng tay lau đi vết máu, chợt tôi nhớ lại hình ảnh năm đó, hình ảnh cả áo anh rướm đầy vết máu.

Tôi mới nhận ra bản thân vừa làm ra hành động tổn thương anh. Nhìn anh như vậy, bàn tay cũng cuốn quýt cả lên, liên tục nói.

- Tôi xin lỗi, anh có sao không?

Chợt bờ môi ban nãy lại loé nên nụ cười nhẹ.

- Cô đang quan tâm tôi sao? Tôi không sao đâu.

- Tôi không có!! Anh không sao rồi thì cút đi, tôi sẽ xem như không có gì xảy ra.

- Vừa nãy là tôi quan tâm anh sao?? Không phải, rõ ràng từ trước đến giờ tôi vẫn luôn như vậy mà.- Tôi tự nghĩ.

Lặng được một lúc thì anh lên tiếng.

- Tôi không đi, tại sao tôi phải đi?

- Anh..anh..

- Tôi làm sao, chẳng phải ban nãy cô hỏi tôi có ghét cô hay không sao?



- Đây là câu trả lời tôi muốn.

Nghe anh vừa nói những lời đó. Tim tôi lại muộn mất vài nhịp rồi, nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh lại.

- Anh ấy có tình cảm với mình sao?

Nhớ lại hình ảnh lá thư bị xé nát ướt nhoà trước cổng nhà năm ấy, tôi cười khổ.

- Làm sao có thể chứ, anh có thích My nhiều vậy, làm sao còn có thể với mình...ha..tại sao mấy cái suy nghĩ ngu ngốc rằng: anh sẽ yêu tôi cứ hiện lên mãi thế. Tôi thầm nghĩ, rồi tự tiếc thương.

- Chẳng lẽ sắp "đi", nên lại xuất hiện ảo giác hay sao.

- Đây có lẻ là lời an ủi ngọt ngào nhất mà anh dành cho tôi nhỉ? Cảm ơn anh, nhưng sau này anh không cần làm thế nữa đâu.

Vừa cười, tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, rồi cười, nhưng mắt anh hình như rớm đỏ lên rồi.

- An ủi sao??

- Từ trước đến giờ, mọi việc tôi làm, cô đều xem là lời an ủi không hơn không kém?

- Không phải sao?

- ..ha..năm đó, lần đầu gặp gỡ em là một tiểu thư nhà giàu, được ăn mặc sung túc, còn tôi một thằng nhà nghèo hèn, bẩn thỉu.

- Em có biết, năm đó một thằng nghèo mà đi thích một tiểu thư nhà giàu nó khổ như thế nào không?

- Anh..anh thích tôi, từ lúc nào, trong thư anh bảo anh thích tôi, đùa gì vậy chứ?.- Tôi nghĩ.

Vừa nhìn vừa nghe anh kể, tôi giờ không biết nên nói gì cả, vì mọi chuyện mà anh kể, tôi đều không biết gì cả. Giờ tôi cảm thấy bản thân có nói bất cứ gì đều có thể làm tổn thương anh, nên chỉ biết im lặng ngồi nghe.

- Bình thường làm được bao nhiêu đều phải đưa hết cho ba đi mua rượu, vậy mà từ lúc thích em, lần nào cũng giấu đi một ít, mong sẽ có thể mua gì đó tặng em.

- Có lần bị phát hiện, em có biết tôi bị đánh đến khi hàng xóm sang can ông ta mới chịu dừng tay hay không?? Thậm chí số tiền cóp được đều bị ông ta lấy hết đi.

- Mất hơn 1 tháng trời, tôi mới đủ tiền mua bó hoa, rồi viết lá thư tỏ tình tặng em.

- Tặng mình?? Từ khi nào, không phải là My sao?.- Tôi tự hỏi

- Nhưng kết cục thì sao? Lá thư bị xé, bó hoa kia cũng nát banh đi.

- Ngày hôm đó trời mưa, em có biết mọi người nhìn tôi như một thằng điên vừa đi vừa khóc, nó nhục nhã thế nào không? Nhưng cảm giác đau đớn nó còn nhục nhã hơn kìa.

- Nếu không thích thì cô có thể nói, có cần phải xé nát lá thư kia rồi ném nó ra ngoài không? Hay là tôi không đáng để cô gặp mặt.

Nghe anh kể, tôi cảm thấy nó thật lạ lẫm, lá thư? Khi nào? Thích tôi? Sao tôi không biết gì cả.

- Tôi từ chối anh khi nào?

- Tôi chưa hề thấy lá thư nào anh gửi cho tôi cả, anh nhớ nhầm rồi đúng không?

- Nhớ nhầm? Cả đời này của tôi chưa bao giờ nhầm lẫn cả. Việc mà em từng làm với tôi, bây giờ em lại chối bỏ nó. Em nói tôi biết đi, rốt cuộc em muốn tôi phải như nào em mới vừa lòng?