Năm giờ một khắc, theo thường lê quân địch bắt đầu trận ném bom thứ nhất, pháo cối, súng phóng lựu đạn đánh tới ào ào, tựa như quạ đen giáng xuống từ trên trời, xem như chào hỏi lẫn nhau, mở ra mở đầu của một ngày.
Thẩm Hi phân phó hai trung đội chia nhau xếp hàng, không cần tiết kiệm đạn dược nữa, kẻ địch đánh đến bao nhiêu thì chúng ta đánh lại bấy nhiêu, không thể để cho bọn họ nhìn thấy kẽ hở.
Ném bom kéo dài suốt 45 phút, trong lúc đó có một tiểu đội trưởng trúng đạn, may mà không có thương tổn đến bộ vị quan trọng, xé quần áo xuống băng bó qua loa một chút liền tiếp tục đi vào chiến đấu.
Trung đội trưởng hai tới báo cáo: "Thẩm Đại đội trưởng, cứ đánh tiếp như vậy, đạn dược của chúng ta chắc chắn không đủ. "
Thẩm Hi nhìn về phương xa, theo bản năng muốn lấy ra điếu thuốc từ trong túi áo, mở bao thuốc rồi mới phát hiện bên trong trống không, thì nhớ đến điếu còn lại đã bị anh hút ở lúc đưa tiễn. Thẩm Hi nhếch miệng, nói: "Đánh! Có thể kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. "
Nói xong, chỉ nghe thấy trên bầu trời lại là một trận ù ù, đợt ném bom thứ hai bắt đầu rồi.
...
Mặt trời nghiêng bóng, lính càng đánh càng ít, những người còn lại đều sức cùng lực kiệt. Mỗi người đều bị thương hoặc nhiều hoặc ít, đây chỉ là trên thân thể, trên thực tế, quân địch điên cuồng tấn công không ngừng nghỉ đã khiến tâm lý bọn họ tiến vào tình trạng gánh vác vượt quá mức bình thường, bọn họ giống như một dây cung căng cứng, quân địch vừa phóng ra một quả đạn pháo, dây cung của bọn họ liền kéo căng một phần.
Không ai biết dây cung này sẽ đứt lúc nào, cũng không ai biết khi nào trận chiến này sẽ kết thúc.
Thẩm Hi hỏi: "Mấy giờ rồi. "
"Báo cáo! Sáu giờ ba khắc!"
Thẩm Hi để ống dòm xuống, trên mặt anh có một vết máu, là đạn súng máy hạng nặng cầm tay của quân địch để lại khi sượt qua gương mặt của anh. Anh ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ ở nơi xa xôi, có khi nó bị mây mù che khuất, có khi lộ ra chút ánh sáng chói lọi, nhưng chậm chạp không chịu lặn xuống, bởi vậy thời gian có vẻ cực kỳ dài, Thẩm Hi hạ lệnh: "Kiểm kê trang bị!"
Các tiểu đội trưởng chạy xuống phía dưới, qua khoảng chừng hai phút, trung đội trưởng hai báo cáo: "Báo cáo Đại đội trưởng! Đạn 52 viên, lựu đạn 3 viên!"
Thẩm Hi hỏi: "Đạn pháo đâu?"
Mặt trung đội trưởng hai lộ vẻ khó xử.
"Nói!"
"Báo cáo Đại đội trưởng! Đạn pháo đã không còn!"
Thẩm Hi giật mình một thoáng, khôi phục lại bình tĩnh: "Mỗi người 4 viên đạn, mỗi tiểu đội 1 viên lựu đạn. "
Trung đội trưởng hai hỏi: "Đạn còn dư lại..."
"Giữ lại 1 viên cho bản thân."
Trung đội trưởng chào theo nghi thức quân đội: "Vâng!"
Thẩm Hi lại nói: "Phân phó xuống dưới, sau khi chống đỡ qua đợt công kích này thì chúng ta lập tức rút lui ngay!"
"Vâng!"
Đối với chiến trường mà nói, 10 phút cuối cùng này là khó khăn nhất. Đặc biệt là quân địch giống như đã phát hiện, sau vài lần công kích, hỏa lực càng ngày càng mãnh liệt. Trên chiến trường rải rác nhiều thi thể khi quân địch thăm dò lần trước, vì Thẩm Hi thiết lập khu vực gài mìn ở tuyến đầu nên đã cứu bọn họ một mạng.
Nhưng lần công kích tiếp theo rất không chắc. Không có gì khiến người ta khó chịu hơn là loại hy vọng lúc ẩn lúc hiển này, nó phảng phất ở tại nơi mình có thể chạm đến, nhưng khi mình đưa tay bắt lấy, nó lại nhẹ nhàng bay xa.
Tay nắm chặt súng của các binh sĩ đều đổ mồ hôi, kiên trì thêm một chút nữa, kiên trì thêm một chút nữa. Tuy rằng bọn họ không sợ tử vong, nhưng có thể sống sót, ai lại nguyện ý chết.
Bỗng nhiên, tiếng nổ mạnh liên miên không ngớt dừng lại, không có bất kỳ dấu hiệu nào, chợt ngừng lại.
Trước tiên, toàn bộ chiến trường tràn ngập yên lặng giống như chết, trong lúc đó, rậm rạp đạn pháo gào thét dựng lên từ trận doanh quân địch, trong nháy mắt rơi xuống trong chiến hào, tiếng nổ mạnh ngắn ngủi liên tục điếc tai nhức óc. Chiến hào lập tức trở thành biển lửa chầm chờn, khói lửa dày đặc.
Một viên pháo cối từ độ cao năm mươi, sáu mươi mét rơi xuống bên cạnh Thẩm Hi mang theo tiếng rít bén nhọn, Thẩm Hi phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng nằm xuống. Nổ tung trong nháy mắt, Thẩm Hi tối sầm hai mắt, sau đó cảm thấy sau lưng nóng hừng hực, anh nằm sấp trên mặt đất một hồi mới khôi phục lại, nhịn đau sờ thử, trên tay cảm giác ấm áp.
Thẩm Hi gắng gượng ngồi xuống dựa vào công sự che chắn, ngăn trở lưng của mình, lau cái cái tay dính đầy máu kia trên bùn đất-- bây giờ là thời khắc mấu chốt, không nên trắng trợn truyền bá chuyện anh đột nhiên bị thương, bất lợi cho tinh thần của binh sĩ.
Anh giơ tay lên sờ ngực trái, cúc áo của Phương Chính Thanh được anh đặt ở nơi đây, nơi gần sát với trái tim nhất.
Trung đội trưởng hai nhìn thấy cảnh vừa rồi vội vã đã chạy tới: "Thẩm Đại đội trưởng, anh không có sao chứ. "
Thẩm Hi bình thản nói: "Trong chốc nữa các người để thuốc nổ lại, đợi pháo cối ngừng thì các người đi ngay. "
"Như vậy sao được. Thẩm Đại đội trưởng, tôi không sợ chết, chí ít hãy để tôi ở lại cùng anh..."
Thẩm Hi nhấn mạnh: "Đây là mệnh lệnh. "
Tiếng pháo nổ vẫn chưa ngừng lại, có lẽ là mất máu quá nhiều, Thẩm Hi hơi chóng mặt, anh buộc từng bao thuốc nổ lên trên người mình, sau đó vịn vào công sự che chắn đứng lên, nhìn về hướng Phương Chính Thanh rời đi, giờ đây quân địch cũng được, chiến trường cũng được, toàn bộ đều trở thành bối cảnh mờ nhạt mơ hồ. Thẩm Hi nhớ đến cái cổ tinh tế trắng nõn của Phương Chính Thanh khi cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, lại nhớ tới ánh trăng sáng dịu dàng trút xuống khi Phương Chính Thanh hôn anh.
Thẩm Hi lấy cúc áo kia ra, đặt ở bên môi hôn nhẹ, coi như ly biệt với người yêu.
Anh nhìn núi xa, nhìn tuyết gần, nhìn đến nhìn lui, Phương Chính Thanh bỗng xuất hiện ở trước mặt của anh, mặt của cậu dính chút bụi đen, thế nhưng đôi mắt của cậu vẫn trong veo như thế, khiến người ta nhớ tới dòng suối nhỏ chảy qua thôn xóm khi chiến tranh chưa đến.
Xem ra lúc này thật sự sắp bị Diêm Vương bắt đi rồi, ảo giác cũng đã có. Thẩm Hi tự giễu nghĩ.
Người trước mặt bất mãn kéo nhẹ gương mặt của Thẩm Hi: "Em trở về rồi đây, sao anh không hoan nghênh em chút nào hết. "
Thẩm Hi giật mình một cái, thần trí thanh tỉnh hơn chút, anh cảm thấy đau nhức trên mặt rất rõ ràng, đây không phải ảo giác, Phương Chính Thanh thật sự đã trở về. Anh không nói được trong lòng là cảm giác gì, đầu tiên là mừng rỡ, tiếp theo tức giận lập tức ùn ùn kéo đến, vượt qua chút vui sướng nhỏ bé không đáng kể kia, lần đầu tiên anh khiển trách Phương Chính Thanh: "Sao em tự mình chạy trở lại rồi!"
Phương Chính Thanh bẹp miệng: "Em lo lắng cho anh, đương nhiên phải trở lại thôi. " rồi bổ sung: "Chúng em đã hội hợp với đại bộ đội, em giao đội ngũ cho bọn họ xong rồi mới chạy về, " Phương Chính Thanh chột dạ nhìn Thẩm Hi, nhỏ giọng giải thích nói: "Cái này không tính là tự ý rời vị trí..."
Thẩm Hi tức giận nôn ra ngụm máu, Phương Chính Thanh vội vàng lau giúp anh: "Sao anh bị thương rồi?" Trong mắt là lo lắng không kiềm được. Phương Chính Thanh kiểm tra mặt trước một lần, ngoại trừ trên mặt trầy da, không có vết thương khác, cậu lại muốn xoay Thẩm Hi ra phía sau, Thẩm Hi ngăn cản cậu.
Thẩm Hi nhịn đau nói: "Đều là vài vết thương ngoài da, có thể nhịn, chúng ta cùng đi. "
Phương Chính Thanh nghe vậy, cũng không kịp kiểm tra, hai con mắt to cong thành hai hình trăng non, cậu gật đầu rất mạnh: "Vâng!"
Thẩm Hi không có nói cho cậu biết, anh vốn dĩ cho rằng mình sẽ phải vĩnh viễn ở lại chiến trường này.
Cho đến khi Phương Chính Thanh xuất hiện, cậu giống như một đám ngọn lửa nhỏ nhún nhảy, sáng ngời, sức sống bừng bừng xuất hiện trước mặt anh.
Thẩm Hi nghĩ, anh phải sống sót chứ, nếu như không có anh, ai sẽ tới chăm sóc cậu chủ nhỏ của anh, ai sẽ tới che chở ngọn lửa nhỏ của anh đây.