Ngoại truyện 3: Quy luật hấp dẫn của mùi hương (Bạch Kinh Nguyên x Lâm Thu Huyền).
Dã thú nơi rừng già tìm kiếm con mồi dựa vào dấu vết chúng để lại, hoặc nhờ khứu giác nhạy bén của chúng. Và chung quy, không thể trông cậy vào ông trời tặng ban vận may cho.
Mấy năm qua Bạch Kinh Nguyên tìm kiếm con mồi nhờ khứu giác. Anh ta không cần tiếp cận quá gần. Chỉ cần ở khoảng cách vài bước chân, nhấm nháp rượu và quan sát, nếu đối tượng là con mồi có thể xuống tay, vậy cái vẻ văn nhã bại hoại chỉ chốc lát sau đã tìm đến.
Khi ấy anh ta sẽ tiến về trước, quan sát con mồi từ đầu đến chân, không cần lên tiếng mà búng tay gọi một ly rượu ghé đến trước mắt đối tượng là xong. Ly rượu được nhận lấy rót vào cổ họng, khóe môi ướt thoáng nhếch, đêm nay sẽ là đêm hoang đường và cô độc.
Rượu là một thứ ngôn ngữ thuật lại mọi thứ xuất hiện trong điểm nhìn. Đối tượng mặc trang phục gì, đeo hồng hồ gì, dùng nước hoa gì, kiểu tóc thế nào, tư thể ngồi căng thẳng hay thoải mái, ánh mắt chòng ghẹo hay lửng lơ. Để rồi sau khi cái nhìn ấy qua đi, tệp thông tin hoàn chỉnh được tập hợp, anh ta sẽ biết mình nên chọn món rượu nào.
Bạch Kinh Nguyên luôn luôn chọn được một thức rượu thích hợp nhất cho người xa lạ chỉ trong điểm nhìn này. Một ly rượu mạnh hay rượu ngọt tươi mát, anh ta chưa bao giờ thất thủ.
Vào ngày gặp được Lâm Thu Huyền anh ta có nhiệm vụ, càng không nghĩ đến chuyện tìm kiếm con mồi trong bữa ăn tối ấy. Bao năm qua anh ta đã vạch ra vòng ranh giới cho bản thân, mà ở đó đại đa số thời điểm anh ta sẽ nằm gọn trong vùng tuân thủ, thỉnh thoáng mới mở cửa buông thả bản thân phóng túng. Nhưng trời vừa sáng, anh ta sẽ lại trở về bộ dạng thầy Bạch lão luyện.
Vậy nên, vào thời khắc mùi hương lưu manh văn nhã đầy khắp cơ thể Lâm Thu Huyền và tiếng cười khẽ của y vang lên. Bạch Kinh Nguyên đã luống cuống.
Anh ta đang cúp cuộc gọi cậu trai chơi cùng vài ngày Tết. Cả hai đều không phải loại đứng đắn nên chung chạ với nhau giả vờ ân ái mấy ngày rồi thôi, ai lại tự tiện đi đổi kịch bản thành tình cảm sâu đậm?
Bạch Kinh Nguyên thản nhiên chặn số, ngón tay còn chưa dời khỏi màn hình Lâm Thu Huyền ngồi kế bên ghé người đến, cười khẽ: “Ôi chao, chuyện tình nhỏ bé của anh kết thúc rồi ư?”
Bạch Kinh Nguyên hoảng hốt ngẩng lên, chạm phải ánh mắt chòng ghẹo đang nhìn mình. Ánh mắt ấy anh ta đã quen thuộc, đôi mắt sáng quắc đăm đăm nhìn con mồi lóe lên đầy ranh mãnh.
Anh ta bỗng hơi buồn cười. Thợ săn chưa từng thất thủ lại bị xem là con mồi, thật sự?
Thế là Bạch Kinh Nguyên ấn tắt màn hình, xoay điện thoại trong tay, thoáng nheo mắt bắt đầu quan sát Lâm Thu Huyền.
Mái tóc dài chấm vai cong cong tự nhiên, không giống như cố ý uốn thành. Trên cổ tay là một chiếc đồng hồ cũng phải được tám hay mười năm tuổi, với kiểu dáng kinh điển nhất. Đại khái bất thình lình bị kéo tới nên trang phục của Lâm Thu Huyền hiện giờ rất thoải mái, như thể tiện tay túm lấy để mặc ra ngoài, đến cả mắt kính cũng chỉ là loại gọng đen bình thường.
Nếu gặp được một người như thế ở quán bar, Bạch Kinh Nguyên sẽ không đánh giá y là con mồi, vì nhìn kiểu gì cũng có vẻ là người đứng đắn.
Chỉ là, ánh mắt kia tuyệt nhiên không phải ảo giác. Bạch Kinh Nguyên thầm hít một hơi, với ý đồ tìm ra được Lâm Thu Huyền dùng loại nước hoa gì.
Năm giây sau đó Bạch Kinh Nguyên đi đến kết luận… thất bại.
Ngửi không ra mùi nước hoa cũng không cách nào đánh giá con người Lâm Thu Huyền với mớ áo quần lộn xộn này. Mahattan hay Gin Tonic? Alexander hay Sazer Lake? Lần đầu tiên trong đời anh ta không đưa ra được đáp án.
Đêm ấy, sau khi về khách sạn nói chuyện với Chung Độ, anh lại lên bar ở tầng trên. Nếm thử hết ly này đến ly khác nhưng đều nhạt nhẽo vô vị. Không một thức rượu nào định nghĩa được Lâm Thu Huyền. Người đàn ông ăn diện tối giản và với phong thái thư thả thoải mái, đeo chiếc kính to bản che khuất gương mặt kia thoạt trông bình thường nhưng lại hết sức bất thường.
Cảm giác gặp được đối thủ khó kích thích ham muốn thắng bại bên trong Bạch Kinh Nguyên, thôi thúc anh ta gửi ra lời mời hò hẹn vào ngày Tết Nguyên Tiêu: “Tác giả Lâm, tối mai đi ăn cơm với tôi chứ?”
Và tác giả Lâm đã nể mặt. Ngày đến nơi hẹn, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà Lâm Thu Huyền thay đổi hoàn toàn cách ăn diện thoải mái của lần gặp gỡ đầu tiên, xuất hiện với bộ đồ Tây được ủi phẳng phiu, đến cả chiếc khăn vuông trong túi cũng được gấp ngay ngắn.
Tóc tai được chỉnh trang kỹ lưỡng như càng tôn lên phần cổ thuôn. Còn chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng đã thay mới, hiện đại, đơn giản và rất có gu.
Nếu được gặp Lâm Thu Huyền này vào buổi đầu gặp mặt, Bạch Kinh Nguyên hoàn toàn tìm ra được thức rượu tối phù hợp với y. À không, có lẽ vẫn là một câu trả lời để trống, trừ khi y không mở miệng nói chuyện.
Bạch Kinh Nguyên giúp Lâm Thu Huyền kéo ghế ngồi, y mỉm cười, lịch sự nói lời cảm ơn.
Hai chữ rất bình thường, nhưng đi cùng với nét mặt tươi cười và đôi mắt anh ta không làm sao hiểu thấu kia, lòng Bạch Kinh Nguyên lại rối tung lên.
Một thứ anh ta cũng không tài nào đoán được là hương nước hoa ngày hôm nay của Lâm Thu Huyền. Bạch Kinh Nguyên tự nhận bản thân đi khắp thế gian này bằng khứu giác, cái mũi của anh ta từng rành sõi hằng hà sa số những câu chuyện. Nhưng vẫn chẳng thể nào biết được Lâm Thu Huyền dùng hương nước hoa nào.
Thật quá sức kỳ lạ.
Hương nước hoa bí ẩn và một con người bí ẩn hội tụ nên ham muốn khám phá không gì ngăn cản nổi. Và người kia dường như cũng đang khám phá anh ta.
Trên bàn ăn, Lâm Thu Huyền ăn một miếng bít tết, nhấc mi hỏi: “Thầy Bạch thích loại nào?”
Cảm giác bị thợ săn để mắt lại tìm đến, Bạch Kinh Nguyên rợn người một cách khó hiểu.
Anh ta trả lời bằng một câu hỏi khác: “Khó mà quy kết được. Tác giả Lâm thì thế nào?”
Lâm Thu Huyền cười: “Tôi à, tôi thích người đem đến được cho mình cảm giác như đang trong một cuộc chiến.”
Bạch Kinh Nguyên nhướng mày, kết luận dứt khoát: “Chẳng hạn như tôi đây?”
Nửa chai vang đốn say hai người. Vào khách sạn thế nào, hôn hít nhau ra sao, cà vạt nơi lỏng và chiếc khăn vuông trong túi áo nhăn nhúm từ bao giờ không một ai hay biết. Chỉ rõ ràng một điều cả hai không ai nhận thua, cuối cùng Lâm Thu Huyền phải chửi thề.
Báo săn đối đầu với sư tử hùng mạnh. Mặt trời xuống núi, rừng cây ẩm thấp sũng nước báo hiệu thời điểm cây trái sinh sôi nảy nở.
Một nụ hôn hóa thành một nụ hoa, một tiếng rên kêu biến nên một tiếng chim hót. Khi tia nắng lại vương vãi trên mặt đất, mảnh rừng rậm đã tràn ngập hoa nở và tiếng chim reo ca.
Hai người chưa từng ngồi xuống nói chuyện với nhau, nhưng khi bước khỏi căn phòng ấy cả hai đều biết chắc một điều – Một câu chuyện hoang đường mà thôi. Ra khỏi căn phòng này, anh ta vẫn sẽ là biên kịch Bạch Kinh Nguyên, còn y vẫn sẽ là nhà văn Lâm Thu Huyền.
Ngoài ra, họ còn là bạn bè của Chung Độ và Trì Viễn Sơn.
Thế nên, những gì nên quên thì hãy cứ chìm vào quên lãng.
Để người ngoài nhìn vào, cả hai vẫn cứ làm tốt công việc phần mình.
Khi gặp nhau ở bữa tiệc đóng máy, Bạch Kinh Nguyên và Lâm Thu Huyền đều hết sức kiềm chế, thậm chí còn đùa cợt nhau đôi ba câu với thái độ thản nhiên.
Nhưng thấm vài lượt rượu, hai người quẳng thứ tên khoảng cách xã giao lên chín tầng mây. Bạch Kinh Nguyên quay sang ghì vào sát tai Lâm Thu Huyền, chẳng biết nói gì mà Lâm Thu Huyền cười đến mức ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa dựa vào vai Bạch Kinh Nguyên.
Đã lao vào nhau một trận rồi còn đâu chuyện mất tự nhiên hay ngượng ngùng? Thế mà cái đụng chạm dẫu cách đôi lớp vải áo chợt khiến cả hai xấu hổ một cách khó hiểu.
Đã ba mươi mấy cả rồi, giật mình trở về mùa hè năm mười tám giữa tiếng cười nói, với tiếng ve kêu giữa lùm cỏ dại và ánh mặt trời nóng cháy.
Tình cờ thế nào sau khi mọi người lần lượt về hết, trên xe chỉ còn hai người họ.
Trước lúc xuống xe, Lâm Thu Huyền thoáng khựng bước. Y ngoái về nhìn Bạch Kinh Nguyên, chỉ sau hai giây, Bạch Kinh Nguyên tức khắc vỗ vào ghế ngồi phía trước, nói với tài xế: “Anh về trước đi.”
Anh ta không buồn lấy lý do giải thích với tài xế, Lâm Thu Huyền cũng không hỏi anh ta xuống xe để làm gì.
Đây là ván game của người trưởng thành, bỏ qua câu khác sáo làm bộ làm tịch “Lên nhà ngồi chơi” đi vậy, bên nhau hưởng thụ đêm tuyệt đẹp này trước lúc chia ly.
Khác với trận “chém giết” không khoan nhượng lần trước, hôm nay đâu đó có thêm âu yếm và dịu dàng. Không ai nhắc đến suy nghĩ của bản thân trong giây phút ấy, chỉ thản nhiên chào tạm biệt nhau khi hừng đông chớm tỏ rạng.
Thời gian sau đó không ai liên lạc ai, mãi cho đến trận sóng to gió lớn nổ ra.
Một cuộc tranh luận nho nhỏ nhiều lắm chỉ do chọn lọc từ sai bị ai đó cố tình thổi bùng lên. Cái tên Lâm Thu Huyền bỗng dính với những chữ nghĩa rất khó coi.
Là trung tâm của sự cố, Lâm Thu Huyền không buồn để ý. Y coi nó như một câu chuyện cười, bữa đó chọc ghẹo người ta hơi quá nên ngủ muộn đến tận trưa hôm sau mới dậy. Ai ngờ vừa mở cửa, gương mặt Bạch Kinh Nguyên đã xuất hiện chình ình trước cửa nhà.
Y ngơ ra: “Sao anh… quay lại rồi?”
Bạch Kinh Nguyên cười, gục đầu rồi lại đưa mắt nhìn về phía y, hơi mất tự nhiên lên tiếng: “Gặp bao chuyện trong cái giới này rồi, tôi sợ có ai mất trí tìm đến em.”
Người giỏi mồm mép bỗng cà lăm, người ranh mãnh cũng hiếm khi xấu hổ. Hai người nhất thời chẳng nói gì.
Thật ra, đến cả chính Bạch Kinh Nguyên cũng không biết vì sao kẻ già đầu như mình lại làm ra chuyện này. Từ lúc hay tin đầu óc anh ta cứ loạn cào cào lên, lúc kịp thời tỉnh táo xe đã lao vút trên đường.
Lâm Thu Huyền ngẩn ngơ hồi lâu, lôi xềnh xệch Bạch Kinh Nguyên vào phòng.
Quãng thời gian sống trong u mê mơ màng qua cả hai đã luôn tỏ bày tình yêu ở mọi thời khắc, nhưng chẳng ai đủ dụng cảm thốt chữ ấy khỏi môi miệng.
Cho đến khi Chung Độ và Trì Viễn Sơn quay về.
Hai người quấn quýt nhau lạ kỳ, ai mà không ganh tị cho được? Hay do màn đêm mịt mờ cùng rượu đốn lòng say sưa?
Chung quy, cùng nhau sa đọa đi.
Sa đọa cùng nhau, dẫu biết người kia nguy hiểm vẫn cứ cố chấp đâm đầu. Vì ta là nhân loại nông cạn kia mà.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng ý viết về Bạch Lâm đã hơn ba tháng, không hề quên nhưng cứ bận rộn mãi.
Hôm nay câu chuyện tiếp theo tôi viết đã sắp hoàn tất rồi, nên cũng phải viết cho xong câu chuyện này. Trả nợ vào cuối năm 2022 nhé, chúc mừng năm mới mọi người!