Đêm Giao Thừa

Chương 55




Trước lúc rời khỏi viện điều dưỡng, Chung Độ đăng ký thông tin cá nhân, ứng phí vài năm rồi nhắn viện sau này hễ có vấn đề gì phát sinh có thể liên hệ anh.

Tiểu Đoạn nhận thấy cảm xúc ủ dột và không đành lòng của Chung Độ, trước lúc ra về còn trấn an hai người: “Xác suất di truyền của bệnh rất thấp, anh đừng quá lo lắng.”

Tiếng nguyền rủa đến khàn giọng của Lâm Tố Thái khiến cô cũng phải khiếp vía, phần nào lý giải được cảm xúc của Chung Độ là con ruột.

Anh gật khẽ, trên gương mặt không có biểu cảm gì.

Lúc về Trì Viễn Sơn là người lái xe, Chung Độ ngồi bên ghế phụ an ủi y: “Em đừng bận lòng những lời điên loạn đó. Lần tới đến gặp nhà tâm lý Ôn anh sẽ hỏi.”

Trì Viễn Sơn nghe vậy cầm vô lăng cười: “Đáng ra phải là em an ủi anh chứ, anh lại đi dỗ ngược lại em thì trông em vô dụng quá à anh.”

“Thế à?” Chung Độ nhướng mi, nhắm mắt ngả người về sau: “Vậy em an ủi anh đi, anh nghe.”

Trì Viễn Sơn cười cười, vài giây sau chợt thở dài: “Nói ra cũng chẳng biết là an ủi anh hay an ủi chính em. Thôi bỏ đi, mình cứ hướng về phía trước. Chung Miện hay Lâm Tố Thái cũng vậy, họ chỉ là những cái cây ven đường mà chúng ta bỏ lại xa tít sau lưng mình thôi. Còn trước mắt mình có ánh dương và hoàng hôn, có sân vườn và bạn bè của hai ta, mai này là khoảnh sân đây hoa và một chú cún đáng yêu nữa.”

Y nói từng chữ hòa nhịp cùng bản nhạc chậm rãi trong xe, giọng nói trầm thấp mang lấy độ ấm đầy mê hoặc.

“Tối về em sẽ đánh ghi ta hát cho anh nghe trong sân vườn, vầng trăng và màn sao sáng góp mặt trang hoàng sân khấu em dành riêng cho anh. Em sẽ mua hoa hồng núi tuyết tặng anh vào một sáng mùa đông tuyết rơi đầy, đặt lên đầu giường anh cùng với bông tuyết và lòng chân thành của em đây. Em sẽ trở thành người ở kề bên anh luôn mãi, dẫu anh đi đến đâu, dẫu là bao cao bao xa, em sẽ luôn chừa đèn sáng chờ anh về nhà.”

Khi y dứt câu trong xe im lặng một lúc thật lâu, khi tiếng đèn xi nhan kêu liên tục, Chung Độ mới mỉm cười: “Anh đã yêu em nhiều đến vậy, sao em cứ khiến anh phải mong chờ tương lai? Mục đích của thầy Trì là gì nhỉ?”

Trì Viễn Sơn xoay vô lăng nhoẻn cười: “Hứa hẹn phi thực tế với anh vậy thôi, chứ anh rời đi em một phút em đã thấy nhớ nhung rồi.”

Chung Độ cười, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Thấm thoắt mùa xuân phương Bắc đã tươi xanh tràn trề, nơi nơi nảy chồi non lá mới. Anh nói: “Mình đi mua quà cho Tùng Thanh với mọi người đi em. Dạo này mệt quá, thầy Trì nên đưa anh về nhà rồi.”

“Ừm, mua ở đâu bây giờ anh?”

Trì Viễn Sơn thoải mái đồng ý, ai ngờ đâu Chung Độ đi dạo phố mà cứ như đi chuyển nhà.

Trước khi chọn quà, người đàn ông họ Chung nọ vào một tiệm bán vali mua hai cái to oạch. Trì Viễn Sơn hết cả hồn, hỏi anh: “Anh định làm gì vậy?”

“Anh mua quà đó, không phải giả bộ đâu.” Chung Độ lý lẽ: “Mua cái này kéo cho đỡ nặng.”

Trì Viễn Sơn ôm trán, đau cả đầu: “Anh tính mua bao nhiêu đấy?”

“Tùng Thanh, Tông Dã, Thu Huyền, Tần Tang, anh Tùng Đình, Yến Tiếu Ngữ.” Thế mà Chung Độ đếm thật: “Mỗi người cũng phải ba, bốn món. Chưa kể anh Lý, Đông Tử với mấy bạn phục vụ trong quán nữa…”

“Khoan khoan khoan.” Trì Viễn Sơn giơ tay ngắt lời: “Anh mua cỡ đó mình gửi hành lý không được đâu.”

“Vậy mình lái xe về, nha em? Lúc phim bắt đầu chiếu mọi người đều dẫn người thân bạn bè đến ủng hộ, anh cũng phải có chút quà chứ? Huống gì đây đều là người nhà em cả mà, con rể mới đến nhà phải biết chăm chút lễ tiết.”

Anh càng nói càng đi xa, Trì Viễn Sơn đứng bên khoanh tay cười phì, không định quan tâm anh. Thế mà Chung Độ tỏ ra đáng thương bồi thêm: “Không nói dối em đâu, cả đời anh chưa bao giờ dạo phố hết. Hôm nay muốn đi trải nghiệm với em đi mua hạnh phúc lắm lắm, thầy Trì đi với anh được không?”

Biết anh cố tình giở giọng điệu thế này để ghẹo mình rồi, Trì Viễn Sơn vẫn đáp ngay: “Đi đi đi, mua cả mua cả.”

Y thật chẳng đành lòng chút nào, nhất là sau khi trải qua buổi sáng vừa rồi. Bây giờ y thấy Chung Độ sao mà giống búp cải thảo vùi trong đất, bởi thế không chỉ dạo phố, dù Chung Độ có muốn y hái sao hái trăng y cũng chỉ còn đường tuân mệnh.

Chung Độ nghe thế cười càng tươi, tốc độ dịch lại gần Trì Viễn Sơn, tháo khẩu trang hôn y một cái chóc.

Trì Viễn Sơn nguýt anh, chẳng hề suy xét có đang hợp hoàn cảnh không, lòng vui vẻ hết sức.

Chung Độ đang kéo vali đứng đằng kia, người cáo ráo chân dài miên man, khóe mắt đuôi mày cong cong, kể cả bị khẩu trang che mất nửa gưởng mặt, nửa để lộ kia vẫn đủ sức khiến người ta mơ màng. Y nghĩ: “Cái người này đẹp trai thật.”

Thế là y chấp nhận thở dài, cầm một chiếc vali kéo đi: “Đi thôi tổ tông của em.”

Chung Độ đi dạo phố cực kỳ nghiêm túc, không có ý định bỏ sót bất kỳ cửa hàng nào, cứ ra vô hết hàng này đến hàng kia, thấy cái gì cũng nghía sang Trì Viễn Sơn hỏi ý. Hôm nay người này hết sức buông thả bản thân, cứ tung tăng hớn hở không chịu thôi, không bị nhận ra mới là lạ.

Lúc ấy, hai người đang trong cửa hàng bán túi. Trì Viễn Sơn đang nói với Chung Độ: “Cái này chắc là sẽ hợp với anh Tùng Đình, có vẻ thương nhân đó anh. Mua cái kia cho Thu Huyền đi, cái túi bưng bít kín mít kia coi bộ hợp với cậu ta lắm.”

Trì Viễn Sơn vừa chỉ tay qua lập tức phát giác có cô nàng đang len lén tăm tia hai người, không chỉ nhìn một mình mà còn chọc chọc cô bạn kế bên ngắm cùng.

Y thấy nhưng cũng không làm gì khác, Chung Độ nhìn theo tầm mắt y còn cười vẫy tay với mấy cô nàng, mặt không đỏ tim không run cứ như đi thảm đỏ.

Trì Viễn Sơn chậc lưỡi: “Anh ơi mình kiềm lại một xíu được không? Bây giờ Chung Miện không đếm xỉa tới mấy tài khoản marketing nữa, phim của anh còn đang chiếu kìa, kẻo người ta lại nói anh vì lăng xê mà không biết điểm dừng.”

“Nói thì nói vậy.” Chung Độ tỏ vẻ không buồn để tâm: “Mấy người họ có muốn gán ghép cũng không kiếm được bạn trai đẹp trai như này đâu.”

Nhân viên bán hàng đứng cạnh ăn cả rổ dưa chấn động, mặt vẫn cố nín giả bộ không mảy may dao động, sự chuyên nghiệp tôi luyện với nghề cả đời suýt thì vỡ tan vì Chung Độ rồi.

Chung Độ thì ngược lại, hoàn toàn không quan tâm sức chịu đựng của cô, nói xong còn cười đưa tay “suỵt” một cái.

Đi dạo hết đường, hai người đã thay bộ đồ khác, đồ đạc trong tay xách hết nổi. Tới lúc cơm nước xong trời đã tối hẳn, Trì Viễn Sơn xòe tay cho người ngồi bên ghế lái xem, đùa: “Đôi tay xinh đẹp quý giá của em bị anh sai sử làm nô dịch, anh nói cho ra lẽ đi?”

Thật ra Chung Độ xách đồ nhiều hơn y gấp mấy lần. Y chỉ đang chọc anh thế thôi, vậy mà bạn trai y vẫn chịu hùa theo đấy.

Chung Độ nghe thế mỉm cười: “Thế này, tối nay em đừng làm gì cả, để anh. Tay thầy Trì nhà mình là để đánh ghi ta, phải chăm chút thật kỹ lưỡng mới được.”

Lúc này Trì Viễn Sơn vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thoải mái đồng ý: “Thế thì tốt quá, hôm nay em đợi anh hầu hạ đó nha.”

“Không thành vấn đề, mà…” Chung Độ khựng lại, nụ cười nhếch khiến Trì Viễn Sơn thấy xấu xa một cách khó hiểu: “Nhắc tới đánh ghi ta, thầy Trì định che giấu danh tính với anh đến bao giờ? Anh giả bộ không hay biết mệt lắm đấy.”

“Hở?”

Trì Viễn Sơn sửng sốt, sau đó mở to mắt, bật thốt: “Cái đệt!”

Chung Độ tay đặt trên vô lăng cười nhún vai: “Xin lỗi em, anh em biết cái tên Trì Bé Bự rồi.”

Trì Viễn Sơn nghe thấy cái tên nọ sượng muốn nổ da đầu, sau một hơi hít sâu tận mười giây, y cắn răng mở miệng: “Cho em cái tên Chung Độ, để em biết ai là kẻ bán em.”

Chung Tội hết sức vô tội: “Có ai đâu em. Tự em dùng máy tính anh quên thoát tài khoản đấy chứ.”

“Anh nghĩ em tin không?” Trì Viễn Sơn hừ lạnh: “Em vừa đặt chân tới là anh đã mua máy cho em, em xài máy anh làm gì? Bộ máy anh đẹp tới vậy hả?”

“Em nói có lý.” Chung Độ cười cười: “Thế anh mách em rồi em đừng đi hỏi Tùng Thanh được không?”

Khả năng nói xạo của thầy Chung chẳng có tí tiến bộ nào, bây giờ chỉ đành bo bo giữ mình bán Nghiêm Tùng Thanh.

Trì Viễn Sơn cười gằn, nghi hoặc không biết kiếp trước mình thiếu nợ nhà Tùng Thanh bao nhiêu bao gạo.

“Em đừng nóng.” Chung Độ đùa đủ rồi lại quay sang dỗ dành: “Hát hay lắm, thầy Trì nhà mình giỏi giang có tài thật.”

Sau khi ban nhạc tan rã Trì Viễn Sơn ra solo, tự viết nhạc thu âm rồi đăng lên các nền tảng âm nhạc, các lễ hội âm nhạc có mời y cũng chưa bao giờ lộ mặt. Sự thật là lượng người hâm mộ của ca sĩ solo khá lớn, có mấy bài đã nổi tiếng rần rần nhưng mọi người chỉ từng nghe nhạc chứ chưa từng thấy mặt.

Chuyện này cả đám Nghiêm Tùng Thanh và Lâm Thu Huyền đều biết cả, vì không lừa được. Bình thường dù Trì Viễn Sơn không hát ở bar, nhưng những dịp lễ Tết sân khấu là của một mình y, dù đã cố ý không hát nhạc của mình rồi mà mấy người thân thiết vẫn biết được.

Dạo này y đã rất hiếm khi đăng nhạc, mỗi năm cũng chỉ một hai bài. Sở dĩ không cho Chung Độ biết là vì thấy mất mặt, mấy triệu chứng nổi loạn tuổi dậy thì ở trong mấy bài hát hồi xưa cả cơ mà.

Lúc này, y chỉ đành chịu thua dựa vào lưng ghế, thở dài: “Kệ đi, em cũng là của anh rồi, ba cái thể diện mặt mũi không quan trọng nữa.”

“Em là của anh?” Chung Độ cười lặp lại: “Em phải nhớ kỹ nhé.”

Về nhà Chung Độ đã cho Trì Viễn Sơn trải nghiệm cảm giác bó tay bó chân không như ý thiết thực. Đến tận khi đó Trì Viễn Sơn mới hiểu “Tối nay em đừng làm gì cả, để anh” có ý gì.

Y tưởng là “áo đến xỏ tay cơm đến há miệng” hay “mười ngón tay không dính một giọt nước”. Thực tế là hai tay không được tự do, cả thể xác lẫn trái tim đều bị kiềm giữ trong tay Chung Độ.

Cà vạt vừa mua thành món trang sức che đậy mắt, căn phòng vang những bài hát của chính y, cảm giác xấu hổ lan từ lòng bàn chân đến từng cọng tóc, lảo đảo muốn gục ngã.

Y hệt như mãnh thú bị thợ săn thuần hóa, từ bỏ tự do và phản kháng, mê say tận hưởng cảm giác được kiểm soát trong bóng đêm.

Câu hát vang lên: “Hoa bìm bìm sớm nở tối tàn, bung nở khắp thế gian héo tàn. Vòng đời ngắn ngủi của nó chưa từng một lần ngắm nhìn trời sao mênh mông, chưa từng một lần ngắm nhìn màn đêm bất tận, đáng thương biết mấy…”

Trì Viễn Sơn nghĩ: “Dẫu là bông bìm bìm chỉ có nửa ngày cuộc đời thì cũng có làm sao? Nó sẽ muốn hôn người yêu mình trong tức khắc, bất kể ngoài cửa sổ kia là bão bùng gió mưa hay trời đất chuyển dời.”

“Giọng của em bé nhím nhà mình hay thật.”

Trong bóng tối, tiếng nói quyến rũ mê hoặc của Chung Độ châm ngòi nổ, tia lửa điện lách tách cháy vào tận đáy tim Trì Viễn Sơn.

Trì Viễn Sơn không biết anh đang bình phẩm giọng hát mình hay cái gì khác. Đêm hãy còn dài, y không vội tìm câu trả lời.