Đêm Giao Thừa

Chương 52




Vừa nãy Bạch Kinh Nguyên theo Khương Hoa ra ngoài, gọi phục vụ kiếm phòng riêng rồi gọi Khương Hoa sang.

Lúc vào đến nơi Khương Hoa vẫn đang cười: “Làm gì đấy?”

Bạch Kinh Nguyên nhìn anh ta, không chơi trò giả ngu nhàm chán mà thẳng thừng: “Không có gì, em không muốn ngồi bên kia nên vào đây làm với anh mấy ly.”

Khương Hoa ngẩn người, vài giây sau chợt thu nụ cười, ngồi xuống lặng lẽ nghịch bật lửa trong tay hồi lâu không nói gì. Ánh mắt Khương Hoa vừa trống rỗng vừa mệt mỏi, lúc này đã chẳng thấy cái bóng sếp Khương bày mưu tính kế kia đâu.

Một lúc thật lâu sau, Khương Hoa cười tự giễu, rốt cuộc mới nói tâm sự trong lòng ra: “Không nghĩ có ngày như hôm nay, anh cho là cậu ấy sẽ không yêu một ai.”

Khương Hoa hiểu rất rõ Chung Độ, nên những năm qua anh ta liên tục cảnh tỉnh bản thân làm tốt bổn phận của một người bạn, ôm lấy những mong ước nhớ nhung ngày qua ngày sống trong nỗi lắng lo, không dám tiến thêm dẫu chỉ một bước. Vậy mà có nghĩ cả trăm ngàn lần cũng vẫn không tưởng tượng được một ngày kia Chung Độ cũng sẽ yêu, thậm chí yêu cách mãnh liệt.

Bạch Kinh Nguyên không đáp, rót hai ly rượu rồi cũng mặc kệ Khương Hoa có uống không, cụng ly rồi ngửa đầu uống một hớp.

Bạch Kinh Nguyên rất sầu não, câu chuyện đang phát triển theo hướng bi kịch rồi đây. Đêm nay trong buổi công chiếu khi Chung Độ đứng trên sân khấu anh ta đã phát hiện biểu cảm của Khương Hoa có gì đó khác lạ, và vừa rồi khi tất cả hùa nhau trêu chọc hai người kia anh ta nhìn thoáng qua Khương Hoa theo phản xạ, bụng hồi hộp. Bạch Kinh Nguyên biết xong đời rồi, cái miệng quạ đen mình phán trúng phóc.

Thời đại học Bạch Kinh Nguyên có biết Khương Hoa thích Chung Độ, lúc ấy có nói với Chung Độ. Nhưng khi đó cuộc sống Chung Độ là một mớ bòng bong không còn hơi sức đâu để bận tâm Khương Hoa ôm tâm tư gì, cộng thêm cho đến tận bây giờ Khương Hoa không hề biểu lộ bất kỳ tín hiệu rõ ràng nào, nên cuối cùng câu chuyện đi vào ngõ cụt.

Sau này Chung Độ thành lập công ty, Khương Hoa trở thành sếp Khương, cuộc sống cứ thế trôi đi. Chung Độ đã quẳng chuyện ngày xưa ra sau đầu từ đời thuở nào, quên sạch sẽ. Bạch Kinh Nguyên cũng không còn soi ra điểm gì bất thường từ Khương Hoa, thỉnh thoảng nhớ ra cũng chỉ nghĩ Khương Hoa thoáng rung động tuổi biết yêu.

Mãi đến vài ngày trước Khương Hoa cư xử rất bất thường lúc nói chuyện với Chung Độ, suy đoán một lần nữa trồi lên trong đầu. Nhưng Chung Độ bảo không đến nỗi, anh ta xem như bản thân nghĩ nhiều, dù sao nếu đúng như anh ta tưởng thật thì bức tranh có vẻ xấu xí đây.

Hiện tại Bạch Kinh Nguyên không biết phải an ủi Khương Hoa ra sao. Nếu Trì Viễn Sơn là người không ra gì Bạch Kinh Nguyên đây không ngại vứt phăng đạo đức vì bạn bè, nhưng Trì Viễn Sơn không phải, và trên hết là một người vô cùng tốt.

Khương Hoa nâng ly nốc cạn rượu, thở dài đáp: “Chắc là quả báo đấy thôi.”

Quả báo? Bạch Kinh Nguyên không hiểu ý anh ta.

Khương Hoa day mi tâm cười khổ: “Từ đầu tiếp cận Chung Độ đã có chủ đích. Chung Miện từng giúp tôi cậu nhớ chứ? Sau kỳ thi đại học anh viết thư cho chú ấy, đơn giản là cảm kích biết ơn, nói bây giờ mình đã đi làm thêm có tiền trang trải học phí, sau này sẽ dần dần trả lại tiền lúc trước.”

Bạch Kinh Nguyên cười lạnh: “Theo em biết, ông ta sẽ không quan tâm bức thư cảm ơn ngây thơ này.”

“Cậu nói đúng. Lúc ấy anh để lại số chú ấy chưa từng liên lạc với anh, nhưng hai năm sau đó lại gọi đến.”

Hai năm sau đó? Khương Hoa lớn hơn họ hai tuổi. Bạch Kinh Nguyên lập tức hiểu ra.

“Khi ấy chú ấy không khác gì một người cha không thể giao tiếp với con cái, nói con lớn rồi không tâm sự gì với mình. Cũng không bảo anh làm chuyện phạm pháp mà chỉ nhờ anh quan sát, nhỡ Chung Độ có chuyện chú ấy sẽ kịp thời hay tin.

Điều này Bạch Kinh Nguyên hoàn toàn không nhận ra. Khi ấy với họ Khương Hoa chỉ là vị đàn anh nhiệt tình không thể bình thường hơn.

Nhớ lại chuyện ngày xưa, Khương Hoa cười: “Chắc chú ấy chưa bao giờ hiểu con mình. Chung Độ không đi học thì cũng đi quay phim chụp ảnh với các cậu, việc khác thường nhất cũng chỉ là đêm không về ngủ.”

Bạch Kinh Nguyên cũng cười cười, khi đó đúng là thỉnh thoảng Chung Độ qua đêm ở ngoài chứ không về ký túc. Mới đầu họ còn tưởng Chung Độ đi hẹn hò, sau này mới biết là tìm chỗ trốn đi, không để người khác thấy mình sụp đổ.

Bạch Kinh Nguyên thở dài: “Em đoán mối quan hệ giữa anh và Chung Miện cũng không kéo dài bao lâu.”

Khương Hoa nheo mắt, ngạc nhiên nhìn Bạch Kinh Nguyên như thể xuyên qua ngọn đèn treo nơi góc khuất ngược dòng quá khứ đáng ra nên chìm vào quên lãng, thật lâu sau mới cụp mắt lẩm bẩm: “Gặp Chung Độ như thế nào ai nhẫn tâm khiến cậu ấy thêm thương tổn.”

Bạch Kinh Nguyên lần nữa rót rượu cho cả hai, cụng ly, câu chuyện cũ dường như hạ màn.

Bạch Kinh Nguyên hỏi: “Chung Độ biết không? Về nguyên nhân khi đó anh tiếp cận.”

“Biết. Thật ra hồi đó cậu ấy chưa từng hỏi anh biết cậu ấy và Chung Miện là cha con từ khi nào. Anh là người chủ động nói.” Khương Hoa đáp: “Khoảng thời gian trước cậu ấy sa thải người Chung Miện đưa vào, anh nghĩ mình giấu bao nhiêu năm cũng nên một lần thẳng thắn. Nếu cậu ấy cảm thấy không tín nhiệm anh được nữa anh có thể hiểu được. Nhưng cậu ấy nghe xong chỉ nói năm đó anh còn rất trẻ, bị lão cáo già mê hoặc. Anh nhớ lúc đó anh còn nửa đùa nửa thật hỏi cậu không sợ tôi đang làm gián điệp cho Chung Miện à?”

“Cậu đoán Chung Độ trả lời thế nào?” Khương Hoa nhấp rượu, mỉm cười: “Cậu ấy nói, Anh Khương đi mau đi, tôi bận sắp chết mà anh còn rảnh rỗi nói đùa.”

Bạch Kinh Nguyên thở dài: “Sao cậu ấy lại nghi ngờ anh cho được. Bao nhiêu năm qua nếu anh có âm mưu gì khác công ty đã xong đời từ đời nào rồi, sao bọn em lại được như ngày hôm nay?”

Hai người cụng ly, nhất thời cùng im lặng. Có những điều không nhất thiết phải nói ra, cũng gặp gỡ người đặc biệt là Chung Độ, Khương Hoa chọn làm bạn trong thầm lặng, Trì Viễn Sơn lại can đảm chọn con đường khác. Giờ đây kết quả ở trước mắt, có muốn nói hối hận cũng bằng vô nghĩa.

“Sau này anh định thế nào?” Bạch Kinh Nguyên hỏi. Anh ta thấy rõ mọi sự khác thường của Khương Hoa khoảng thời gian gần đây, một người luôn thận trọng kiên định nay lại bất thường, thậm chí không thể không để đắp nổi bộ mặt bình tĩnh ăn xong bữa cơm, cứ vậy sau này e…

Quả nhiên, Khương Hoa đáp: “Thật sự thì vừa rồi anh đang liên lạc với Phương Bình, tiếp theo thế nào vẫn chưa nghĩ xong xuôi. Chắc cứ đi đây đó trước thôi. Mới đầu định đợi bên Chung Miện lặng tiếng rồi mới đi, bây giờ xem ra không được rồi, cứ ở lại mọi người sẽ khó coi.

Bạch Kinh Nguyên không hề giữ Khương Hoa ở lại, chỉ cười: “Anh Khương à, cứ sống cuộc đời của mình đi.”

Khương Hoa gật nhẹ, im lặng một lúc rồi nói: “Đừng nói cho cậu ấy biết, giữ thể diện cho tất cả.”

Bạch Kinh Nguyên không đáp. Anh ta biết chắc chắn Chung Độ đã ngầm nhận ra, bây giờ chỉ mong Trì Viễn Sơn đừng phát giác.

Hiển nhiên Trì Viễn Sơn không như những gì Bạch Kinh Nguyên mong, y mượn làn gió đêm mơn man hỏi ra: “Anh ơi, anh Khương có cảm tình với anh à?”

Chung Độ nghe y hỏi thế cũng không bất ngờ, chỉ là anh không trả lời ngay mà chỉ nói: “Em nhìn đường kìa, về nhà hẵng nói.”

Trì Viễn Sơn cười: “Không sao đâu anh, em rộng rãi mà. “

Đương nhiên, sự rộng lượng của Trì Viễn Sơn có điều kiện. Tiên quyết là y biết Chung Độ không cố giấu giếm mình. Y tin tưởng Chung Độ, mọi dấu hiệu đều cho thấy Chung Độ cũng chỉ vừa phát giác, nên y không thể chất vấn anh được, chỉ hỏi trêu rồi cho qua.

Tống Dương đưa hai người về, đến cổng khu dân cư, Trì Viễn Sơn xuống xe trước rồi đi tới vài bước. Y đoán hôm nay Tống Dương muốn đưa hai người về chắc hẳn là vì có chuyện cần trao đổi với Chung Độ.

Chung Độ cũng đoán được, nên anh xuống xe chứ không đi vào. Tống Dương xuống từ bên ghế lái phụ, tránh mặt tài xế cầm đồ trong túi ra đưa cho Chung Độ, nói: “Anh em gửi thầy cái này. Đã về nhà rồi nên anh yên tâm, em có gọi hai vệ sĩ theo cùng.”

Chung Độ cầm lấy rồi gật đầu: “Hẳn sẽ không nghi đến anh ấy, hoặc cho dù nghi ngờ thì hiện tại con ốc không còn vác nổi cái vỏ hơi sức đâu mà lo chuyện khác. Nhưng vẫn nên cẩn thận, đến lúc chuyện âm xuôi nói anh ấy về đây đi, chuyện này làm liên lụy đến mọi người rồi.”

“Giữa thầy và em sao lại nói như vậy được.” Tống Dương cười, vẫy tay chào Trì Viễn Sơn đứng ngoài kia: “Anh Trì nghỉ ngơi nhé ạ, em đi trước.”

Gió đêm mùa xuân dịu dàng vô cùng, Trì Viễn Sơn hai tay đút túi đứng cạnh bồn hoa, gió thổi làm mái tóc lòa xòa, mùi rượu lan theo gió. Nhìn thấy Chung Độ, y cười: “Anh, em thấy đêm nay anh đừng tính tới chuyện đi ngủ.”

Chung Độ hỏi: “Sao thế em?”

Trì Viễn Sơn thoáng cúi đầu nhìn anh: “Không biết anh thú nhận từng chuyện với em phải đến mấy giờ đâu?”

Chung Độ cười bất đắc dĩ, đưa tay khoác vai y về nhà. Lúc này trời đã khuya, khu dân cư vắng lặng chỉ còn tiếng tán lá xào xạc trong gió. Anh ngẩng lên, cười đáp: “Ừ, anh sẽ thú nhận. Hy vọng thầy Trì nhìn đến thái độ ăn năn thành khẩn của anh mà xá tội.”

Thế mà câu chuyện thú nhận không đến nơi. Trì Viễn Sơn vừa về nhà đã chui vào nhà vệ sinh tắm rửa, than thở mùi rượng nồng nặc đến độ cọng tóc mình cũng say. Chung Độ thấy Trì Viễn Sơn uống nhiều sợ y đang tắm thì váng vất té xỉu, cũng theo vào.

Hai người rề rà không chịu ra, hàng đèn sáng ngoài hành lang phòng tắm đua nhau đình công giữa đêm khuya say lòng người, chập mạch hay hay điện áp đột ngột tăng cao cũng được, cứ tùy cơ gán bệnh cho chúng còn hơn xuyên thấu màn hơi nước quấy rầy gò má hây đỏ.

Thật lâu sau, phòng tắm nghe bịch một tiếng như có cái lọ bị đánh rơi. Nó oằn mình hy sinh oanh liệt che đậy thanh âm ngây ngất lòng người tưởng đã rịn lan từ khe cửa. Chỗ chai lọ còn lại hùa nhau bắt chước, chen lấn rơi xuống đất, tiếng lạch cạch hỗn loạn không ngơi tô điểm tiếng nước chảy tí tách khác nào điệu tap tuyệt đẹp trong mưa.

Người vũ công đạp tan bọt nước nhịp vang tiết tấu. Âm điệu ngắn ngủi mà có sức nặng thấu vào thần kinh Trì Viễn Sơn lẫn trái tim y. Ngón tay căng sức trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay tưởng như lao ra. Y muốn cao giọng hát, ngẩng đầu để lộ phần cổ thuôn, chậm rãi khép mi mắt hoan reo dưới màn mưa nặng hạt.

Hôm sau trời mưa thật, đêm qua hai người vần vò nhau muộn quá, cộng thêm cơn mưa rả rích hôm nay làm giấc ngủ kéo đến tận trưa.

Trì Viễn Sơn vò cái đầu rối bù, Chung Độ tức khắc đặt nụ hôn chào buổi sáng lên, giọng nhẹ hẫng đến tưởng như sợ làm Trì Viễn Sơn ngái ngủ giật mình:

“Em có đau đầu không?”

Trì Viễn Sơn mơ màng đáp: “Em vẫn ổn, lâu rồi không uống nhiều thế.”

Chung Độ lại hôn lên mi mắt y, thì thầm: “Lần sau đừng uống nhiều với họ biết chưa.”

Trì Viễn Sơn chậm chạp nhắm mắt, cười phì: “Ai tới cũng chúc hòa hợp trăm năm, sao mà em không uống cho được? Em phải hòa hợp đến trăm năm với anh chứ.”

Y vừa nói vừa dụi vào người Chung Độ, mái tóc gai tay cọ lên xương quai xanh như trăng lưỡi liềm của anh, từng cái chạm khẽ như chú kiến nhỏ bò loạn. Chung Độ bất đắc dĩ vân vê vành tai y, cười nói: “Em ngốc à?”

Xét thấy đêm qua y uống quá nhiều, bữa sáng nay Chung Độ đặt cháo về. Ăn xong xuôi anh lấy khăn ướt vừa lau tay vừa hỏi: “Chiều nay anh lên công ty có việc, em…”

Trì Viễn Sơn trả lời ngay: “Em không đi đâu. Em khó chịu, người sắp rã thành vụn tới nơi rồi này.”

Nói xạo đó. Sức khỏe Trì Viễn Sơn rất tốt, chỉ trừ bụng dạ hơi ốm đau ra có chỗ nào khó chịu bao giờ.

Chung Độ hiểu ý Trì Viễn Sơn, nhìn y một lúc vẫn nói ra: “Anh Khương sắp đi.”

“Em đoán được.” Trì Viễn Sơn rất thoải mái: “Anh đi đi, em không đến làm tổn thương ai.”

Chung Độ thở dài: “Thú thật anh chỉ thấy hơi là lạ, không nghĩ vào sâu xa.”

Tâm trạng của anh lúc này rất phức tạp, gọi anh Khương bao nhiêu năm mà không ngờ sẽ tạm biệt nhau bằng cách thức này.

Trì Viễn Sơn nhìn Chung Độ nhăn nhíu mày, chợt cười: “Anh thấy lòng mình rối lắm à? Theo lý thuyết em phải an ủi hay nghĩ cách an ủi anh cơ, nhưng em đang bận chua chát ghen tuông lắm, anh muốn làm gì thì làm đi.”

Chung Độ cũng cười, hỏi y: “Em ghen gì cơ?”

“Ghen anh ấy quen anh trước em và ở bên anh bao nhiêu năm qua thế thôi.” Trì Viễn Sơn lúc lắc đầu nói chẳng đứng đắn xíu nào, nhưng không đắc ý được bao lâu lại thở dài: “Và nuối tiếc thay phần anh một đôi chút. Anh Khương là người tốt, hầy, tiếc thật.”

“Nuối tiếc?” Chung Độ nhướng mày cố tình đùa y: “Thế phải làm sao đây? Anh giữ người ta lại nhé?”

Trì Viễn Sơn vừa chậc lưỡi đã thấy Chung Độ cười cười, đứng dậy xoa tóc y: “Nào, đừng nuối tiếc, những gì nên tan thì sẽ tan.”