Đêm Giao Thừa

Chương 47




Hôm ấy nhân dịp Chung Độ rảnh rỗi, Trì Viễn Sơn gọi anh vào phòng chiếu phim nhỏ ở công ty. Bí hiểm lắm, cũng chẳng nói sẽ làm gì, bước vào bảo anh tìm chỗ ngồi, còn mình đặt máy tính lên bàn bên cạnh.

Chung Độ từng vô số lần ngâm mình trong phòng chiếu này, tua đi tua lại những cảnh phim, theo dõi bản cắt thô, hướng dẫn đạo diễn mới vào nghề… Hôm nay là lần đầu tiên anh ngồi tại nơi đây nhưng không biết tiếp theo màn hình lớn sẽ chiếu những gì. Thật ra từ lâu anh đã đoán được Trì Viễn Sơn đang làm gì đó, nhưng đoán thì đoán vậy, bây giờ thật sự ngồi đây lòng không chỉ chờ mong mà còn có chút xíu căng thẳng đến khó hiểu.

Vài phút sau, Trì Viễn Sơn chỉnh thiết bị xong xuôi, tắt đèn ấn mở video, ngồi xuống cạnh bên Chung Độ nói với anh: “Anh ơi, tặng anh một tuổi thơ.”

Tiếng nhạc vang lên, một ca khúc thiếu nhi mà ai cũng biết: “Chú én nhỏ, mặc áo hoa…“, trên màn chiếu xuất hiện dòng chữ Trì Viễn Sơn vừa nói, hầm hố chiếm cả nửa mà hình, theo kiểu ngang ngược ồn ào hết nói.

Chung Độ đã quen với những cảnh phim hoành tráng lại tức khắc bị kích thích thị giác lẫn thính giác tác động, há miệng sửng sốt hồi lâu không bật ra được âm tiết nào. Anh không ngờ Trì Viễn Sơn lại làm phim hoạt hình.

Thực tế thì bộ phim hoạt hình rất thô sơ với nét vẽ đơn giản nhất. Trên màn chiếu xuất hiện hai đứa trẻ, một đứa mặc áo đen, một đứa mặc áo trắng, đeo cặp sách tay nắm tay ngồi trong công viên nhìn kiến.

Em bé áo đen đưa ngón tay nộn thịt chỉ vào con kiến nhỏ xíu: “Anh ơi anh xem kìa, tụi nó sẽ mang vụn bánh quy em làm rơi đi đâu thế?”

Đứa trẻ áo trắng nhìn đàn kiến xếp hàng dài hồi lâu, đáp: “Có thể là mang về nhà cho anh chị em nó ăn đó.”

Em bé áo đen mở to đôi mắt tròn ngó nghiêng, lấy chiếc bánh quy trong bịch ra đút vào miệng đứa trẻ áo trắng không cho từ chối, cười khì: “Bánh quy của Sơn Sơn cũng cho anh ăn thôi.”

Hai đứa trẻ cười đùa, góc nhìn dần hướng lên cao, qua cả những tán cây trên đầu rồi đến bầu trời trong veo xanh ngắt.

Mặt trời đỏ như lửa treo giữa trời, tiếng ve râm ran inh ỏi.

Một ngày giữa hạ.

Lúc này rồi mà Chung Độ vẫn còn tâm trạng bình phẩm: “Chuyển cảnh tốt.”

Trì Viễn Sơn ngồi bên cười.

Màn chiếu lại trở về hai đứa trẻ mặt áo tay ngắn quần đùi, chân trần ngồi cạnh nhau trên bờ đê.

Em bé áo đen đung đưa chân, ngoái sang hỏi: “Anh ơi, anh nghĩ dưới nước có yêu quái không á?”

Đứa trẻ áo trắng lắc đầu: “Anh không biết, anh chưa thấy bao giờ.”

Em bé áo đen ngẫm nghĩ thật lâu rồi hỏi tiếp: “Anh có sợ không?”

Đứa trẻ áo trắng trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không sợ.”

“Vậy mình xuống đó chơi đi anh, nếu có yêu quái em sẽ bảo vệ anh.”

Em bé áo đen nói rồi chạy về phía bờ sông, đứa trẻ áo trắng cuống quýt can can ngăn: “Con nít không được ra sông, em không biết bơi…”

Còn chưa dứt câu đã bị em bé áo đen tạt nước ướt nhẹp.

Sóng nước biêng biếc dập dờn trên màn chiếu, chuyển cảnh.

Xuân rồi hạ, cảnh tiếp theo là vào mùa thu, hai đứa trẻ mỗi đứa đội một chiếc mũ vàng leo núi cùng nhau.

Ngọn núi phủ đầy lá đỏ, hai đứa trẻ đứng trên đỉnh núi. Em bé áo đen chỉ vào vùng đất trống trước mặt hỏi: “Anh ơi, nếu em bắc cái thang ở đây rồi leo mãi leo mãi, leo tới tận sang năm thì em có với được tới bầu trời không ạ? Em muốn lên trời hái bàn đào ăn.”

Đứa trẻ áo trắng bình thản dập tắt giấc mơ đẹp của em bé mèo ham ăn: “Leo chưa tới sang năm em đã té chết mất rồi.”

Em bé áo đen buồn thiu cụp mắt: “Ồ, thế thôi vậy, đào ở thế gian cũng chẳng tệ xíu nào.”

Bộ phim hoạt hình sang cảnh mùa đông, Trì Viễn Sơn nghiêng mắt nhìn Chung Độ, lặng lẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.

Chung Độ lặng tiếng hồi lâu, bộ dạng bình phẩm như ban nãy biến đâu mất. Anh ngồi thật ngay ngắn, trong mắt là thước phim hoạt hình trên màn chiếu, đôi ngươi long lanh ánh sáng.

Hai đứa trẻ bên trong ấy mặc áo bông thật dày ăn kem, cóng đến độ run bần bật lên. Bầu trời thẫm xanh lửng lơ màn tuyết trắng xóa, thật là cảnh tượng của thế giới cổ tích tuyệt đẹp.

Đứa trẻ áo trắng run run thở dài: “Đang mùa đông còn ăn kem, hình như tụi mình hơi bị ngốc.”

Em bé áo đen cười toe hớn hở: “Anh ơi anh sợ lạnh quá rơi mất răng hàm chứ gì? Để em xem răng hàm anh còn đó không?”

Đứa trẻ áo trắng cầm kem quay người đi mất, em bé áo đen chạy đuổi theo sau, vừa chạy vòng vòng vừa ồn ào: “Anh ơi để em xem răng hàm anh còn đó không hay rơi mất tiêu!”

Bốn mua đến rồi đi, năm này qua năm khác.

Bộ phim hoạt hình của Trì Viễn Sơn rất dài, sau đó có thật nhiều mua xuân mùa hạ rồi mua thu mùa đông khác nữa, chấp nhất như thật sự muốn lật lại nửa đời Chung Độ đã đi qua.

Chung Độ chốc chốc bị hai đứa trẻ chọc cười, chốc chốc không kiềm nổi lau nước mắt. Cho đến khi màn chiếu tối lại, anh lặng người thật lâu mới cười nói: “Ông trời ơi. Em giỏi quá, cả cuộc đời anh chưa bao giờ khóc như lúc này.”

Trong bóng tối, Trì Viễn Sơn nghiêng sang dang tay, cười hỏi: “Cần một cái ôm của bạn trai không?”

Chung Độ không đáp, dang tay ôm y vào lòng, vùi đầu cọ cọ vào gáy y, bỗng như chẳng tài nào kiềm chế nổi cảm xúc trong mình.

Anh luôn giữ cho mình bộ dạng bất khả xâm phạm, mỗi lần nói về quá khứ đều hệt như người máy không cảm xúc, như thể thật sự vô tri vô giác, thậm chí kể xong còn quay ngược lại an ủi Trì Viễn Sơn.

Có lẽ bao năm qua anh đã quen như thế, quen giấu những vết thương đầm đìa máu vào trong, còn bộ mặt để khoe ra với người đời dẫu phải gắng gượng cũng phải tỏ ra bình thản. Anh chịu đựng đớn đau cả ngày lần đêm nhưng chưa từng một lần rơi lệ, để bây giờ nước mắt gom góp mấy mươi năm cứ tuôn ra như đê vỡ chẳng cách nào kiềm chế nổi.

Anh nghĩ đây chính là con người Trì Viễn Sơn. Em kiêu căng dám chống lại cả trời đất và khiêu chiến với thời gian. Nhà tâm lý chỉ có thể dẫn đường anh hồi trưởng về quá khứ, đối mặt với nó, chiến thắng nó. Còn Trì Viễn Sơn chọn dứt khoát tẩy xóa đi tất thảy, tự tay tặng anh một tuổi thơ.

Giờ phút này Chung Độ như đứa con xa xứ khắc khổ bao năm được trở về cố hương mình hoài mong nhớ. Vội vã xốc trái tim mình dậy mới chợt nhật ra mình nào cần sống mệt mỏi đến thế, mình cũng được phép ấm ức, được phép khó chịu, đương nhiên cũng được phép buông thả bản thân bật khóc thật to.

Phòng chiếu chưa bật đèn nên không ai thấy được những giọt nước mắt của Chung Độ, chỉ có bờ vai đẫm ướt của Trì Viễn Sơn biết.

Thật lâu sau, anh mới thầm thì bên tai Trì Viễn Sơn: “Cảm ơn em, thật đẹp quá.”

Trì Viễn Sơn cứ mải ôm anh chẳng nói gì, thậm chí bất động không dám nhúc nhích. Những ngày qua nỗi xót xa bị kiềm nén khiến y chẳng tài nào thở nổi, bấy giờ nghe thấy giọng nói Chung Độ, tảng đá chắn nghẹn tim mới dịch ra được một chút xíu.

Y thở hắt, nhắm chặt mắt. Chỉ ước rằng mình có được siêu năng lực biến tất cả mọi thứ trong thước phim hoạt hình kia trở thành sự thật.

Siêu năng lực là chuyện không tưởng rồi, nhưng “kế hoạch xây dựng tuổi thơ” của y vẫn chưa kết thúc, kéo cả Chung Độ cùng biến thành “kẻ tâm thần”.