Ăn cơm xong, Trì Viễn Sơn lên lầu ngủ. Y thức trắng cả đêm qua, suốt đường về cứ lo lắng không yên và mấy suy tưởng kỳ quặc cứ tuôn ra trong đầu như nước lũ. Bây giờ nhìn thấy anh cũng yên lòng, độc chiếm giường Chung Độ ngủ lăn càng.
Chung Độ bận rộn dưới lầu một mình, đi ra đi vô hết phòng này đến phòng kia, vừa đi vừa cặm cụi ghi chép, bản ghi chú trên điện thoại có cả một danh sách chi chít ——
Móc áo, khăn mặt, ly nước, máy tính, dàn âm ly, ghi ta, thậm chí còn ghi chú cả miếng lót đệm.
Căn nhà anh ở chưa bao giờ có khách đến. Tất cả mọi thứ đều không chuẩn bị sẵn. Vốn anh định giải quyết những chuyện bực mình kia xong sẽ chuẩn bị cho Trì Viễn Sơn, bây giờ chỉ còn đường nước đến chân mới nhảy.
May mà anh có trợ thủ. Tầm giữa ngày Nghiêm Tùng Thanh đến bar, chạy vào phòng nghỉ của Trì Viễn Sơn ghi lại từng nhãn hiệu y xài một, chụp ảnh gửi qua cho anh.
Đồ đạc nhiều, Chung Độ liệt những đồ cần sử dụng gấp để Tiểu Đường mua giúp. Còn lại anh sẽ lên mạng từ từ lựa.
Chung Độ không quan tâm đến những món đồ mình sử dụng lắm, cũng chưa bao giờ chăm chút để ý đến chúng. Vậy mà chọn đồ cho Trì Viễn Sơn lại lập hẳn cả bảng so sánh từng tính năng sản phẩm một, ngâm mình trong phòng làm việc ròng rã đến tận trưa y hệt như đang viết kịch bản phân cảnh.
Trì Viễn Sơn đến. Anh đã có một ngày yên ổn, không lắng lo suy tư điều gì mà chỉ bận tâm chuyện ăn ở của em người yêu.
Dọn vào căn nhà này sinh sống đã từ lâu, vậy mà đến tận hôm nay mới có được cảm giác thân thuộc và an toàn, mới thừa nhận đây là một ngôi nhà.
Nắng chiều len lỏi vào nhà, tia sáng vàng óng nghiêng nghiêng chiếu trên mặt bàn. Điện thoại rung lên, Tiểu Đường gọi. Chung Độ dặn cô nàng đừng bấm chuông vì sợ đánh thức Trì Viễn Sơn đang ngủ như heo chết trên tầng hai.
Tiểu Đường hốt cả hai bao to đùng đến, may mà Chung Độ không nhờ cô nàng mua gì nặng nhọc. Cơ mà cô nàng hình như chẳng để bụng mấy, đầu toàn mơ mộng được gặp “vợ sếp”. Chung Độ bảo mình mua mấy cái này chắc là có người đến nhà, mà tính tình Chung Độ không thể nào cho người ta ở lại nhà mình. Vậy nên, chỉ có thể là anh Trì trong truyền thuyết đến.
Đôi mắt to tròn của cô nàng lướt qua Chung Độ nghía thẳng vào phòng khách. Anh giơ tay trước mặt cô nàng vỗ một cái: “Đừng nhìn nữa, em ấy đang ngủ trên lầu. Sáng nay mới đến, ngủ chưa đã giấc, lần sau gặp đi.”
Tiểu Đường cười hì hì: “Nhất định lần sau đó nha.”
Cô nàng vừa đi, Chung Độ đang thu dọn đồ đạc chợt nghe tiếng Trì Viễn Sơn gọi mình. Thế là anh vừa lên cầu thang vừa đáp, bước chân thậm chí bắt đầu vội vàng.
Trì Viễn Sơn mới dậy mơ màng gọi Chung Độ, rồi lại mơ màng được anh ôm vào lòng.
Mắt y còn kèm nhèm chưa mở, ấm áp dụi đầu vào ngực Chung Độ cọ cọ, mái tóc không quá dài châm chích hệt như bé nhím con nũng nịu.
Chung Độ xoa đầu y, dịu dàng hỏi: “Còn ngủ à?”
Trì Viễn Sơn cười, đáp: “Mới đầu em không buồn ngủ nữa đâu, mà ôm anh dễ chịu quá lại hết muốn dậy.”
Thế là Chung Độ ôm y chặt thêm, đáp khẽ: “Vậy em ngủ đi, anh ở ngay đây thôi.”
“Thôi, tối mình ngủ với nhau sau. Giờ làm sủi cảo đi anh, chẳng phải bữa đó anh bảo muốn ăn sủi cảo à?”
Y ngẩng lên nhìn Chung Độ, anh thoáng chần chừ: “Anh muốn ăn, nhưng hôm nay khoan đã. Cứ ăn tạm gì đó đi, anh muốn tâm sự với em.”
“Định khai báo thành thật à?” Trì Viễn Sơn tựa vào lòng anh cười: “Anh đừng tỏ ra như thể cả cái chiến trường to đùng thế. Ăn sủi cảo cũng khai báo được, đi, bọn mình làm sủi cảo.”
Y vác cả bụng hừng hực khí thế chạy xuống lầu lao vào bếp như một làn khói, vậy mà lúc mở tủ lạnh bao nhiêu phấn khởi bỗng chốc tắt ngóm.
Tủ lạnh nhà Chung Độ rỗng tuếch, ngoài trứng với sữa ra cũng chỉ có bánh mì và nước, ngăn mát không có nửa cọng rau, ngăn đông lạnh thì hoàn toàn trống không.
Trì Viễn Sơn nhìn Chung Độ vừa theo vào, không biết nói gì đây. Chung Độ cũng xấu hổ: “Anh quên mua đồ ăn.”
“Anh nói thật cho em, cái tủ lạnh này có bao giờ chứa đồ ăn chưa?” Trì Viễn Sơn hỏi.
Chung Độ cười nhún vai.
Phố vừa lên đèn, hai người buộc phải đi siêu thị.
Tối muộn siêu thị là nơi tụ tập của giới trẻ. Những người vừa kết thúc một ngày làm việc dài đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, những thứ đựng đầy ắp trong xe có lẽ là sự lãng mạn dành cho bản thân hoặc bữa tối ấm cúng. Chung quy là niềm an ủi dịu dàng sau một ngày dài bận rộn.
Xe đẩy của Chung Độ và Trì Viễn Sơn vẫn trống không, hai người đang lòng vòng quanh khu thực phẩm tươi sống.
Đây là siêu thị khu dân cư mở, tuổi đời cũng khá lâu và chỉ cách nhà chừng chục phút đi bộ. Vậy mà đây là lần đầu tiên cả Trì Viễn Sơn lẫn Chung Độ đến.
Trì Viễn Sơn cũng không quá ngạc nhiên. Y không vội, dạo tới đâu tính tới đó, dù sao nhà Chung Độ cũng thiếu đủ thứ đồ.
Lúc tới khu gia vị y chọn một chai nước tương bỏ vào xe đẩy, nói với Chung Độ: “Hiệu nước tương này khá thơm, lúc xào không nêm bột thịt gà cũng ngon lắm.”
Rồi đến khu gia vị thảo mộc y lại chỉ Chung Độ tên vài cái tên và công dụng của chúng: “Đây là thảo quả, không thiếu được lúc làm món kho đâu, chỉ cần hai trái là hương vị dậy lên một tầm mới. Cơ mà phải nhớ bỏ hạt.”
Cuối cùng đến khu đồ tươi sống y lại bắt đầu dạy Chung Độ về độ tươi của thịt: “Anh xem miếng này ngon hơn miếng kia đấy, anh có thấy khác nhau chỗ nào không?”
Trong lúc này Chung Độ cứ thờ ờ đáp lời, đến đây như không nhịn nổi nữa, anh lên tiếng: “Em định đi đâu?”
Trì Viễn Sơn ngẩn ra, không theo kịp suy nghĩ của anh. Chung Độ chỉ vào đồ trong xe, bỗng chơi trò ỷ lại: “Anh không nhớ được hiệu nước tương, không nhớ được thảo mộc hay gia vị, không biết thịt tươi hay ôi cũng không biết nấu cơm. Em không ở đây anh sẽ ăn ở nhà ăn công ty hoặc gọi giao hàng.”
Tốc độ nói của anh nhanh hơn bình thường, mắt không nhìn vào Trì Viễn Sơn, giọng điệu cũng chẳng có gì khác lạ. Vậy mà không hiểu sao Trì Viễn Sơn lại nghe đâu đó chút ý hờn dỗi.
Thế là y cười: “Anh đang nghĩ gì thế? Em không đi đâu cả, ý của em là hôm nào em nhờ anh tiện đường mua chai nước tương hay mua miếng thịt về nhà, anh cũng biết đường lựa chứ.”
Chung Độ sững ra, anh hoàn toàn không nghĩ tới đây, ngơ ngác sờ mũi rồi xấu hổ cười cười: “À, vậy thì được, anh sẽ nhớ.”
Anh đặt miếng thịt vào xe đẩy, lúc quay lưng đi giọng không cao cũng chẳng thấp: “Anh không cho em đi đâu hết.”
Thầy Chung thế mà biết dỗi đây, phải gọi là hiện tượng ngàn năm có một, tiếc là không thể kéo anh lại hôn trước mặt mọi người được. Trì Viễn Sơn đứng đơ tại chỗ mấy giây, thấy bóng lưng anh mừng rỡ yên lòng bèn chạy đến, tay khoác lên vai anh nắn nắn, cười đáp: “Yên tâm, em sẽ không đi đâu cả.”
Chung Độ đẩy xe, vừa nhìn thịt thà hai bên vừa nói: “Thầy Trì nấu cơm, anh phụ, anh rửa bát, anh dọn nhà, anh giặt đồ. Thầy Trì chỉ cần lo việc cơm nước là được, thầy Trì phải chịu trách nhiệm nấu cơm cả đời.”
Xung quanh ồn ã, anh lại trịnh trọng hệt như đang đọc lời thề nguyện nơi giáo đường. Giọng anh nghiêm túc mà bướng bỉnh, hòa với tiếng chào hàng của nhân viên, tiếng trẻ cáu gắt khóc, tiếng đàn ông nghiêm khắc mắng con, từng chữ từng chữ không sót nhịp nào vang bên tai Trì Viễn Sơn.
Giờ đây xe đẩy của cả hai đã đầy tràn, chứa đựng bữa cơm tối nay, bữa trưa ngày mai và cơm ngày ba bữa cả quãng đời về sau.
Chỉ sau một lần ra ngoài mà tủ lạnh chất đầy thịt với đồ ăn, nỗi trống vắng tủi thân bị bỏ quên lâu ngày dần nén lại tiêu biến mất. Cảm giác xót xa trong lòng Trì Viễn Sơn tạm xem như lắng lại.
Tận mắt chứng kiến nơi Chung Độ sống, trí tưởng tượng của y chắc phải đủ cho Chung Độ quay mười bộ phim.
Trì Viễn Sơn sẽ vô thức nghĩ đến mỗi sáng thức dậy Chung Độ sẽ uống một ly sữa ăn một lát bánh mì nguội lạnh thế nào, nghĩ đến anh ngồi thẫn thờ cùng tách cà phê trước cửa sổ sát đất khi màn đêm buông, và nghĩ đến anh làm việc trong căn phòng lạnh lẽo kia đến tận khuya, lê tấm thân mỏi mệt về phòng ngủ, để rồi thứ chào đón anh chỉ có cơn mất ngủ quá khó để chịu đựng…
Hiện giờ căn bếp được lấp đầy, lòng Trì Viễn Sơn dễ chịu hơn đôi chút. Dẫu ít nhiều gì cuối cùng nơi đây cũng có hơi thở cuộc sống hiện hữu.
Hai người đang phối hợp hết sức nhịp nhàng, Chung Độ rửa rau bóc hành, Trì Viễn Sơn băm thịt nhào bột, chỉ một loáng sau đã tới bước gói.
Chung Độ đã từng hỏi vì sao Trì Viễn Sơn cứ khăng khăng tự nhào bột cán bột, tự băm thịt chuẩn bị nhân bánh. Lúc ấy Trì Viễn Sơn chỉ cười: “Bà em là người cố chấp vô cùng, bà cứ luôn có một vài thứ cố chấp rất kỳ cục. Khăn mặt phải luộc, không bao giờ tin dung dịch tiệt trùng, ăn sủi cảo cũng phải tự tay làm từng bước một. Bà bảo phải băm từng nhát dao nhân mới ngon, phải nhào kỹ cán kỹ vỏ mới dẻo dai, bởi vậy em cũng dần quen.”
Dáng vẻ mỗi lần nhắc đến bà của Trì Viễn Sơn luôn khiến mọi người sinh lòng ước ao, vì nụ cười luôn tươi tắn trên môi, đôi mắt đong đầy ánh sáng từ xa xôi, giọng nói không giấu nổi dịu dàng và nỗi nhớ thương.
Đó là người nhà của Trì Viễn Sơn. Lúc này Chung Độ cũng nghĩ đến người nhà của mình, nhưng anh chẳng thể bắt chước được mọi biểu lộ trên nét mặt của y, cũng chẳng có lấy một mẩu chuyện dịu dàng để kể cho y nghe.
Căn nhà yên tĩnh hẳn. Tiếng cán bột khuấy tung trái tim vốn hoài bất an của Chung Độ.
Anh không nói gì, Trì Viễn Sơn cũng im lặng. Cả hai đều biết đêm nay mình sẽ tâm sự về điều gì, cũng biết trước chủ đề chắc chắn không nhẹ nhàng. Vậy nên cả hai đều đang níu kéo, như thể níu kéo thêm giây lát này là sẽ tận hưởng được khoảnh khắc bình yên này dài thêm.
Nhưng điều gì cần nói vẫn phải nói, níu kéo được ánh trăng trong ngần nhưng làm sao níu được ánh dương chói lóa. Cuối cùng, sau một lúc lặng tiếng thật dài, Chung Độ bắt đầu: “Mẹ anh là người điên.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy người có thể nào đừng nói mấy chuyện này lúc ăn sủi cảo hoài được không, bộ sủi cảo dở lắm hả QAQ?