Thịt chân giò kho tàu, tôm cua phật nhảy tường, các thể loại đồ ăn bày kín bàn.
Bình thường các quán bar chỉ phục vụ trái cây và thức ăn nhẹ nên không yêu cầu trình độ người đầu bếp cao. Và tuy là anh Lý nấu các món ăn gia đình không quá đặc sắc, nhưng mỗi cuối năm đều cố gắng chuẩn bị cho mọi người mâm cơm tất niên đầy đặn.
Rượu tự ủ và trà gừng dành riêng cho Chung Độ đã lên đủ, màn chiếu quán bar đang phát chương trình Gala cuối năm, cuối cùng bữa ăn cũng bắt đầu.
Trì Viễn Sơn rót cho Chung Độ một tách trà gừng ấm nóng đặt bên cạnh. Y chưa vội cầm đũa mà cầm điện thoại gửi bao lì xì vào nhóm công việc quán trà lẫn quán bar, cuối cùng còn dặn dò: “Đừng có đăng linh tinh lên mạng biết chưa đó.”
Dù Chung Độ không phải ngôi sao nhưng ít nhiều cũng là nhân vật công chúng. Lỡ đâu ngày mai tuồn hình đạo diễn Chung đêm hôm khuya khoắt vào bar mua say thì đúng là khó coi.
Mục đích chính của y là dặn dò nhân viên quán, còn đâu anh em bạn bè cùng bàn thì không lo.
Thực tế nhân viên thấy khách vào ra đã nhiều, cái gì nên nói cái gì không nên cũng tự biết rõ, Trì Viễn Sơn dặn thừa cả. Nhưng y lại không kiềm lòng được làm ra hành động rất khác những gì mình làm.
Vừa đặt điện thoại xuống, Nghiêm Tùng Đình ngồi bên phải y bỗng vỗ trán.
Lâm Thu Huyền thấy vậy giật mình, quay sang nhạt nhẽo nói với Nghiêm Tùng Đình: “Biết anh thông minh rồi, phải tôi tôi làm gì dám làm thế, một đập đủ rơi rớt bao nhiêu tế bào não.”
Nghiêm Tùng Đình không quan tâm: “Anh nhớ ra rồi, vài ngày trước người liên hệ với anh, họ Tạ thì phải? Thấy ảnh bên mình đăng trên Weibo nên muốn xin số liên lạc để mượn địa điểm quay vài ngày.”
Anh ta đặt tay lên vai Trì Viễn Sơn, nhìn y: “Cậu còn nhớ không? Đợt anh có hỏi cậu ảnh chụp toàn bộ chỗ này. Anh không nắm cụ thể nên không trao đổi thẳng với cậu được, đến khi trợ lý báo đạo diễn Chung mượn địa điểm quay anh mới hỏi.”
“Chắc đó là phó đạo diễn của tôi.” Chung Độ đáp: “Đúng là ekip quay có đang tìm địa điểm, nhưng tôi không biết chuyện này. Thường cậu ta đánh tiếng ổn thỏa rồi mới báo.”
Mấy năm này Tạ Tư Vĩ bị Chung Độ giày vò tới độ thành người cẩn trọng từng li từng tí, địa điểm không chắc chắn mười mươi thuê mượn được cậu ta tuyệt đối không cho Chung Độ xem ảnh. Lỡ Chung Độ vừa ý mà không xin được, cậu ta thể nào cũng bị thồn cho một câu hời hợt: “Liên lạc lại lần nữa đi.”
Sáu chữ hời hợt của Chung Độ buộc Tạ Tư Vĩ phải làm cho bằng được. Chẳng phải Chung Độ là cấp trên biến thái gì, xin không được anh cũng không cáu bẳn, chỉ vô thức chau mày tỏ vẻ tiếc nuối mà thôi.
Mà đương nhiên, Chung Độ làm sao biết được cái nhíu mày vô tình của mình gây bóng ma cho Tạ Tư Vĩ cỡ nào.
Nói vậy thì, anh không được thấy ảnh chụp, nghĩa là Trì Viễn Sơn không đồng ý.
Lúc này, anh đưa mắt nhìn xung quanh, chợt hiểu lý do vì sao Tạ Tư Vĩ lại chọn nơi này.
Phong cách của quán bar không thuộc dạng quá bắt mắt, nhưng chỉ cần có thêm một chút xíu kiên nhẫn, nhất định mọi người sẽ cảm nhận được điểm đặc biệt của nó.
Mảng diện tích lớn màu xám đậm phối với màu trắng làm nền, các đường nét nghệ thuật được tô vẽ đầy sinh động và ấn tượng. Ánh đèn đủ các màu sắc và hình dáng khác nhau út chặt đôi mắt các vị khách đến thưởng thức. Màu đèn ấm áp tạo cảm giác êm dịu và yên bình. Không gian được bố trí hợp lý, các thiết kế sô pha cũng rất đặc biệt, tính thẩm mỹ và sự dễ chịu đều đáp ứng đủ.
Ngoài ra, ở nơi khuất bên trong có sân khấu biểu diễn không quá lớn, nhưng đủ cho một nhóm nhạc bốn, năm người diễn thoải mái.
Chung Độ mường tượng được những ca sĩ lui đến nơi đây thường ngày biểu diễn những phong cách nào, cũng tưởng tượng được tâm trạng của mỗi vị khách đến đây gọi ly rượu mình yêu thích, hưởng thụ không gian âm nhạc thư thả êm đềm.
Có chăng đây thật sự là nơi chốn khiến người qua quên đi ưu sầu trong khoảnh khắc.
Hoàn toàn ăn khớp với cảnh phim trong tưởng tượng của anh. Nếu mượn được nơi này cho set quay thì không còn gì tuyệt vời hơn, nhưng anh nghĩ, Trì Viễn Sơn đã từ chối Tạ Tư Vĩ một lần rồi, vậy anh không nên khiến y bối rối thêm một lần nữa.
Thế là anh đáp: “Không sao, dạo này tôi cũng đang khảo sát thôi, thời gian còn dư dả, sẽ kịp.”
Nếu Tạ Tư Vĩ mà nghe được chắc lồng lộn hộc máu tới nơi. Có trời mới biết tìm được bối cảnh quay phù hợp khó đến mức nào.
“Khoan khoan khoan khoan.” Trì Viễn Sơn nghe nửa buổi trời mà vẫn chưa hiểu gì: “Anh Đình, anh hỏi hồi nào cơ?”
“Anh bảo Tùng Thanh hỏi cậu, thằng nhóc đó quên rồi à?”
Nghiêm Tùng Thanh cuống lên: “Em hỏi anh rồi mà, anh nói “Không cho không cho, ra chỗ khác chơi” rõ ràng.”
Cả nét mặt lẫn giọng điệu cậu ta đều thèm đòn vô kể. May mà còn ngồi xa, không thì Trì Viễn Sơn sẽ cạo cái đầu lởm chởm của cậu ta ra bã.
Lâm Thu Huyền hiểu ý y, vỗ vào đầu cậu ta.
Nghiêm Tùng Thanh ôm đầu, vừa khua tay vừa la oai ái kêu oan: “Em hỏi anh rồi thật mà, lúc đó anh ngồi ở bên kia kìa. Anh già nên lẫn rồi hả?”
Nghe cậu ta diễn tả Trì Viễn Sơn nhớ ra rồi, đúng thật có chuyện như vậy.
Mà nhớ ra y lại càng giận, ngoắc tay gọi Nghiêm Tùng Thanh: “Cậu lại đây cho anh, cậu nói với mọi người xem cậu hỏi anh kiểu gì. Chúi mũi vào game gủng không thèm ngẩng mặt lên, hỏi đại đại “Người ta ưng quán bar mình muốn mượn chỗ quay phim, anh cho mượn không?” Nguyên văn cậu nói đó.”
“Chuẩn luôn, thế đúng là em hỏi anh đấy còn gì?” Nghiêm Tùng Thanh tự nhiên thấy chột dạ một cách khó hiểu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Thế thì cậu phải nói là phim của đạo diễn Chung chứ, cậu nói vậy anh còn tưởng cái kiểu video ngắn nhảm nhí, không bảo cậu cuốn xéo đi đã là nhân đạo lắm rồi. Thậm chí cậu còn không nói là anh Đình hỏi, phải thế anh đã hỏi thêm ai là người mượn rồi.”
Nghiêm Tùng Thanh hết đường chối cãi.
Thật ra tối trước đó lúc anh trai nhờ hỏi Nghiêm Tùng Thanh cũng bận chơi game, không hề nghe được là phim của Chung Độ nên không nghĩ tới mức kia, đến chính cậu ta còn tưởng là quay video ngắn kia mà.
Yến Tiếu Ngữ cười nhạo cậu ta: “Nhóc Thanh Tử, đúng là không được thông minh lắm ha.”
Đến cả Tông Dã kiệm lời cũng nghiêm túc nhìn cậu ta.
“Vâng vâng vâng, em sai.” Cậu ta tự thấy đuối lý, không cãi cố nữa: “Bây giờ anh biết rồi, đưa ra câu trả lời chắn chắn đi. Em phải đi dọn chỗ cho thầy Chung ngồi nữa đây.”
Sở dĩ cậu ta dám nói vậy là vì biết chắc Trì Viễn Sơn sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Trì Viễn Sơn lập tức trả lời: “Cho mượn chứ, có gì đâu mà không mượn được? Khi nào quay cần kéo bàn ghế gì cậu lo mà sắp xếp cho thầy Chung, lấy công chuộc tội.”
Chung Độ muốn nói gì đó, khựng lại rồi lắc đầu cười cười. Anh uống hết tách trà gừng, rót cho mình một ly rượu rồi đứng dậy: “Tôi không nói cảm ơn nữa. Lần đầu gặp mặt kính mọi người một ly, sau này nếu có vấn đề gì cần tôi thì cứ hỏi thẳng là được.”
Mọi người cùng nâng ly, Yến Tiếu Ngữ cười hì hì: “Thầy Chung ơi, em với thầy có gặp nhau một lần rồi, dưới quán trà ấy ạ. Lần sau thầy lại ghé nhé!”
Chung Độ gật đầu: “Tôi còn nhớ, cảm ơn tấm thẻ hội viên của cô.”
Nhắc đến thẻ hội viên, Trì Viễn Sơn không nhịn được trêu Yến Tiếu Ngữ: “Dạo này em cũng ghê gớm thật, cứ thấy ai đẹp trai là phát hết hả? Không biết quán anh còn duy trì được tới sang năm không ấy chứ?”
Yến Tiếu Ngữ chậc lưỡi: “Em có phải loại trêu hoa ghẹo nguyệt cỡ đó đâu? Anh yên chí, em là người quan trọng tâm hồn, trai đẹp bình thường sao đủ lọt vào mắt xanh của em, anh cứ yên chí mà làm ăn.”
Có người xen lời vạch trần: “Cô em thì dẹp dẹp, ai muốn móc tiền túi ra miễn phí cho ông anh đẹp trai dạo trước ấy nhỉ?”
Mọi người ồ lên cười đùa, Chung Độ cũng vô thức thoáng vui vẻ.
Trước đêm nay, anh khó lòng tưởng tượng được mình có thể ngồi lại với mọi người ở đây ăn cơm tất niên trong tâm thức vui vẻ chân thành.
Anh như cảm giác nơi này là một gia đình thật sự. Nơi có bữa ăn nóng hổi, có ánh đèn ấm áp, có người cãi cọ, có người ồn ào, cũng có người kiệm lời hay thậm chí làm thinh, nhưng mỗi cá thể đều hòa hợp và tất cả không ai là không thoải mái.
Qua ba lượt rượu, đồ ăn trên bàn cũng gần hết. Lâm Thu Huyền vứt hết hình tượng xoa bụng: “No quá trời, ở đây ai lên hát một bài đi, cái gala cuối năm này càng lúc càng nhàm.”
Nhóm người ầm ĩ đòi Trì Viễn Sơn lên hát.
Chung Độ nhướng mày nhìn về phía y.
Không hổ danh vạn tuế sắp ra hoa, Trì Viễn Sơn không hề nhăn nhó đứng dậy, sau đó lên sân khấu: “Được thôi, để anh lên. Thầy Chung hát không?”
Chung Độ không nói gì, anh ít nghe nhạc, mấy bài thịnh hành bây giờ anh không biết tên một bài nào, đành phải lắc đầu.
“Vậy tôi hát đại nhé.”
Y vừa chỉnh mic vừa ngồi bên ghế cao, trong ngực là một cây ghita.
Gảy dây đàn thử âm xong, Trì Viễn Sơn bắt đầu khúc nhạc dạo.
Giai điệu quen thuộc vang lên, Chung Độ ngạc nhiên nhìn sang.
Anh đã quá quen thuộc bài hát này. Hôm nay trước khi điện thoại cạn pin sập nguồn anh đã phát đi phát lại bài hát ấy.
“
Cửa tiện chen chúc, không khí tấp nậpKhông có gì để mua nên tôi chỉ đi loanh quanhĐưa bố vào một quán ăn trên phốNhà nhà đoàn viên, tôi chỉ xem nó là một bữa cơm.”
Giọng Trì Viễn Sơn rất êm ái, y hát được vài ba câu mọi người xung quanh dần yên lặng.
Tiếng vỗ tay lẫn cười đùa đều mất dạng, ánh mắt Chung Độ không cách nào dời khỏi người này.
Bài hát như dòng đại dương mênh mông cuộn trào, quấn chặt lấy khiến anh ngạt thở.
“
Năm mớiTôi phải đi đâu mới thoát được ngày này…Năm mớiAi lại sợ hãi ngày này như tôi chăng…“
Khúc hát vang lên giữa đêm giao thừa nghe sao mà ngược ngạo. Cả ngày hôm nay Chung Độ tuần hoàn tự ngược đãi chính mình.
Anh đưa mắt nhìn chung quanh, không ngoài dự đoán, mặt mày ai nấy đều khó coi.
Có người ngửa đầu uống rượu, người thả trôi ánh mắt không biết đang suy nghĩ gì, có cô nàng thậm chí lướt tay chùi vội khóe mắt.
Khi đôi mắt lần nữa trở về trên Trì Viễn Sơn, y cũng đang nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt ấy không đâm thẳng vào tim như ca từ bài hát, nhưng là mặt hồ yên ả bao dung giữa đêm tối tĩnh mịch, như thể có rót vào bao nhiêu tâm sự y cũng đủ sức dung chứa lấy.
Ánh mắt khiến người ta chìm đắm. Đến khi Chung Độ nhận ra mình đã nhìn y chăm chú quá lâu, nốt nhạc cuối cùng đã kết thúc.
Không ai nói gì.
Trì Viễn Sơn nhìn anh cười, dời mắt sang những người khác: “Không cố ý hát bài này kéo tâm trạng mọi người xuống đâu. Nhưng nếu không kéo thì không ai nghe tôi hát.”
Tông Dã cười thốt lên: “Cái đệt.”
Lâm Thu Huyền dựa lưng trên sô pha, cầm khăn lau kính không biết từ đâu ra vừa kì cọ vừa nói: “Ok, tiết mục kích thích cảm xúc người nghe mỗi năm một lần bắt đầu rồi.”
Quả nhiên, Trì Viễn Sơn ôm ghita lên tiếng: “Năm nay quán mình đón Tết đông người, không biết là chuyện vui hay buồn nữa đây.
Lớn tuổi rồi, không muốn đụng chuyện là chạm đến cảm xúc. Nhưng vẫn cứ muốn nói vài lời, có duyên được quen biết mọi người, và thường xuyên được gặp gỡ nhau là một điều thật sự rất may mắn.
Tôi không giỏi giang gì, cũng không thể cam kết gì cho tương lai. Điều duy nhất tôi đủ sức khẳng định là dù ngày sau này chúng ta mỗi người mỗi ngả, miễn là mọi người bằng lòng về đây ăn Tết, tôi sẽ vẫn ở đây.”
Y vừa dứt câu, Nghiêm Tùng Thanh tức khắc xỉa vào chọc ngoáy: “Anh tính hơi quá tay rồi nha. Mai mốt người ta có người yêu thì đi ăn Tết với người yêu chứ, ai hơi đâu tới thăm giới cao niên neo đơn như anh?”
Lâm Thu Huyền cười phì, khen ngợi: “Đâm đau đấy!”
“Nhất là cậu, để tôi chống mắt xem năm sau có vác mặt không.” Tần Tang chỉ vào Lâm Thu Huyền: “Sang năm không dẫn người yêu tới thì ở ngoài luôn cho rồi.”
Lâm Thu Huyền nhún vai, không buồn đổi thái độ: “Thèm vào!”
Đang khi trò chuyện, Trì Viễn Sơn sải bước xuống sân khấu, vừa đi vừa chỉ trỏ đám người vô lương tâm kia: “Mấy cô mấy cậu thích tới thì tới, còn mấy nhân viên đáng yêu sẽ không bỏ anh đâu, nhờ.”
Yến Tiếu Ngữ giơ tay phản đối đầu tiên: “Ài, anh Trì đừng tính em vào đó. Qua năm em không ở lại được đâu, bộ năm nào bố mẹ em cũng vứt em tận hưởng thế giới hai người được chắc?”
Nghe vậy, Nghiêm Tùng Thanh lập tức chỉa chủ đề sang cô: “Chị ơi là chị, nói như này tổn thương trái tim tụi em quá đó? Chị ngẩng lên mà coi hơn nửa cái quán này toàn côi cút không cha không mẹ đáng thương không nơi nương tựa, bộ chị hết chuyện nói rồi hả?”
“Nói mãi thì quen thôi, Tết nhất mà mặt mày mấy đứa cứ như đưa đám thế à.”
Đám người đâm thọc nhau đủ trò. Chung Độ im lặng, anh còn đang nghĩ về những lời Trì Viễn Sơn vừa nói.
Bấy giờ anh hiểu ra, sở dĩ hai bàn này tụ lại đón Tết cùng nhau đơn giản là vì đại đa số người góp mặt ở đây đều giống như anh, không có nhà để về. Điều khác biệt là, anh không được may mắn như họ. Quá lắm Chung Độ chỉ trong vai một vị khách qua đường, không có lấy nửa xu quan hệ với hai chữ mai này của Trì Viễn Sơn.
Thực tế thì, anh không phải người quá tham lam những thứ này, buông bỏ hy vọng xa vời vào tình thân đã từ lâu, số bạn bè ít ỏi anh có cũng chỉ xã giao nửa vời.
Mọi điều đẹp đẽ trên đời này đều không liên quan đến anh. Vậy mà đêm nay khi hòa mình vào bầu khí này, anh bỗng chợt ước ao.
Tác giả có lời muốn nói:
Trích dẫn ca khúc “Đón Tết” – Triệu Lôi.