Ăn sáng xong, Trì Viễn Sơn đưa Chung Độ về studio.
Tới bãi đậu xe, y quay đầu cười: “Anh ơi, chìa tay cho em.”
“Ừ?”
Chung Độ không hiểu lắm nhưng vẫn đưa tay đến.
Trì Viễn Sơn nắm lấy tay anh, luồn chiếc vòng trên tay mình sang cổ tay anh.
Chung Độ nhìn chiếc vòng từ đầu ngón tay cả hai trượt xuống cổ tay mình, nghe Trì Viễn Sơn giải thích: “Xem như quà sinh nhật muộn.”
Thật ra Chung Độ không đón sinh nhật, có lẽ Trì Viễn Sơn cũng đoán được. Thế là y không nói câu chúc mừng sinh nhật muộn kèm theo mà chỉ mượn lý do tặng chiếc vòng tay này gửi gắm đến Chung Độ.
“Em đeo chuỗi vòng này lâu lắm rồi. Hồi ấy lúc đi ngang một cửa hàng nhỏ, chủ là cụ ông già với bộ râu đã hoa râm, mặc đồ thiền, khí chất đặc biệt lắm. Tính tình ông rất lạ, muốn mua đồ trước hết phải nghe ông kể một câu chuyện.”
Hôm đó đúng dịp Trì Viễn Sơn rảnh rang, chiếc vòng tay nọ lại cực kỳ hợp mắt. Vậy là y tiêu cả buổi trưa ngồi uống trà sưởi nắng với ông, nghe ông kể lại cả một đời lận đận long đong.
Cậu chuyện rất dài, không hợp để kể ra ở đây nên Trì Viễn Sơn chỉ thuật lại vài câu cuối cùng của ông cho Chung Độ nghe.
Ông nói: “Cậu trai trẻ à, ở cái tuổi này ngoái đầu nhìn lại mới hay hóa ra cuộc đời này thật ngắn ngủi. Ngắn ngủi vài ba chục năm, chớp mắt là đi đến cùng đích. Trong tức khắc cậu thấy chắc mình không vượt qua nổi, nhưng mấy năm sau nhìn lại có lẽ chỉ vẻn vẹn bằng một nụ cười trừ.
Con người ta sống đều sẽ ngã lòng, đều sẽ khổ ải, nghi ngờ bản thân hay thậm chí có những khoảnh khắc tưởng như trời sập xuống. Nhưng cùng với nó, ông trời cũng sẽ ban cho cậu rất nhiều món quà quý giá. Những món quà ấy cất giấu rơi rớt ở ngóc ngách cuộc sống, chỉ cần cậu đi thật chậm, chậm rãi tìm kiếm, chậm rãi gom nhặt, nhất định sẽ trông thấy chúng.”
“Ông ấy không lấy tiền chiếc vòng. Ông bảo đời ông sướng ít khổ nhiều, nên ở cái tuổi lục tuần này muốn trở thành ông gia Noel hữu duyên lảm nhảm với thanh niên vài ba kinh nghiệm sống, tặng một món quà mang lời chúc phúc.”
Trì Viễn Sơn vừa nói vừa cụp mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay Chung Độ. Nắng sớm xuyên qua cửa xe dát lên mái đầu đen nhánh của y tầng sáng vàng óng.
“Em đã luôn đeo chiếc vòng này bên mình, đôi lúc nhớ đến ông mọi rối ren bốc đồng sẽ từ từ tan biến.” Y ngẩng lên đăm đăm nhìn vào mắt Chung Độ: “Anh à, em tin đây là chiếc vòng có khả năng mang lại may mắn, bây giờ em tặng nó cho anh. Có lẽ hơn ba mươi năm trước đây ông trời cứ quên tặng quà cho anh, nhưng em tin món quà sẽ không đến muộn. Mà nếu có quên mất cũng chẳng sao cả, em sẽ chia cho anh vận may của em, cả quà của em nữa. Anh cứ đi thật chậm thôi, chậm rãi tìm kiếm, chậm rãi gom nhặt, đừng vội vàng, đừng lo lắng vì có em luôn ở phía sau.”
Y nói bằng sự trịnh trọng khôn kể, nhưng với giọng điệu qua quýt như lẽ đương nhiên. Chung Độ nhìn y thật lâu vẫn không nói gì.
Ông trời thật không tặng quà cho Chung Độ ư?
Có chứ, nó đem lại cho anh nguồn linh cảm vượt trội hơn người thường múc mãi không cạn, tặng ban hai người bạn Bạch Kinh Nguyên và Tạ Tư Vĩ cứ khư khư ở lại cạnh anh…
Như Chung Độ vẫn tự nhủ, mình đã có được quá nhiều so với mọi người.
Nhưng Trì Viễn Sơn cứ đau buồn thay anh.
Y thấy bất công chứ, y thấy rằng mọi thứ Chung Độ có trước mắt đây toàn là những điều anh xứng đáng có được, là kết quả của những nỗ lực, là sức cuốn hút từ linh hồn anh, những thứ ấy chẳng thể tính là món quà được.
Món quà phải là niềm vui bất ngờ, phải là món báu vật đáng trân quý cất giấu cả đời, là cầu vồng bỗng hiện lên nơi chân trời sau cơn mưa, là viên đá quý lộng lẫy luôn muốn nâng trong tay suốt quãng đường đời mênh mông đằng đẵng.
Y quên bản thân mình, Chung Độ thì không.
Chung Độ lặng nhìn chuỗi vòng bằng gỗ đàn hương bình thường trên tay mình, trái tim chìm sâu như hòa làm một.
Những lời Trì Viễn Sơn nói và hành động mân mê chiếc vòng của y, như thể chẳng chút do dự đẩy tất thảy vận may của mình đến bên anh.
Lúc này, anh nhìn Trì Viễn Sơn, với nét mặt thật dịu dàng: “Đương nhiên ông trời không quên món quà của tôi rồi, không thì sao tôi lại gặp được em?”
Nó chưa bao giờ kém cỏi hay thiệt thòi, chỉ là trước lúc gặp em tôi không chịu nhìn đến, không chịu gom nhặt. Ông trời chắc cũng bất đắc dĩ lắm, thế là quyết tâm gửi em tuyệt vời đến với tôi.
Đêm ấy tuyết giăng đầy trời, em như vị thiên sứ bước về phía tôi, mang lấy ánh sáng tràn đầy thắp lên thế giới tối tăm không hiện hữu mặt trời của tôi.
Chung Độ hơi nghiêng người, dang tay ôm món quà trân quý nhất anh có.
Cơn xúc động như dây leo bám riết lan khắp, lý trí dần rút lui, hai trái tim đã luôn cẩn trọng từng li từng tí dường như chẳng còn nơi lẩn lút.
Nắng ban mai rải chiếu trên mảnh đất này, hai người ôm nhau không hẹn mà cùng khép mi, cảm nhận nhiệt độ cơ thể người kia, hít lấy mùi hương cơ thể được ánh mặt trời sưởi ráo.
Cái ôm khiến người ta yên lòng, bao nhiêu bất an và rối ren gạt sang một bên đêm qua được xoa dịu cách lạ lùng.
Khi chia tay, hai người cách nhau cánh cửa xe cười cười, Chung Độ đưa mắt nhìn Trì Viễn Sơn đi khỏi rồi mới lên studio.
Trong khoảng thời gian từ lúc ra về hôm qua cho đến khi quay lại, Chung Độ như thể trải qua lễ thanh tẩy cuộc đời.
Tâm trạng không nặng nề như anh tưởng, trái lại có phần nhẹ nhõm.
Bạch Kinh Nguyên vừa thấy Chung Độ bước vào sau cặp kính đã lóe ánh sáng Conan: “Ô, mãn đời rồi cơ à?”
Không cần hỏi cũng biết anh ta đang nói gì, Chung Độ hời hợt “Ừ” một tiếng.
Bạch Conan xáp lại gần, cười đầy dị hợm: “Xin hỏi khắp cái thân cậu có miếng đồ nào là của cậu? Trừ mắt kính.”
“À, không.”
Đây chính là Chung Độ chính gốc, có thể đáp trong vòng một chữ thì nhất định không phí lưỡi nói thành hai, người ta trêu ghẹo gì cái bản mặt lạnh buốt kia không mảy may tỏ ra bối rối.
Bạch Kinh Nguyên tụt hứng.
Bản mặt lạnh buốt hiếm khi nói thêm một câu: “Còn chưa gửi ảnh cho tôi.”
Bạch Kinh Nguyên sửng sốt rồi bật cười, thậm chí không nhịn nổi ngó mặt trời xem hôm nay nó mọc hướng nào.
“Khó thật.” Anh ta bình chân như vại thở dài, gửi tấm hình nọ cho Chung Độ.
Hôm nay nhìn lại tấm hình này, rốt cuộc Chung Độ cũng chú ý đến ánh mắt và hành động của mình.
Tại khoảnh khắc dừng lại trong tấm hình, có cả đôi mắt cong cong nhìn mình chăm chú của Trì Viễn Sơn nữa.
Anh bất giác cười khẽ, lòng chợt dâng xót xa.
“Đã đặt lịch thăm khám chưa?”
“Xong xuôi rồi.” Bạch Kinh Nguyên vỗ vai anh: “Đừng xem nó là gánh nặng, không phải vội.”
Chung Độ nhẹ gật đầu không đáp, mắt lại dời về bức ảnh.
Bạch Kinh Nguyên thở dài, biết Chung Độ đã hiểu lòng mình rồi, nhưng thật lòng vẫn băn khoăn lo ngại.
Mà chuyện thế này thì ai khác giúp được đây? Điều duy nhất anh ta làm được chỉ có đặt lịch thăm khám cho Chung Độ vậy thôi.
Sau hôm đó đoàn phim quay cảnh đêm liên tục cả tuần, ngày nào cũng tận rạng sáng mới xong việc.
Dạo trước, sau khoảng thời gian chìm vào công việc cường độ cao Chung Độ rất dễ bị cảm xúc trong bộ phim cuốn đi, mất ngủ là chuyện bình thường, sẹo trên cánh tay phần lớn cũng nhiều thêm trong khi ấy.
Một tuần rồi lại rất khác.
Cơ thể vẫn mệt mỏi như trước, vậy mà lòng không còn lắng lo hoảng hốt không chịu nổi dù chỉ một ngày như trước.
Chắc là công lao thuộc về chiếc vòng tay của Trì Viễn Sơn, hay là công của Trì Viễn Sơn.
Đương nhiên chiếc vòng này chẳng có khả năng thần kỳ gì hết, nhưng sức hiện diện của nó mạnh mẽ vô cùng.
Khi đeo thỉnh thoảng Trì Viễn Sơn sẽ nhớ đến ông, còn bây giờ Chung Độ đeo lấy lại nhớ đến Trì Viễn Sơn khiến tim mình mềm tan mọi nơi mọi lúc.
Khi lật kịch bản, chiếc vòng lướt trên trang giấy là nỗi lo được xoa dịu, khi cầm loa tiếng va chạm khẽ khàng cũng đủ giúp anh thêm bình tĩnh, khi cầm điếu thuốc lúc họp chỉ cần thoáng nghiêng sang, cảm xúc dịu dàng ấm áp trên cổ tay lập tức khiến anh an tâm.
Con người yên lòng giấc ngủ cũng trở nên dễ chịu hơn ngày xưa. Cùng với nó, anh đang cố gắng mở rộng vòng tay.
Bây giờ, mặc dù công việc xong rất trễ nhưng anh vẫn sẽ nhắn Wechat cho Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn cũng không nói chuyện với anh nhiều, biết anh bận nên cứ giục anh đi ngủ sớm mãi, còn bản thân thì hành động trái ngược, hôm nào cũng đợi đến tận khi quán bar đóng cửa mới về nhà.
Nhưng y không còn trốn tịt trong phòng nghỉ như trước, lúc đông khách sẽ giúp Đông Tử pha chế một tay, lúc vãn khách sẽ ngồi đó tán gẫu với bạn bè.
Hồi đó Nghiêm Tùng Thanh cứ chế nhạo y là người già đi làm, vừa tới mười hai giờ là biến mất không thấy bóng dáng. Một tuần nay cuối cùng người già đã hòa nhập vào đời sống về đêm của giới trẻ, Nghiêm Tùng Thanh vẫn âu sầu.
Cậu ta không biết vài ngày trước Trì Viễn Sơn và Chung Độ đã gặp nhau, cứ cho là đã lâu thế rồi vẫn cứ bế tắc.
Thật ra dạo gần đây tâm trạng của Trì Viễn Sơn đã dễ chịu hơn. Y nhìn thấy thái độ của Chung Độ nên cũng không lo lắng quá mức nữa, dẫu con đường phía trước gập ghềnh hay chông gai, chỉ cần Chung Độ bằng lòng tiến về trước, y cũng sẽ không sợ sệt bất kỳ điều gì.
Nếu buộc phải moi móc dạo này y khác thường ở đâu đó, chắc cũng là bởi cứ nhớ đến Chung Độ là lo lắng.
Chuyện xảy ra đêm ấy như trận động đất chĩa thẳng vào Trì Viễn Sơn, mấy hôm rồi cơn dư chấn vẫn không chịu dứt. Chưa nói tới Chung Độ, y cũng sắp trầm cảm đến nơi mất. Bởi vậy y cố khiến mình thả lòng, mong rằng mọi thời điểm trước mặt Chung Độ bản thân sẽ luôn thật lạc quan, luôn luôn tích cực, đủ sức mang lại ánh sáng cho anh.
Nghiêm Tùng Thanh không hiểu tình hình nhìn y ngồi ở bar mãi mà nhức cái đầu, không nhịn nổi gửi tin nhắn Wechat cho Tạ Tư Vĩ hỏi: “Bao giờ bên ông quay xong đấy?”
Tạ Tư Vĩ trả lời: “Sắp rồi, chừng mười hôm nửa tháng nữa.”
“Lâu thế? Nhanh lên đi, không quay xong nữa anh tôi trầm cảm mất.”
Tạ Tư Vĩ trả lời bằng icon chấm hỏi đầy đầu: “Như nào?”
Nghiêm Tùng Thanh gửi tin nhắn thoại luôn cho dễ giải thích, giọng hết sức vội vã: “Chả phải quay pim xong anh ông mới rảnh rỗi bồi dưỡng tình cảm với anh tôi được hả? Giờ ngày nào cũng không thấy mặt, bao giờ anh ông mới thành anh dâu tôi?
Tạ Tư Vĩ chả hiểu nổi: “Ê mà quay xong bọn tôi về Thành Bắc chứ. Thầy Chung phải về giám sát dựng phim, sao bồi dưỡng tình cảm được?”
“Cái đệt? Tiêu đời rồi!”
Sau đó Tạ Tư Vĩ gửi thêm câu nữa: “Ủa!!! Anh tôi không phải anh dâu, anh cậu mới là anh dâu!!!!”
Nghiêm Tùng Thanh vừa nhận “tin dữ” không rảnh xoắn quẩy vụ này. Mới đầu không định để tâm cậu ta, ai dè một lát sau thấy tức điên lên chịu không nổi, nhăn nhíu mày gõ cạch cạch năm chữ: “Có! Cái! Rắm! Nhà! Ông!”