Đêm Giao Thừa

Chương 11




Từ sân vườn về thành phố ít cũng nửa tiếng đồng hồ. May mà cuối năm nên xe cộ không đông.

Trì Viễn Sơn vội vàng phóng đi với tốc độ tối đa trong ngưỡng cho phép, đến khách sạn còn không chờ nổi thang máy mà đi thẳng thang bộ lên.

Lý trí đã nói với y rất nhiều lần rằng chỉ là cảm sốt thôi, không phải chuyện nghiêm trọng đâu. Nhưng trái tim y cứ không chịu nghe lời đập thình thịch, tốc độ nói cũng vô thức gấp gáp.

“Mau mở cửa, có việc gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Gõ một lúc lâu mà không ai đáp, y gọi người của khách sạn đến giúp.

Cậu nhân viên khách sạn rất khó xử: “Anh Trì à, chúng ta hàng xóm quen biết nhau lâu năm rồi em cũng biết rõ con người anh nên mới mở, là người khác em thật không dám đâu.”

Trì Viễn Sơn không quan tâm cậu ta đang nói gì, cửa vừa mở đã chạy vào phòng.

Bỗng thấy căn phòng rỗng tuếch, trên giường chỉ có nệm với chăn trắng toát, nhìn thật kỹ mới phát hiện dưới chăn có người.

Y không hề mê tín, nhưng lúc này lại cảm thấy hình ảnh này mang điềm xấu.

Trì Viễn Sơn đến cạnh giường, kéo chăn xuống bắt đầu gọi: “Chung Độ! Tỉnh!”

Người nằm trên giường mơ màng mở mắt, lúc thấy y còn hơi lâng lâng.

Đêm qua gió to, Chung Độ đi bộ về khách sạn, về phòng còn mở cửa sổ đọc sách đến nửa đêm.

Ngủ một giấc dậy là thấy đau đầu, không biết sốt từ bao giờ.

Lúc sáng anh ráng gượng mua thuốc trên app, uống rồi ngủ tới bây giờ. Vừa mở mắt bỗng nhiên trông thấy Trì Viễn Sơn, Chung Độ suýt tưởng mình bị ảo giác.

Có bàn tay áp lên trán mình, Chung Độ bị lạnh giật thót, nghe Trì Viễn Sơn nói: “Anh đứng dậy, đi bệnh viện.”

Bàn tay ấy có hiệu quả tinh thần lắm, cuối cùng Chung Độ cũng tỉnh, hé môi muốn đáp “Được”, nhưng cổ họng không bật ra được âm tiết nào.

“Anh tự thay quần áo được không? Gật hoặc lắc đầu.” Chủ nhân của bàn tay chau mày hỏi.

Chung Độ nhẹ gật đầu.

Trì Viễn Sơn nhìn anh, như đang nghĩ xem anh có tự làm được thật không. Săm soi hồi lâu, cuối cùng y vẫn nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi.” Rồi quay người ra ngoài.

Báo cho cậu nhân viên khách sạn đứng ngoài, tìm cái ly rót nước nóng cho Chung Độ xong, Trì Viễn Sơn mới ngồi xuống sô pha, hồi phục nhịp tim tăng vọt suốt từ nãy đến giờ.

Trên bàn trà là chỗ thuốc Chung Độ mua. Trì Viễn Sơn lia mắt nhìn hóa đơn, thuốc không vấn đề gì, nhưng lúc thấy thời gian mua y thình lình nổi giận.

Hôm qua mình nói bằng vô ích, người này sốt tới thế kia thà mua thuốc chứ nhất định không gọi cho mình. Nửa đêm không gọi cho phiền mình còn nghe được, trên hóa đơn là giờ trưa, sợ làm phiền mình ngủ trưa hay gì?

Y quẳng hóa đơn qua một bên, sau đó lại bắt đầu rầu rĩ: Nếu mình không lên cơn, sáng nay gọi điện cho anh thì đã khác.

Chung Độ thay quần áo đi ra, trông thấy Trì Viễn Sơn mặt đen thui ngồi trên sô pha, chẳng biết là đang giận ai đây.

Thấy anh ra, nét mặt Trì Viễn Sơn dịu đôi chút, y gọi anh: “Đến đây ngồi chút xíu đã, anh uống miếng nước cho hạ nhiệt rồi chúng ta đi.”

Chung Độ gật gật, đi qua uống mấy hớp nước nhuận họng rồi trả lời với giọng khàn đặc: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi không đến thì anh định làm sao?”

Thấy sắc mặt y khó coi, Chung Độ hơi khó hiểu chỉ thuốc trên bàn, giải thích: “Tôi uống thuốc.”

Trì Viễn Sơn tức tới độ bật cười: “Anh đúng là tổ tông của tôi mà.”

Mặt anh đỏ bừng, giọng tắc tịt, trông hơi đáng thương. Trì Viễn Sơn không nói gì nữa: “Tạ Tư Vĩ gọi điện cho tôi, để tôi gọi báo lại cậu ta một tiếng, anh uống miếng nước nữa đi.”

Lúc này Chung Độ mới nhớ ra hình như mình mới nghe điện thoại của Tạ Tư Vĩ, cụ thể nói gì anh không nhớ rõ lắm, còn tưởng mình đang nằm mơ.

Trì Viễn Sơn ra cạnh cửa sổ gọi điện. Chung Độ nhìn y, bấy giờ mới để ý hôm nay trông y hơi nhếch nhác.

Tóc rối tung, góc áo bị bẩn không biết quẹt bụi ở đâu, trên giày còn dính bùn. Gương mặt luôn tươi nụ cười và sự bình tĩnh kia chẳng thấy đâu, thay vào đó là nét lo lắng và mệt mỏi rất khó phát giác giữa đôi mày.

Y cầm điện thoại, tay vô thức đặt lên cổ. Chung Độ ngồi trên sô pha cầm ly nước hơi thất thần.

“Đi thôi? Người anh vẫn còn sốt đúng không?” Trì Viễn Sơn cúp máy, quay lại hỏi.

Chung Độ im ắng mất vài giây, lúc lên tiếng giọng anh nhẹ hẫng: “Tôi xin lỗi, làm cậu sợ rồi phải không?”

Trì Viễn Sơn nhìn anh, sững người.

Chung Độ đặt ly xuống, rút miếng khăn ướt trên bàn trà đến hướng Trì Viễn Sơn, kéo góc áo y, cúi đầu lau vết bẩn trên áo.

“Tôi cứ nghĩ ngủ một giấc là khỏe, vẫn chịu được nên không báo với cậu. Đừng lo lắng, chỉ là bị cảm thôi, đêm qua mở cửa sổ nên gió lùa.”

Lau xong, Chung Độ ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Trì Viễn Sơn, nét mặt thật dịu dàng.

Hai người cách nhau gần sát, mùi hương cơ thể Chung Độ lẫn với mùi thơm của giấy ướt bỗng xộc vào xoang mũi. Trì Viễn Sơn cứng người trong chớp mắt, nhưng rồi mau chóng cân bằng.

Y nhìn Chung Độ lặng thinh một lúc, sau đó cầm khăn giấy trên tay anh, thở dài: “Tôi biết rồi, đi thôi.”

Chung Độ mặc áo khoác, thay giày rồi đứng chờ Trì Viễn Sơn vào phòng vệ sinh. Lúc trở ra bùn đất trên giày y đã sạch, tóc gọn ghẽ, tay cũng đã rửa sạch sẽ.

Những cảm xúc lo lắng đâu đó bại lộ đã biến mất, dường như y đã tìm về cảm giác trầm tĩnh nhất quán.

Đưa mắt nhìn Chung Độ chờ mình ngoài cửa, y đưa tay lấy khăn quàng trên móc choàng lên cổ anh, lại kéo mũ áo khoác anh lên kín mít đầu.

Chung Độ mặc y làm không chút phản kháng. Chờ Trì Viễn Sơn xong xuôi, anh mới móc trong túi ra một cục kẹo cao su, cười chìa đến.

Anh đưa đến mà chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười.

Cách dỗ dành của anh đúng là vụng về, nhưng người được dỗ không chê, nhận lấy xé ra ăn tại chỗ.

Tới bệnh viện khám cả buổi, lúc chờ truyền nước trời đã tối hẳn. Nhân lúc rảnh rỗi, Trì Viễn Sơn gọi điện cho Nghiêm Tùng Thanh hỏi: “Cậu đang đâu vậy?”

Hình như Nghiêm Tùng Thanh đang ở ngoài đường, y nghe tiếng còi xe bên kia điện thoại: “Em đang trên đường về, bọn em đi trượt tuyết. Anh làm cái gì vậy mà gọi chẳng thấy nghe.”

Trì Viễn Sơn không trả lời câu hỏi của Nghiêm Tùng Thanh, hỏi tiếp: “Sắp về tới chưa?”

“Sắp rồi, chắc tầm mười phút nữa đến quán.”

“Vậy cậu ghé quán cháo đầu đường mua một phần đem về đi. Anh đang ở bệnh viện Nhân Dân, thầy…”

Chưa nghe y nói dứt câu, Nghiêm Tùng Thanh ầm lên: “Anh đang ở bệnh viện? Anh bị làm sao vậy?”

Nghiêm Tùng Thanh đang trong xe, Nghiêm Tùng Đình cầm lái, mấy người kia cũng đang ở cạnh. Nghe tiếng hô hào hốt hoảng của cậu ta, tất cả mọi người đều tỏ ra thản nhiên. Lâm Thu Huyền còn không buồn nhấc mắt, như thể đã quá quen cảnh này.

“Ngưng! Anh không sao. Thầy Chung bị sốt ở đây truyền nước. Không nghiêm trọng, chỉ là bị cảm thôi, không cần nằm viện, truyền nước rồi về.” Phòng khi Nghiêm Tùng Thanh hỏi tới hỏi lui, Trì Viễn Sơn làm một hơi báo cáo tình hình: “Nói quán làm thanh đạm thôi, cậu đưa đến là được, đừng kéo mấy người họ theo mắc công.”

Mọi câu hỏi của Nghiêm Tùng Thanh bị chặn đứng, bí từ nên đành phải đáp: “Được, anh chờ em đó nha.”

Từ lúc Chung Độ ghim kim truyền Trì Viễn Sơn không đi đâu nửa bước, thỉnh thoảng lại nhìn chai nước trên kia.

“Tôi khá hơn nhiều rồi, cậu mệt thì ngủ một lát đi. Tôi tự canh được.” Ở phòng truyền dịch còn có nhiều người khác, Chung Độ ngả sang phía Trì Viễn Sơn, ghé tai y nói nhỏ.

Trì Viễn Sơn xoa xoa tai đứng dậy, cởi áo khoác đắp lên cho anh: “Anh ngủ đi. Tôi gọi Tùng Thanh đưa cháo tới, lúc nào đến tôi sẽ gọi.”

Chung Độ vừa định nói gì đã bị Trì Viễn Sơn chặn mất: “Biết anh muốn nói gì rồi, không phiền đâu. Anh nói in ít thôi, nhắm mắt ngủ nào.”

Chung Độ cười, nghe lời nhắm mắt lại.

Áo khoác của Trì Viễn Sơn có mùi thơm khiến người ta thấy yên tâm, thoang thoảng, không phải mùi nước hoa mà chắc là mùi nước giặt trộn với hương nắng.

Trì Viễn Sơn nhìn anh rồi nhìn chai nước, lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc. Những suy nghĩ dừng lại kia giờ này bắt đầu dao động.

Đúng thật, anh là đạo diễn Chung Độ ở nơi xa xôi ngoài tầm với. Anh tuổi trẻ tài cao, tương lai rộng mở, nhưng cũng chính anh là Chung Độ lạc lối trong đêm tuyết, là Chung Độ nhìn mình hát, là Chung Độ cất mọi cảm xúc nơi đôi mắt, là Chung Độ đeo tạp dề bóc hành học hoài học mãi chẳng biết cách gói sủi cảo ở nhà mình, là Chung Độ với gương mặt đỏ ran và đôi môi khô nứt cần được chăm sóc.

Nhìn Chung Độ ấy, y không tài nào chối bỏ cảm xúc đau lòng của bản thân.

Bây giờ nghĩ lại, đám bạn tồi kia có nói sai gì sao?

Rõ ràng chỉ cần được thấy anh là bất giác muốn xích gần, rõ ràng ở nơi đây làm ra những hành động chẳng giống mình, rõ ràng chỉ sau một ngày ở bên đã biết đây là người đến đúng thời điểm. Hoài băn khoăn vẫy vùng có nghĩa lý gì không? Hiển nhiên không.

Vừa nhận điện thoại đã hoảng sợ, càng lúc càng giận dữ, đau lòng, tự trách, không có lấy một loại cảm xúc nào song hành cùng lý trí.

Trì Viễn Sơn nhìn người ngủ cạnh bên mình, thở dài, dường như chấp nhận số mệnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Cho mỗi cục kẹo cao su đã dỗ êm, anh chủ Trì có bị bắt cóc bao giờ chưa dạ?