"A..." Lúc đứng dậy, Cố Hành Chi bị cơn đau nhức giữa hai chân làm cho hít hà một hơi, xoa một lúc lâu mới thoải mái hơn một chút, y quét mắt một vòng cũng không thấy quần áo của mình đâu, chỉ có thể lấy cái áo xám của Tần Qua treo trên giá khoác vào, dùng đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn rửa mặt sơ qua rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Con cháu Tần gia đều giỏi dùng thương, trong thế hệ cùng lứa thì Tần Qua là người nổi bật nhất, cầm một cây ngân thương trên tay, chuyển động như rồng như rắn, cuồng phong bãi liễu, tiến lui đúng mực, hung ác mà không mất đi sự trầm ổn, đúng là có phong thái đại tướng quân.
Cố Hành Chi đứng dưới tán cây xanh khoanh tay đứng đó, lẳng lặng nhìn bóng người mạnh mẽ để trần thân trên đang chơi đùa với trường thương, bỗng nhiên cây trường thương kia xẹt qua bụi hoa đâm thẳng về phía y, Cố Hành Chi theo phản xạ nhắm mắt lại, lúc mở mắt thì đầu thương đã tới trước mặt, nằm trên đó là một đóa hoa màu trắng không biết tên, người cầm thương lộ ra nụ cười dịu dàng.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Cố Hành Chi giơ tay, ngón tay thon dài cầm lấy đóa hoa, đôi mắt thanh lãnh bỗng trở nên mềm mại.
"Hành Chi ngủ rất lâu rồi đấy." Tần Qua cắm trường thương xuống dưới tán cây, giang hai tay ra tiến lên từ phía sau ôm trọn người vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
"Còn không phải do huynh không biết tiết chế sao, ta còn chưa nói huynh làm ta trễ giờ vào triều, giờ huynh còn dám nói." Cố Hành Chi trở tay vỗ vỗ cái đầu đang đặt trên hõm vai mình.
Tần Qua nhìn sắc trời, không có chút chột dạ nào: "Ta thấy em ngủ ngon nên không nỡ gọi dậy, ta đã truyền tin tức cho Thôi công công nói mấy hôm nay em đang ôm bệnh nhẹ trong người, mỗi ngày em phải vất vả dậy sớm đi nhìn mặt của mấy lão già kia làm gì, dù sao gần đây thiên hạ thái bình cũng không có chuyện gì to tát, nghỉ ngơi mấy hôm thì có làm sao."
"Thật không hổ là đồng môn của Phượng Thiên Y." Cố Hành Chi có chút bất đắc dĩ, xoay người lại trong ngực hắn, giơ tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn, cũng hiếm khi được tùy hứng, cảm thấy đề nghị trốn việc này của Tần Qua cũng không tồi.
"Bé ngoan không chê ta dơ à?." Tần Qua hưởng thụ nheo mắt lại, hắn thích nhất là cảm giác được Hành Chi lau mồ hôi sau khi luyện thương, đáng tiếc ngày thường hai người ai bận việc nấy, cơ hội thế này rất ít.
Trong lòng Cố Hành Chi thầm nói nếu chê huynh bẩn thì ta còn để cho huynh chạm vào hết lần này đến lần khác sao, nhưng sau đó y lại vì suy nghĩ toát ra theo bản năng của mình làm cho đỏ mặt, cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng người của hắn, y lập tức rút tay trở về.
Tần Qua thấy phúc lợi đột nhiên không còn nữa, khó hiểu mở mắt ra, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra Hành Chi nhà hắn đang thẹn thùng, hắn không tiếng động toét miệng cười, ôm eo nhỏ của y lắc lắc: "Ngủ lâu như thế chắc em đói bụng rồi, muốn ăn gì ta cho người đi làm."
Cố Hành Chi đè cái bụng xẹp lép, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát mới do dự mở miệng: "Ta muốn ăn... mì."
"Được, đi nấu mì cho bé ngoan nhà ta nào." Tần Qua thấy y suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng chỉ muốn ăn mì, nhịn không được cười ra tiếng, cúi người khiêng y lên vai đi đến phòng bếp nhỏ trong chủ viện
"Huynh phát điên gì thế!" Cố Hành Chi bị dọa sợ, nâng đầu dùng sức đánh vào ót nam nhân một cái không nặng không nhẹ.
Tần Qua lập tức phản đòn, cố ý nâng người ngã trái ngã phải khiến y không thể không ôm chặt hắn, đùa giỡn như thế một lúc đã đến phòng bếp nhỏ, hắn đặt người ngồi xuống cái ghế bên ngoài phòng bếp xong rồi mới múc nước rửa sạch tay, sau đó vào trong nấu ăn.
Cố Hành Chi chống cằm nhìn, bàn tay nam nhân chỉ thường xuyên dùng để cầm thương vậy mà rửa rau nhóm lửa nấu nước rất thành thạo, rất nhanh đã ngửi thấy mùi thơm.
Tần Qua bưng bát mì trứng xoay người, lập tức nhìn thấy đế vương đã quen ngồi long ỷ lại ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ cạnh cửa, ngước khuôn mặt xinh đẹp chăm chú nhìn hắn, trên người mặc quần áo của hắn một cách lỏng lẻo, vừa rồi đùa giỡn nên mái tóc chưa buộc có chút rối... Trong lòng Tần Qua có hơi nóng lên, cảm thấy giờ khắc này Hành Chi của hắn không còn là đế vương nữa mà chỉ là người vợ nhỏ ngoan ngoãn của Tần Qua hắn.
"Về phòng ăn nhé?" Tần Qua hỏi.
Cố Hành Chi nhìn trái phải, lắc lắc đầu: "Ăn ở đây là được."
Tần Qua dở khóc dở cười, bưng bát ngồi xổm trước mặt y, đưa đũa cho y: "Bát nặng, ta bưng cho em. Em đúng là không có chút gì giống vua một nước mà."
"Hoàng đế cũng là người." Cố Hành Chi liếc hắn một cái, nhận đũa từ tay Tần Qua bắt đầu ăn mì, động tác rất tao nhã nhưng tốc độ ăn không hề chậm chút nào.
"Ăn ngon không?" Tần Qua nhìn chằm chằm cái miệng bóng loáng của Cố Hành Chi, liếm liếm miệng, bỗng nhiên thấy hơi đói.
Cố Hành Chi gật gật đầu, nuốt xuống miếng mì cuối cùng, định cầm bát lên húp nước mì, Tần Qua lại cầm bát tránh đi, y khó hiểu ngẩng đầu, một bóng đen lại ghé đến gần.
Tần Qua ngậm một ngụm nước mì hôn lên đôi môi mình thèm thuồng đã lâu, bàn tay to niết cằm Cố Hành Chi làm cho y mở miệng, truyền toàn bộ nước mì cho y, đút hết một ngụm này, Cố Hành Chi mặt đỏ môi cũng đỏ, vô cùng xinh đẹp.
"Ánh mắt của ta thật là tốt." Tay Tần Qua vuốt ve trên mặt y, cười khoe khoang.
Cố Hành Chi mím môi, đỏ mặt nắm lấy cổ áo nam nhân, muốn kéo hắn lại hôn, ai ngờ Tần Qua đột nhiên kéo y vào trong ngực lăn hai vòng trên mặt đất.
"Huynh lại..." Đầu óc Cố Hành Chi choáng váng, cho rằng hắn lại bày trò, tức giận trừng hắn, sau khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của hắn mới bắt đầu nghiêm túc lại, theo ánh mắt hắn nhìn về chỗ ngồi lúc nãy.
Một mũi tên màu bạc thình lình cắm trên mặt tường.
- --
Tại Tướng phủ, hai bóng dáng một đen một trắng giao đấu không ngừng, vẻ mặt lão quản gia tỏ vẻ đã nhìn quen, đổi trà mới cho hai huynh đệ hóng chuyện.
"Hoàng đế ca ca, huynh nói xem hai người họ định đánh tới khi nào?" Cố Trường An ngáp một cái, cảm thấy thật nhàm chán.
"Đánh chết một tên đỡ một tên." Cố Hành Chi hừ lạnh, sau đó sờ sờ đầu tiểu đệ, "Nếu Trường An cảm thấy chán thì hồi cung ở cùng ca ca hai hôm đi."
Cố Trường An chớp chớp mắt, cười trêu chọc: "Nhưng Tần tướng quân nói ba hôm nay thân thể Hoàng đế ca ca không khỏe, không thể vào triều mà."
Tay Cố Hành Chi run rẩy, nước trà nóng hổi bắn vào mu bàn tay, lập tức đỏ một mảng lớn.
"Quản gia bá bá mau lấy thuốc trị bỏng đến đây!" Cố Trường An vội vàng la lên, lấy nước trà lạnh bên cạnh dội lên mu bàn tay Cố Hành Chi.
Lão quan gia lập tức đi lấy thuốc.
Cố Hành Chi cười cười, lấy một cái tay khác sờ đầu tiểu đệ: "Ca ca không đau, Trường An đừng sốt ruột."
"Bị bỏng đau lắm..."
"Sao lại bị bỏng thế này... Phượng bá, đưa thuốc mỡ cho ta là được." Tần Qua vừa nghe thấy Cố Hành Chi bị thương lập tức rời khỏi trận chiến bay đến đây, xách Cố Trường An đang hỏi han qua chỗ khác, nắm lấy lòng bàn tay đỏ lên của y đau lòng không thôi, cầm lấy thuốc từ tay quản gia bắt đầu bôi cho y.
Cố Hành Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn đầu sỏ gây sự một cái, quay mặt đi.
Tần Qua đột nhiên bị lạnh nhạt, có chút vô tội.
"Là ta nhắc tới Tần tướng quân nên Hoàng đế ca ca mới trượt tay." Cố Trường An nhìn Tần Qua đối xử rất tốt với Cố Hành Chi, có chút hài lòng, vì thế tốt bụng giải thích.
Phượng Thiên Y sửa sửa cổ áo bé con bị Tần Qua xách nhăn nhúm, buồn cười lắc lắc đầu.
Ánh mắt Tần Qua bỗng sáng lên, nhìn chằm chằm Cố Hành Chi.
Cố Hành Chi bất đắc dĩ nhìn mắt tiểu đệ, đánh rớt bàn tay đã bôi thuốc xong vẫn nắm khư khư tay mình: "Chuyện Thiên Cơ Cốc thế nào rồi?"
"Cốc chủ chết không lý do, chỉ thông báo một tiếng thôi." Phượng Thiên Y nhún nhún vai, thái độ không thèm để ý làm người khác rất khó tin rằng cốc chủ là thúc phụ của hắn.
"Ta đã bảo ngươi sửa cách thức truyền tin quái gở của Thiên Cơ Cốc từ lâu rồi còn gì, bắn tên gì chứ, nếu hôm nay Hành Chi mà rớt một sợi tóc ta lập tức phá nát nhà ngươi." Tần Qua nghĩ đến đây lập tức nổi giận.
"Người của Thiên Cơ Cốc mà ngay cả một mũi tên cũng tránh không thoát thì thứ lỗi thần nói thẳng, Hoàng Thượng nên đổi người khác đi." Phượng Thiên Y không nhanh không chậm trả lời.
Tần Qua lại bắt đầu ngứa tay.
"Phượng tướng có tính toán gì không?" Cố Hành Chi kéo tay Tần Qua ở dưới bàn, tiếp tục hỏi.
Tần Qua được trấn an rất thỏa mãn, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Cố Hành Chi.
"Trở về một chuyến, trước tiên là chuyện kế nhiệm cốc chủ, thứ hai là điều tra nguyên nhân thúc phụ chết, tiểu Trạng Nguyên ba năm trước đây không tồi, vừa kiên định chững chạc, trong đầu cũng có vài thủ đoạn, người có thể xem xét giao vị trí thừa tướng cho hắn." Phượng Thiên Y bĩu môi.
"Ngươi chiếm chức vụ mà không chịu làm việc, đã sớm nên đổi ngươi rồi." Tần Qua cười nhạo, tất nhiên hắn cũng chỉ trêu chọc mà thôi, nếu thật sự có chuyện Phượng Thiên Y cũng sẽ không ngồi yên không màng đến.
"Việc ta làm hết thì Hoàng Thượng làm gì?" Phượng Thiên Y nhíu đôi mắt phượng, mờ ám nhìn hai người.
Cố Hành Chi đỏ mặt, mím môi véo véo người nào đó: "Ngươi là thiếu chủ Thiên Cơ Cốc, dù sao cũng không thể ở lại lâu." Y nói, mắt nhìn tiểu đệ: "Nhưng Trường An..."
"Trường An muốn đi cùng Thiên Y ca ca."
"An nhi đi theo ta."
Hai người mở miệng cùng lúc, Phượng Thiên Y cười cười nhìn Cố Trường An, Cố Trường An ngượng ngùng cúi đầu.
"Quá nguy hiểm." Cố Hành Chi nhíu mày, giang hồ hiểm ác, Thiên Cơ Cốc lại là thế lực thần bí nhất trong đó, nhiều năm lánh đời không xuất hiện, nếu không phải lão Tể tướng có ơn với cốc chủ tiền nhiệm thì đã không thể làm Phượng Thiên Y rời núi, Trường An đến đó quá nguy hiểm, huống chi bây giờ trong cốc còn xảy ra loại chuyện này...
"Hoàng đế ca ca, Trường An không sợ, huynh để Trường An đi đi." Cố Trường An làm nũng với ca ca.
"Không được." Cố Hành Chi không thể nào đồng ý.
"Không được cũng phải được, có ta ở đây, người sợ cái gì?" Phượng Thiên Y nhàn nhạt nói.
Cố Hành Chi rất muốn bóp chết tên họ Phượng này, khuôn mặt lạnh lùng.
"Hành Chi, em không thể giữ Trường An bên cạnh mãi được, cậu ấy nhất định phải lớn lên." Tần Qua nắm ngược lại tay Cố Hành Chi, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Hoàng đế ca ca, Trường An biết huynh lo lắng, nhưng Trường An cũng rất thông minh mà, sẽ không bị người khác ức hiếp đâu, hơn nữa Trường An đi một thời gian cũng sẽ trở về thăm ca ca mà." Cố Trường An ngồi xổm bên cạnh Cố Hành Chi, nghiêm túc nói.
Từ trước đến nay Cố Hành Chi đối với tiểu đệ cũng chỉ có cách thỏa hiệp, sờ sờ đầu cậu, thở dài: "Khi nào các ngươi xuất phát?"
Cố Trường An nhìn Phượng Thiên Y.
"Ba ngày sau."
"Vậy Trường An hồi cung ở với ca ca ba ngày." Cố Hành Chi nhìn Cố Trường An.
Cố Trường An gật đầu.
Bây giờ đến lượt Phượng Thiên Y và Tần Qua bất mãn, đặc biệt là Tần Qua, khó khăn lắm mới tranh thủ được ba ngày, hơn nữa cảnh đẹp như vậy...
"Hai người các ngươi cùng một giuộc, nếu Trường An có chút tổn thương nào thì ta sẽ không tha cho các ngươi." Cố Hành Chi hất tay Tần Qua ra, dắt tiểu đệ muốn rời đi ngay, lúc đi dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua hai người, hừ mạnh một tiếng.
Bây giờ dù Tần Qua có bất mãn đến mấy cũng không dám mở miệng, oán giận một bụng không chỗ bộc phát, đúng lúc Phượng Thiên Y cũng thế, vì vậy hai người lại lao vào đánh một trận nữa.