Lúc Cố Trường An tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai, cái đầu xù xù chui ra khỏi chăn, khuôn mặt nhỏ sưng húp ngủ đến đỏ bừng quét mắt nhìn khắp một vòng, cậu nhận ra đây là phòng của Phượng Thiên Y thì lập tức cười híp mắt, chuyển biến trong mối quan hệ hai người không hề làm cậu cảm thấy sợ hãi hay không quen, nghĩ đến thân phận của mình càng có thêm sức thuyết phục cùng Thiên Y ca ca bên nhau, nghĩ như thế trong lòng cậu liền ngọt ngào không thôi.
Cửa phòng 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, có người chậm rãi đi đến.
Cố Trường An nhìn nam nhân cầm một cái hộp gỗ cùng một cái ấm thuốc bằng sứ trắng vòng qua bình phong, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua, đôi mắt hạnh tròn xoe ngập tràn niềm vui lẫn ngượng ngùng, giật giật cái miệng nhỏ, mềm mại gọi: "Thiên Y ca ca."
"Heo con, em ngủ cả một ngày một đêm." Phượng Thiên Y đặt đồ xuống, xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mềm, cười nhẹ trêu ghẹo.
Còn không phải tại huynh sao! Cố Trường An bất mãn chu chu môi.
Phượng Thiên Y nhìn dáng vẻ nũng nịu của cậu, trong lòng rung động, cúi người ngậm lấy cái miệng nhỏ đang chu lên, cuốn lấy cái lưỡi dùng sức mút vài cái mới chịu buông người ra.
"Ta còn chưa súc miệng!" Khuôn mặt Cố Trường An đỏ bừng dời mắt đi, mím môi.
Phượng Thiên Y ngồi trên giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, vùi đầu vào cái cổ lộ ra ngoài của cậu, hít một hơi thật sâu: "An Nhi lúc nào cũng thơm hết."
Cố Trường An cong mắt cười như con chuột trắng nhỏ, ngứa ngáy rụt cổ lại, vặn vẹo thân thể.
Phượng Thiên Y bị cậu cựa quậy làm cho hô hấp nặng nề, thò tay vào trong chăn vỗ mông cậu, giọng điệu nguy hiểm: "Đừng lộn xộn."
*** bự của nam nhân thật sự quá lớn, cách lớp chăn nhưng Cố Trường An vẫn cảm giác được nó đang cương cứng, sợ tới mức mắt to trợn tròn, thân thể cứng ngắc không dám cử động nữa, mặt thoáng chốc đỏ bừng, miệng run rẩy: "Huynh, huynh sao lại..."
"Ta nghẹn đã hai năm, tối qua mới chỉ làm hai lần còn không đủ để ta nhét kẽ răng đâu." Phượng Thiên Y xoa bóp cặp mông mềm của cậu, trong đôi mắt phượng sắc bén toàn là tà khí.
"Mệt huynh trước kia giả vờ ra vẻ đạo mạo như vậy." Cố Trường An hít hít cái mũi nhỏ, vừa ngại ngùng vừa bực bội, cánh tay trơn bóng vươn ra khỏi chăn nhẹ nhàng đặt lên ngực nam nhân.
Phượng Thiên Y khẽ cười, nắm lấy tay cậu đan thành mười ngón: "Nếu ta không giả vờ đứng đắn, lỡ như dọa An nhi chạy mất phải làm sao đây?"
"Hừ, vậy bây giờ sao huynh không sợ dọa ta chạy nữa?" Đuôi mắt Cố Trường An nhếch lên, biến trở lại thành Tiểu vương gia miệng lưỡi sắc bén.
"Chỗ này của An nhi đã bị ta ** đến nhận chủ rồi, rời khỏi ta e rằng sẽ ngứa ngáy chịu không nổi, còn có thể chạy đi đâu đây?" Bàn tay to Phượng Thiên Y mò xuống dưới, ấn ấn lên lỗ đít sưng húp.
"Ưm... Người xấu... Đừng chạm vào chỗ đó, đau quá đi..." Cố Trường An đỏ mắt hít hà một hơi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đi, cái tay bị nam nhân nắm vội vã rút trở về.
Phượng Thiên Y thương tiếc hôn lên cái trán đầy đặn của cậu, chờ cậu bớt đau mới nói nói: "An nhi, ta bôi thuốc cho em, chờ hết sưng sẽ không đau nữa."
"Ta, ta có thể tự làm không?" Cố Trường An chớp đôi mắt to, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
Phượng Thiên nhướng mày, cầm bình thuốc bên cạnh đặt vào tay cậu: "Làm đi, ta xem em bôi thuốc."
Nhưng ta không muốn bị huynh nhìn đâu!
Cố Trường An tức giận trừng nam nhân, xấu hổ đến lỗ tai đỏ bừng.
"Bảo bối à, trên người em có chỗ nào ta chưa sờ chưa hôn qua đâu, không cần phải thẹn thùng." Phượng Thiên Y nhịn không được nở nụ cười, tiến đến gần hôn lên môi cậu một cái: "Ngoan ngoãn nghe lời, để Thiên Y ca ca bôi thuốc cho em, em dùng sức không tốt sẽ làm bản thân bị thương, khó chịu vẫn là em, đúng không?"
Cố Trường An nghĩ đến trận co rút đau đớn khi nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cảm thấy nam nhân nói có lý, nên khẽ cắn môi trả bình thuốc lại cho nam nhân, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, thân thể run rẩy bò lên giường, đặt mông lên đùi nam nhân.
Phượng Thiên Y xốc cái chăn trên mông lên, dấu vết hồng tím đan xen trên cặp mông trắng nõn, lỗ đít ẩn náu trong khe mông bỗng lọt vào đáy mắt làm hầu kết hắn trượt lên trượt xuống vài cái, nhịn không được lấy tay chụp lên cặp mông, ám muội xoa bóp.
"Thiên Y ca ca, huynh đang làm gì đó?" Cố Trường An nắm chăn buồn bực quay đầu lại trừng mắt, bôi thuốc đâu cần phải xoa mông đâu.
"Suy nghĩ làm sao ** em." Phượng Thiên Y khàn giọng nói, ái muội liếm liếm môi mỏng, thái độ bình tĩnh không chút liêm sỉ.
"Huynh thật sự phiền muốn chết!" Cố Trường An chôn cái đầu sắp bốc khói vào trong chăn, thề không bao giờ nói lý với cái đồ lưu manh này nữa.
"An Nhi nói vậy, Thiên Y ca ca đau lòng lắm..." Phượng Thiên Y thở dài, không trêu chọc cậu nữa, vạch cặp mông xinh xắn ra nhìn nhìn, thấy lỗ dâm bị thương còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, không những sưng đỏ, có mấy chỗ còn bị cọ đến trầy da. Hắn không khỏi nhíu mày, một tay giữ không cho mông thịt kẹp lại, một tay quẹt chút thuốc mỡ màu xanh nhạt bôi vào lỗ đít.
"A... Đau quá... Hu hu... Thiên Y ca ca chúng ta đừng bôi thuốc nữa, để nó tự lành có được không, hu hu..." Cảm giác nóng rát từ phía sau truyền đến, đau đến mức cả người Cố Trường An toát mồ hôi lạnh, vừa rơi nước mắt vừa quay đầu lại cầu xin.
Phượng Thiên Y thấy bé con đau đớn kẹp chặt mông nhỏ lại, ngón tay hắn không có cách nào chèn vào bôi thuốc được, sắc mặt hơi trầm xuống, chỗ này của bé con vẫn có chút miễn cưỡng mới tiếp nhận được *** bự của hắn, tối hôm qua hắn không nên làm lần thứ hai, lỗ nhỏ đã có dấu hiệu nhiễm trùng, nếu không bôi thuốc thì ngày mai sẽ đau hơn nữa.
Cố Trường An lại cho rằng hắn nổi giận với mình, liều mạng kìm nén nước mắt, thút tha thút thít nức nở lắc lắc đầu: "Thiên Y ca ca đừng nổi giận với An nhi, An nhi không đau, huynh, huynh làm đi..."