Lần đầu tiên Nam Tri thấy phái nam tỏ tình với phái nữ bằng cách đe dọa như vậy, cô bị dọa nên không kịp ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, chứ đừng nói đến việc cảm thấy xấu hổ.
"Cậu bảo cậu ta đi á?" Nam Tri ngạc nhiên.
"Ừ."
"Cậu bảo cậu ta đi thế nào?"
"Cậu đừng có để ý cái này."
Nam Tri do dự ba giây, vẫn là gật đầu đồng ý.
Cố Dữ Thâm xác nhận: "Vậy bây giờ tôi đang xếp thứ mấy trong danh sách những người đang theo đuổi công chúa?"
"..."
Anh nói câu này quá tùy tiện, quá trôi chảy, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Thứ nhất." Nam Tri thuận miệng nói, nhưng lại giả vờ đưa ra quy tắc, "Nhưng mà xếp hàng ở chỗ tớ không cố định, nếu như cậu biểu hiện không tốt, tôi sẽ đá cậu xuống cuối cùng."
Cố Dữ Thâm không bị cô chọc cười, anh giơ tay lên tùy ý xoa tóc cô: "Bây giờ là thứ nhất cũng được."
Nói xong, anh đi về phía đống nến xếp thành hình trái tim ở ngoài kia.
Nam Tri dựa vào tường, lén nhìn.
Nhìn thấy Cố Dữ Thâm đi đến trước mặt Khang Kiêu nói gì đó, sau đó hai người cùng đi đến nơi không người.
Hai người nói chuyện khoảng ba phút, đa số đều là Cố Dữ Thâm nói, hết ba phút, Khang Kiêu ủ rũ cúi đầu, cũng không quan tâm đám bạn đang gọi mình, xua tay rời đi, dáng vẻ trông như thất tình.
Khiến Nam Tri cũng cảm thấy có lỗi.
Cố Dữ Thâm đã hoàn thành mục tiêu của mình, anh quay lại bên cạnh Nam Tri: "Đi rồi."
Nam Tri tò mò: "Cậu nói gì với cậu ấy vậy?"
"Khu chung cư Lung Hồ cấm lửa."
"???"
Cậu nghiêm túc đấy à?!
Cuối cùng Cố Dữ Thâm cùng không nói với Nam Tri là mình đã nói gì.
Anh nói với Khang Kiêu, đêm sinh nhật của Châu Việt hôm đó, đó là lần đầu tiên Khang Kiêu gặp Nam Tri, cũng vào buổi tối đó, Khang Kiêu từng hỏi anh có thích Nam Tri không.
Lúc đó anh nói không, bây giờ anh lại đổi đáp án.
Anh thích Nam Tri.
Khang Kiêu nghe xong thì ngơ người, anh biết Nam Tri không thiếu người theo đuổi, nếu như những người theo đuổi Nam Tri có Cố Dữ Thâm, thì Khang Kiêu không còn tự tin nữa.
Hơn nữa...
Khang Kiêu ngạc nhiên: "Nam Tri thích người có thành tích tốt."
Cố Dữ Thâm bật cười: "Thật ra thì cũng không phải, nhưng Nam Tri là một cô gái có ước mơ và sự tự tin, cậu ấy biết sau này mình sẽ đi con đường thế nào, vì thế tôi nghĩ người cậu ấy thích không phải là một người chỉ biết đuổi theo cậu ấy, cậu ấy nói với cậu như vậy, có lẽ là cậu ấy muốn cậu nên đi con đường mà cậu nên đi."
-
Lúc đi ngủ, trong đầu Nam Tri liên tục hiện lên câu nói của Cố Dữ Thâm.
Là thích đúng không nhỉ?
Nhưng từ sau khi về nhà, anh không hề nhắc chuyện đó với cô.
Còn Nam Tri lại không ngủ được, cô chờ tin nhắn của anh, suy nghĩ miên man, nếu như Cố Dữ Thâm thật sự tỏ tình với cô, cô đồng ý không?
Thình thịch, thình thịch, tiếng tim đập thay cho câu trả lời.
Nhưng điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, nên là những cảm xúc này đã tan biến dễ dàng.
Trở thành ——
Cái tên trai tồi này! Khốn kiếp! Xếp cuối hàng đi!
Ngày hôm sau đi học, cuộc thi robot mà lúc trước Cố Dữ Thâm tham gia đột nhiên thay đổi thời gian, làm anh bận rộn hơn, cả ngày ở trong phòng thí nghiệm để kịp tiến độ.
Có bốn người tham gia cuộc thi cùng anh, một trong số đó là đàn chị học lớp mười hai, ngoại hình xinh đẹp, tài giỏi trong mọi lĩnh vực, rất nổi tiếng ở trường.
Khoảng thời gian này chị ấy thường xuyên đến lớp tìm Cố Dữ Thâm, có khi sẽ mang theo đồ uống đến.
Cố Dữ Thâm không nhận, nhưng Châu Việt không nhìn được người đẹp ngượng ngùng, mỗi lần Châu Việt nhìn thấy đều chủ động nhận lấy.
Đợi đàn chị đi rồi, Châu Việt đưa trà sữa cho Cố Dữ Thâm: "Cậu chắc chắn là không uống à?"
Cố Dữ Thâm từ chối: "Ngọt quá."
Châu Việt chậc chậc vài tiếng, nói: "Cái này là trà sữa làm cho cậu sao, đúng là phí của trời."
Nam Tri bực bội trừng mắt nhìn Châu Việt, Châu Việt không để ý đến, còn cầm ly trà sữa lên nhìn kỹ, Cố Dữ Thâm để ý thấy, không nhịn được mà nhếch môi cười.
Châu Việt tiếp tục trêu đùa ranh giới cuối cùng của Nam Tri: "Cậu không thấy đàn chị này rất có feel sao, dáng người này, khí chất này, quả nhiên là đàn chị."
Nói xong, Châu Việt còn nháy mắt với Cố Dữ Thâm.
Nam Tri xem phản ứng của Cố Dữ Thâm, anh cũng đang nhìn cô, nhún vai một cái.
Ý tứ rất rõ ràng —— không liên quan gì đến tôi.
Tiếc là bây giờ Nam Tri đã cho hai người vào thế đã rồi, quyết tâm xử lý.
Cô giơ tay lên, giọng điệu trong trẻo: "Cô Đồng, Châu Việt và Cố Dữ Thâm cứ nói chuyện trong lớp, ảnh hưởng đến việc học của em!"
Đầu Châu Việt toàn là dấu chấm hỏi.
Từ đầu đến cuối tôi không chọc vị tổ tông này mà?!
Ngay cả cô Đồng cũng ngơ ra.
Tiết này là tiết tự học, bình thường bên dưới có tiếng nói chuyện cô cũng không để ý, nhất là nhóm của Châu Việt, trong nhà đều khá giả, cũng đã lên kế hoạch tương lai cho mấy đứa cả rồi, cô là giáo viên chủ nhiệm càng không có gì để nói. Còn Cố Dữ Thâm thì càng khỏi phải nói, hạng nhất toàn khóa, có thấy Cố Dữ Thâm ngủ cũng không gọi dậy.
Về phần Nam Tri.
"Báo cáo nhỏ" này là do Nam Tri nói.
Từ trước đến giờ không thấy Nam Tri nói mấy lời sáo rỗng.
Nhưng mà cũng đã báo cáo rồi, cô Đồng cũng không thể không nể mặt các bạn trong lớp mà vờ như không nghe, nên là phạt hai người đứng ngoài cửa.
Suốt quá trình Châu Việt hoàn toàn ngơ ngác, thật sự không thể hiểu nổi, nhưng cũng không có cách nào, đành phải ra cửa chịu phạt đứng.
Hai người đứng ngoài cửa, Châu Việt hỏi Cố Dữ Thâm: "Không phải chứ, Nam Tri bỗng dưng bị động kinh gì vậy, cậu ấy chịu học từ khi nào vậy?"
Cố Dữ Thâm bật cười, anh nói: "Ai biết được."
Hết giờ học, Nam Tri và Phượng Giai cùng ra khỏi phòng học.
Châu Việt nghĩ ngợi một lúc, vẫn là đến hỏi lại: "Tư Tư, gần đây tôi không chọc gì cậu đúng không?"
"Cậu không chọc tôi." Nam Tri đã nghe thấy mấy lời bọn họ nói ngoài phòng học, cô không thèm khách sao, "Tự tôi bị động kinh đấy."
Châu Việt: "..."
Không biết mình đã chọc gì.
Tính tình nóng nảy của tổ tông này không ai quản được, lúc mới quen biết cô, Châu Việt còn cảm giác đây là một nàng tiên xinh đẹp, sau này mới dần dần nhận ra đây là một ác nữ.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, ưỡn ngược, lúc đi còn hất tóc lên, bước chân mạnh mẽ đầy kiêu hãnh, hoàn toàn khinh bỉ hai người.
Lúc đi ngang qua Cố Dữ Thâm, bị anh nắm tay lại.
Nam Tri dừng bước lại, quay đầu nhìn anh.
Cậu thiếu niên lười biếng dựa lên tường, gáy cũng dựa lên tường, cằm hất lên, rũ mắt nhìn xuống, trông cà lơ phất phơ: "Nói chuyện chút?"
"Không nói chuyện." Dứt khoát từ chối.
"Nói chuyện chút." Bây giờ là câu trần thuật.
Sau đó anh trực tiếp kéo tay Nam Tri rời đi.
Để lại Châu Việt và Phượng Giai trố mắt nhìn nhau.
Đến cầu thang, Cố Dữ Thâm đứng trước mặt Nam Tri: "Giận gì vậy."
"Tớ không giận." Nam Tri không nhìn anh, thể hiện sự từ chối.
Cố Dữ Thâm nhướng mày: "Ghen à?"
Nam Tri lập tức cao giọng: "Tớ ghen gì chứ!"
Cố Dữ Thâm bật cười, sau đó dựa vào tường, cười đến nỗi bả vai run lên.
Anh càng cười, mặt Nam Tri càng nóng, may là lúc này ở cầu thang, ánh sáng yếu ớt, cũng không nhìn thấy gì.
Cô tức giận trợn mắt nhìn Cố Dữ Thâm, còn bổ xung: "Cậu nghe cho rõ, bây giờ là cậu đang xếp hàng, không phải là tớ đang xếp hàng, nếu cậu còn như vậy thì tớ sẽ đá cậu ra khỏi hàng!"
"Còn như vậy là thế nào?"
"..."
Nam Tri không nói tiếng nào, anh cố ý!
Còn lâu cô mới nhận là mình ghen! Đừng hòng mơ tưởng!
Hai người giằng co một lúc, bỗng nhiên Cố Dữ Thâm bước lên trước, anh cúi người đến bên tai Nam Tri, mang theo ý cười, nhỏ giọng nói: "Công chúa minh xét, thần chỉ trung thành với công chúa mà thôi."
"..."
Tai Nam Tri bắt đầu nóng lên, sau đó gò má cô nóng bừng, toàn thân giống như bị câu thả thính này của anh đốt cháy.
Tên đàn ông chó!
-
Gần đây Nam Tri rầu quá rồi.
Cố Dữ Thâm đến thành phố khác tham gia cuộc thi, đi cùng đàn chị xinh đẹp kia.
Trong khi trường đang chuẩn bị tổ chức một sự kiện Halloween để kết hợp với mùa tiếng Anh, cơ hội hiếm hoi để các bạn học sinh trang điểm và ăn diện, Phượng Giai hào hứng thảo luận với Nam Tri xem lúc đó muốn cosplay thành nhân vật nào.
Lúc Nam Tri thở dài lần thứ hai mươi tám, cuối cùng Phượng Giai mới hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Cậu nói xem, đến lúc Cố Dữ Thâm về, có khi nào cậu ấy với đàn chị kia đã ở bên nhau rồi không?"
Câu hỏi này hơi lạ.
Cảm biến radar trên đầu Phượng Giai bật lên, nghi ngờ nhìn Nam Tri.
Nam Tri ngay lập tức giải thích: "Nếu như bọn họ ở bên nhau chẳng phải là tớ phải giữ chút khoảng cách với Cố Dữ Thâm sao, tớ chuẩn bị trước thôi."
Cảnh báo không còn.
Phượng Giai nhún vai nói: "Không thể nào đâu, chắc Cố Dữ Thâm không thích đàn chị đó đâu."
"Nhưng chị ấy rất xinh đó."
Phượng Giai: "Nhìn Cố Dữ Thâm không giống loại người thích con gái."
Nam Tri: "Vậy tớ giống con gái không?"
Vừa nói xong, bầu không khí trở nên căng thẳng lần nữa.
Nam Tri hận đến nỗi muốn cắn lưỡi, sao cô lại nói như vậy nhỉ!
May mà lúc này mẹ Nam lại gọi điện thoại đến, Nam Tri lập tức nghe máy, giả vờ vừa nói chuyện vừa chạy khỏi hiện trường.
-
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức sự kiện Halloween, cuối cùng Nam Tri và Phượng Giai chọn cosplay hắc bạch vô thường, Phượng Giai bạch, Nam Tri đen, coi như là trung tây kết hợp.
Trước hôm halloween, Cố Dữ Thâm lấy được giải rồi về trường.
Anh không thích tham gia hoạt động, không đến góp vui, trong lúc bữa tiệc đang diễn ra, anh ngồi trong lớp học để hoàn thành bài tập mà anh đã không làm trong lúc tham gia cuộc thi.
Nam Tri cũng không chủ động để ý đến anh.
Cô cảm thấy phải lạnh lùng với người theo đuổi này một chút.
Thế là, cô mặc bộ trang phục màu đen, đội chiếc nón địa chủ, trang điểm mắt màu đen rất đậm, đôi môi đỏ tươi, "Hắc vô thường" đi qua đi lại trong bữa tiệc, trông rất thu hút.
Lúc cô ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của Cố Dữ Thâm: [Ra đây đi.]
Nam Tri hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cậu bảo tôi ra thì tôi ra à, nhưng kỳ kèo được một lúc thì cô lại lén ra ngoài.
Nhìn thấy kiểu ăn mặc của cô gái nhỏ thế này, Cố Dữ Thâm không nhịn được mà bật cười.
Anh cười lên rất đẹp, thoải mái lại dịu dàng, vì thế Nam Tri cũng không nhịn được mà chạy về phía anh, khi đến gần thì cô nhảy đến bên cạnh anh, giơ hai tay lên giả vờ muốn bóp cổ anh.
"Treat or trick (cho kẹo hay bị ghẹo)!"
Cố Dữ Thâm để mặc cho bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Nam Tri sờ lên cổ mình, anh nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cậu hóa trang thành gì vậy?"
"Cậu không nhìn ra được à?" Nam Tri bất mãn nói, "Hắc vô thường!"
"Lấy mạng tôi à?"
"Không cho kẹo thì tớ sẽ lấy mạng."
Cố Dữ Thâm bật cười, anh xòe bàn tay ra, trên đó có viên kẹo bạc hà không biết anh lấy ở đâu.
Nam Tri không hài lòng, không nhịn được mà liếc một cái: "Biết ngay là không trông đợi gì vào cậu mà."
"Không hài lòng à——" Cố Dữ Thâm đến gần, nắm cổ tay cô đặt lên cổ mình, nói nhỏ "Vậy thì lấy mạng đi."
Đầu ngón tay Nam Tri chạm vào yết hầu anh, cả người cứng đơ.
Nhưng cô vẫn giả vờ: "Lấy thì lấy, ai sợ cậu chứ."
Cố Dữ Thâm bật cười, anh khàn giọng nói: "Tôi dạy cậu cách lấy mạng tôi."
Sau đó anh giơ tay lên giữ lấy gáy cô, cúi người hôn xuống.
Nam Tri ngay lập tức trợn tròn mắt.
Giác quan mất hết, cô cứng đờ đứng tại chỗ.
...
Mà bây giờ, Phượng Giai nấp bên góc tường nhìn thấy toàn bộ quá trình, "Vèo" một cái, rụt đầu lại.
Cố Dữ Thâm dùng cách tùy tiện và độc đoán nhất để xác định mối quan hệ giữa hai người, Nam Tri mới hiểu ra, hóa ra tất cả sự thăm dò trước đây, đều là anh không ngừng bước chân về phía cô.
Để cô làm quen với sự chiều chuộng của anh, rồi đắm chìm trong đó, sau đó mới chắc chắn tâm tư của cô.
Nửa cuối bữa tiệc hóa trang, Nam Tri đã không còn tập trung vào việc gì cả, mặt cô cứ đỏ bừng.
Sau khi kết thúc, Phượng Giai đứng bên cạnh cô, xụ mặt xuống, nheo mắt lại.
Nam Tri bị Phượng Giai nhìn nên hơi chột dạ: "Làm gì vậy."
"Thành thật khai báo." Phượng Giai lạnh giọng nói, "Cậu và Cố Dữ Thâm bắt đầu từ khi nào."
"Cậu..."
"Tớ nhìn thấy rồi!" Phượng Giai giận dữ nói, "Nam Tri, cậu giữ bí mật với tớ!"
"..."
Nam Tri suy đi nghĩ lại, nhưng cô không thể xác định chính xác là từ khi nào cô và Cố Dữ Thâm lại khác, thật ra thì lúc mới bắt đầu Cố Dữ Thâm đối xử với cô cũng không khác những người khác là bao.
Thấy cô không trả lời, Phượng Giai càng thêm chắc chắn —— cục cưng Tư Tư có khoảng cách với cô, chỉ vì một thằng đàn ông ngu ngốc!
Phượng Giai hừ một tiếng, không để ý đến cô nữa, quay đầu định rời đi: "Tớ phải đi nói cho Châu Việt biết."
Nam Tri kéo Phượng Giai lại: "Không được!"
"Tại sao?"
"..."
Kỳ cục quá.
Mọi người đều là bạn bè thân thiết, bỗng nhiên công khai mối quan hệ giữa cô và Cố Dữ Thâm, có nghĩ thế nào cũng không thấy thoải mái.
Vất vả lắm mới làm Phượng Giai bình tĩnh lại.
Vì thế, Nam Tri và Cố Dữ Thâm bắt đầu yêu đương bí mật.
Trong lớp học không được nói chuyện quá nhiều, phải khống chế, không được biểu hiện quá thân mật.
Không được ở riêng, quá mập mờ, dễ dàng khiến người khác nghĩ bậy.
Cố Dữ Thâm mua nước cho cô cũng không được, phải giữ khoảng cách.
Cố Dữ Thâm không biết việc xác nhận quan hệ rốt cuộc là tốt hay xấu, sao mà lúc ở trường còn lạnh nhạt hơn cả lúc trước.
Nhưng mà cũng may, có những lúc ở ngoài trường.
Tuần đầu tiên sau khi xác nhận quan hệ, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đi hẹn hò.
Nam Tri không muốn đưa mối quan hệ của hai người ra ánh sáng, còn muốn chọn địa điểm hẹn hò xa, hai người chia nhau hành động, mỗi người tự đón xe đến rạp phim.
Cố Dữ Thâm tới trước, anh đứng ngoài cửa rạp phim.
Chàng trai có dáng người cao ráo, đường nét rõ ràng, cho dù đứng ở đâu cũng rất cuốn hút, nhiều người không nhịn được mà liên tục quay lại nhìn anh.
Còn anh thì dựa vào tường, vừa chờ Nam Tri vừa nhàm chán lướt điện thoại.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân chạy bạch bạch bạch đến, Cố Dữ Thâm ngẩng đầu lên, tầm nhìn của anh hơi khựng lại —— Nam Tri đội nón, đeo khẩu trang, cùng với một cặp kính mát không phù hợp với khuôn mặt của cô.
Cô chạy đến trước mặt Cố Dữ Thâm, kéo chiếc kính mát xuống: "Là tớ."
Giống như trao đổi ám hiệu vậy.
Cố Dữ Thâm nhìn cách ăn mặc của cô, anh bật cười: "Nếu như chúng ta bị chụp được, có lẽ cảnh sát cũng phải điều tra đàng hoàng xem chúng ta đang giao dịch gì đấy."
"..."
Nam Tri giục anh, "Đi nhanh đi."
Lần lần đầu họ xem phim cùng nhau, và vì tôn trọng, Nam Tri chọn một bộ phim tình cảm.
Nhưng cuối cùng bộ phim này nói về gì thì cô cũng không biết, vì khi vừa mới bước vào rạp, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bạn cùng lớp.
Nam Tri ngay lập tức ngồi ở phía sau, cố gắng không phát ra âm thanh nào, cố hết sức khom người xuống, eo cũng đau.
Cuối cùng, lần đầu tiên hẹn hò của hai người kết thúc trong thấy bại.
Nam Tri cảm thấy yêu đương khó khăn quá, yêu đương bí mật lại càng khó nói hơn.
Cũng xem như là nếm được mùi vị đau đớn của tình yêu.
Nam Tri ủ rũ cúi đầu xuống, cùng Cố Dữ Thâm quay lại khu chung cư Lung Hồ.
Cố Dữ Thâm quan sát biểu cảm của Nam Tri, anh không cảm thấy thất vọng, còn cảm thấy rất thú vị, thật sự không hiểu nổi trong đầu cô gái nhỏ này đang nghĩ gì.
Không hiểu, nhưng vẫn rất vui khi được chịu áp lực cùng cô.
Bỗng nhiên, vang lên tiếng bóng rổ đập trên nền đất từ cách đó không xa.
Nam Tri ngẩng đầu lên.
Xuyên qua lùm cây, cô nhìn thấy bọn Châu Việt đang cầm bóng rổ đi tới.
Thật ra thì hai người bị nhìn thấy đang ở cùng nhau cũng không sao, không ai nghi ngờ gì, nhưng bây giờ Nam Tri hơi chột dạ.
Cố Dữ Thâm còn cố ý nhắc nhở cô: "Bọn họ đang đến kìa."
Nam Tri hốt hoảng: "Làm sao đây?"
Cố Dữ Thâm nắm cổ tay cô, kéo cô vào trong bụi cây, nói nhỏ: "Trốn."
Nam Tri dựa lưng lên bức tường, đèn đường ở bên cạnh chiếu xuống, cả người cô được Cố Dữ Thâm giấu trong bóng tối, tầm nhìn cũng bị anh che lại.
Đầu ngón tay Nam Tri nắm lấy quần áo anh, chóp mũi thoang thoảng mùi hương thuộc về Cố Dữ Thâm, như thể được anh ôm vào lòng.
Nàng im lặng, chớp mắt nhìn, hàng mi nhẹ nhàng phe phẩy, nói nhỏ: "Đi chưa?"
"Sắp qua bên này rồi." Cố Dữ Thâm nói.
Nam Tri siết chặt ngón tay lại, cô dính sát người anh, không dám thở mạnh.
Cố Dữ Thâm bỗng cúi người xuống, ngón tay nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi cô.
Nam Tri bị dọa, "ưm" một tiếng.
Cô bị ép phải ngẩng đầu lên, bị động đón nhận nụ hôn này, trái tim loạn nhịp, ngón tay dùng sức, nắm chặt Cố Dữ Thâm.
Phải qua một lúc lâu mới có thời gian để thở và nói chuyện: "Cậu làm gì thế."
Giọng Cố Dữ Thâm vang bên tai cô: "Đừng nói chuyện, bọn họ đến rồi."
Nam Tri giật mình, cũng không kịp nghĩ xem câu này của anh là thật hay giả, chẳng qua là đôi môi cô lại được bịt kín. Cô không dám phát ra tiếng động nào, im lặng đón nhận nụ hôn này, chẳng qua là tim cô đập mạnh như đang đánh trống.
Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy choáng váng, Cố Dữ Thâm mới buông cô ra, nhẹ nhàng hít thở vài hơi, anh lại đến gần, hôn lên khóe miệng cô một cái, lúc này mới thẳng người dậy.
Nam Tri bị hôn đến nỗi hốc mắt cũng đỏ lên.
Lúc cô nhìn lên, yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống.
"Bọn họ đã đi chưa?" Nam Tri nói.
"Ừ."
Lúc này cô mới nhón chân, nhìn qua vai Cố Dữ Thâm, thật sự đã đi rồi.
Ngay cả cái bóng người cũng không thấy.
Lúc này Nam Tri mới phát hiện ra mình bị đùa giỡn, cô tức giận đá anh một cái: "Tên lừa đảo! Hai chúng ta chia tay!"
Cố Dữ Thâm lại ôm cô vào lòng: "Nói chuyện đàng hoàng."
"Tớ không có gì để nói với cậu!"
Cố Dữ Thâm: "Chậc."
Nam Tri nghe thấy tiếng "chậc" này thì nổi điên, cô trợn tròn mắt: "Cậu còn không biết xấu hổ mà chậc à! Ai bảo cậu trêu tớ trước, cậu xem đi, miệng tớ sắp bị cậu cắn chảy máu rồi này!"
Cô vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, ngón trỏ chỉ lên môi.
Cố Dữ Thâm cúi đầu nhìn kỹ: "Không chảy máu mà."
"Vậy tớ cũng đau rồi!"
Cố Dữ Thâm bật cười, anh xoa xoa tóc cô: "Vậy lần sau tôi nhẹ một chút nhé."
"..."
Ai có lần sau với cậu.
Đừng có nói sang chuyện khác, tên khốn! Tôi đang chia tay với cậu đấy!
Nam Tri gào thét trong lòng, nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng, khóe miệng cong lên.
-
Hai người cứ như vậy mà yêu đương bí mật, trong trường thì giả vờ là bạn bè bình thường, ra ngoài trường thì anh anh em em.
Bộ quy tắc yêu đương này rất hiệu quả.
Châu Việt còn lén hỏi Cố Dữ Thâm: "Gần đây cậu cãi nhau với đại tiểu thư à?"
Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, nghiêng đầu nhìn Châu Việt, không lên tiếng.
Châu Việt vỗ lên vai anh, an ủi: "Cố gia, đàn ông thực thụ, cần gì phải vậy, đừng để lùm xùm thêm nữa!"
"..."
Sau hai tháng yêu đương bí mật, được nghỉ Tết Nguyên Đán, mọi người hẹn nhau đến công viên giải trí mới mở có chủ đề Hello Kitty.
Ở lối vào, có một cửa hàng bán đồ liên quan đến chủ đề, Nam Tri và Phượng Giai không cưỡng lại được những thứ này, lập tức xông vào mua một đống đồ đáng yêu.
Có túi bông, cà vạt màu hồng đáng yêu, lược chải tóc, bọn họ mua cả giỏ đồ, Nam Tri còn mua thêm một cái ly.
Đến quầy thanh toán.
Cố Dữ Thâm cũng lấy một cái cốc giống vậy từ trên kệ xuống, để trước quầy thanh toán.
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn anh.
Nam Tri mở to mắt: Người anh em, cậu làm gì vậy! Cậu sắp tiết lộ thông tin rồi!
Phượng Giai trợn mắt lên: Đôi tình nhân đáng ghét này, không nhìn thấy.
Đám con trai nhìn anh cầm cái ly, khuôn mặt thể hiện vẻ chán ghét, như thể không chê thì sẽ làm hao tổn khí chất đàn ông của bọn họ.
Châu Việt vẫn cảm thấy khó tin: "Cố gia, có phải cậu cầm nhầm rồi không?"
Cố Dữ Thâm không để ý tới cậu ta, anh lấy điện thoại ra rồi nói với nhân viên thu nhân: "Tính chung."
Châu Việt cảm thấy bối rối: "Không phải là cậu lén yêu đương rồi chứ?"
Nam Tri trợn tròn mắt, cô lập tức lên tiếng: "Sao có thể chứ!"
Thành công di chuyển sự chú ý, lúc này mọi người nhìn cô.
Lưng Nam Tri toát mồ hôi, cô tiếp tục nói: "Cố Dữ Thâm sao mà có bạn gái được!"
Như đinh đóng cột.
Phượng Giai: "..."
Cậu nghe thử xem câu vừa rồi cậu nói đáng tin không?!
Cũng may bọn Châu Việt cũng không nghĩ nhiều, thêm với việc gần đây Nam Tri lạnh nhạt với Cố Dữ Thâm, hiểu rồi —— cái này nhất định là do có thù riêng!
Phượng Giai: "..."
Nếu như một trong những người này có đầu óc thì Nam Tri không thể yêu đương bí mật lâu như vậy.
Tết Nguyên Đán, trong công viên giải trí có nhiều người.
Chơi từ sáng đến chiều, bọn họ đã chơi hầu hết các trò chơi nổi tiếng.
Sức lực của Nam Tri và Phượng Giai cũng cạn kiệt, cuối cùng họ ngồi xe buýt 3D, quanh thân là đen thùi hoàn cảnh, xung quanh tối đen, hiệu ứng 3D, trông giống như thật, lạc vào trong khung cảnh kỳ lạ.
Nam Tri và Cố Dữ Thâm đi cuối cùng, đương nhiên là ngồi hàng cuối cùng.
Vị trí này rất thích hợp cho Cố Dữ Thâm bất kính với công chúa.
Đầu tiên là anh lén đưa tay ra, ngồi lại gần, ngón trỏ nhẹ nhàng móc đầu ngón tay của công chúa.
Nam Tri dừng lại một lát, cô nghiêng đầu nhìn Cố Dữ Thâm.
Anh thì hay rồi, lười biếng dựa lưng lên ghế, ánh mắt nhìn sang bên kia, hoàn toàn không nhìn ra phía dưới anh đang làm gì.
Cô nhìn về phía trước, mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn lên màn hình 3D, không có thời gian để ý tới bọn họ, Nam Tri cũng nghe theo anh.
Chỉ là Cố Dữ Thâm không hề biết đủ chút nào, động tác càng ngày càng lớn mật.
Đầu tiên là quàng tay lên vai cô, sau đó nghiêng người đến gần.
Nam Tri ngây người, cô hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Cố Dữ Thâm cười: "Chúng ta chơi chút gì kích thích đi."
"..."
Sau đó Cố Dữ Thâm nhìn xuống dưới, nhìn lên đôi môi cô, rồi đến gần ——
Bốp!
Nam Tri tát một cái lên mặt anh.
Chẳng qua là Cố Dữ Thâm hơi khựng lại, sau đó anh tiếp tục đến gần, không để ý Nam Tri mạnh tay thế nào, vẫn hôn cô.
Cô đánh anh liên tục, sợ bị nghe thấy nên chỉ véo thật mạnh lên cánh tay anh, Cố Dữ Thâm hoàn toàn đón nhận, giống như đệ tử tình nguyện chết dưới hoa mẫu đơn.
Mãi cho đến khi tốc độ xe dần chậm lại, sắp đến điểm cuối rồi, Cố Dữ Thâm mới buông cô ra.
Mọi người xuống xe.
Có người quay đầu lại nhìn Nam Tri, còn hỏi một câu: "Tư Tư, sao mặt cậu đỏ vậy."
"À... Hơi nóng."
Phượng Giai là người duy nhất biết chuyện, nghe thấy vậy thì nhìn hai người, sau đó vỗ lên vai Cố Dữ Thâm, nói nhỏ: "Lau miệng đi."
Hôm nay Nam Tri đi chơi nên có bôi một lớp son mỏng.
Mu bàn tay Cố Dữ Thâm nhẹ nhàng lau miệng.
Nam Tri ở bên cạnh nhìn anh, càng nhìn càng thấy phiền, càng nhìn càng tức.
Đàn ông không ai tốt cả! Nhiều người như vậy mà còn hôn cô! Bị phát hiện thì làm sao!!!
Nghĩ một chút, cô lại đánh anh một cái thật mạnh.
Sau đó "Ôi chao" một tiếng ——
Cô không nhìn đường, không để ý Châu Việt đang dừng lại, đụng vào lưng cậu ấy.
"Cậu..."
Nam Tri vừa mở miệng, bỗng nhiên dừng lại, mắt mở to ra.
Trên màn hình lớn phía trước hiển thị hình ảnh mà họ vừa chụp trong đoạn hầm, trong ảnh, Cố Dữ Thâm giữ lấy mặt Nam Tri, rất gần.
—— Bọn họ đang hôn nhau!
Mọi người ngây người tại chỗ, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Bầu không khí căng thẳng.
Cho đến khi giọng nói của nhân viên không đúng lúc phá vỡ sự lặng: "Nếu bạn thích hình ảnh này, bạn có thể in ra để lưu lại làm kỷ niệm, 20 tệ một tấm."