Mấy người ở khu chung cư Lung Hồ gọi ba chiếc xe cùng nhau về.
+
Nam Tri và Cố Dữ Thâm, Phượng Giai, Châu Việt ngồi một chiếc, Nam Tri ngồi chính giữa hàng sau, hai bên là Phượng Giai và Cố Dữ Thâm.
Kính xe hạ xuống một nửa, cơn gió mát thổi vào.
Tóc Nam Tri bay lên, phất vào mặt Cố Dữ Thâm.
Trên xe, Châu Việt và Phượng Giai vẫn còn sức nói chuyện, Nam Tri và Cố Dữ Thâm im lặng.
Cố Dữ Thâm nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen được gió thổi tung lên.
Còn Nam Tri thì đã buồn ngủ, cô không quen thức khuya, bị tiếng ồn làm choáng váng đầu óc.
Bỗng nhiên, điện thoại trong tay cô rung lên, Nam Tri mở mắt, mở khóa màn hình.
Khang Kiêu gửi lời mời kết bạn cho cô.
Thật ra thì bình thường Nam Tri không dễ dàng chấp nhận lời mời kết bạn của người lạ, nhưng mà Khang Kiêu là bạn của Châu Việt, cũng quen biết, nói không chừng chuyện kinh doanh của ba cô cũng có liên quan đến nhà họ Khang, Nam Tri cũng không muốn làm mất mặt ai.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, ấn đồng ý.
Bên cạnh, Cố Dữ Thâm chậc một tiếng.
Khang Kiêu lập tức gửi tin nhắn đến, vừa mới mở khung trò chuyện lên, Nam Tri đã bấm tắt màn hình.
Sau đó tựa đầu lên vai Phượng Giai ngủ.
Quá mệt.
Có gì thì chờ cô dậy rồi nói.
Khoảng mười lăm phút sau, taxi dừng lại bên ngoài khu chung cư Lung Hồ.
Phượng Giai chuẩn bị đánh thức Nam Tri, bị Cố Dữ Thâm ngăn lại: "Để cậu ấy ngủ."
"Hả?"
Cố Dữ Thâm xuống xe trước, bế Nam Tri ra, đặt cô lên lưng.
Phượng Giai sợ cô lạnh, còn khoác áo khoác của mình lên vai Nam Tri: "Đi thôi."
Nhà của Phượng Giai và Châu Việt ở bên kia, đến ngã ba, mọi người chia ra, Cố Dữ Thâm cõng Nam Tri về nhà trước.
Cô cầm điện thoại trong tay, đưa đến trước mặt Cố Dữ, điện thoại rung lên liên tục.
Nam Tri khó chịu vì tiếng ồn, cô cau mày, hơi hí mắt, giơ điện thoại lên ngay trước mặt Cố Dữ Thâm.
Nên là anh cũng nhìn thấy.
Khang Kiêu gửi đến.
【Tư Tư, tuần sau cậu rảnh không? Một người bạn của tôi vừa mở mật thất, chúng ta cùng đi nhé?】
【Nếu cậu sợ thì chúng ta gọi nhiều người cùng đi, cậu cũng có thể gọi Phượng Giai.】
...
Tin nhắn đến liên tục, vô cùng niềm nở.
Xem ra Khang Kiêu rất quan tâm đến Nam Tri.
Lúc trước Cố Dữ Thâm cũng có quen biết với cậu ta, ngoại hình của Khang Kiêu không tệ, con gái có ý với cậu ta cũng không ít, nhưng chưa từng nhìn thấy cậu ta niềm nở với ai như thế.
Nam Tri òn chưa trả lời, có một cuộc gọi đến.
Tay cô run lên, suýt chút nữa thì điện thoại rơi xuống đất.
Cô lầm bầm: "Muộn vậy rồi mà còn gọi điện thoại làm gì."
Cô lười nghe máy, cứ để chuông reo, giả vờ ngủ rồi, trông rất giống dáng vẻ của gái hư.
Đáng tiếc là lần đầu tiên Khang Kiêu theo đuổi một cô gái mãnh liệt như vậy, không có tầm nhìn xa.
Điện thoại lại đổ chuông liên tục.
Nam Tri thấy phiền.
"Chậc" một tiếng, cô thuận tay đưa đến bên tai Cố Dữ Thâm, dặn dò: "Cậu nghe giúp tôi."
"Nói gì?"
Nam Tri nhắm mắt lại, thuận miệng nói: "Nói tớ ngủ rồi."
"?"
Đồ thần kinh này.
Còn ngón tay cái của Nam Tri kéo qua, đã nghe máy.
Khang Kiêu hào hứng nói: "Tư Tư, cậu xem tin nhắn tôi gửi chưa?"
Cố Dữ Thâm quay đầu lai nhìn, cô gái nhỏ nằm trên vai anh, nhắm hai mắt lại, lúc ngủ thì rất yên tĩnh.
"..."
Dừng lại vài giây, Cố Dữ Thâm lên tiếng, "Là tôi."
Khang Kiêu ngẩn người, không nói gì.
"Cố Dữ Thâm." Anh bổ sung.
"À, à." Khang Kiêu cười, "Cố gia, sao cậu lại nghe điện thoại, Tư Tư đâu?"
Cố Dữ Thâm cũng không nói "Cô ngủ rồi" để người khác hiểu lầm, chỉ thờ ơ nói: "Bây giờ cậu ấy có chút việc."
Khang Kiêu ngạc nhiên "Ồ" một tiếng, dừng lại một chút, vẫn là không nhịn được mà nói: "Cố gia, hỏi cậu chuyện này nhé."
"Ừ?"
"Có phải cậu cũng thích Nam Tri không?"
Khang Kiêu nhớ lại hành động vừa nãy của Cố Dữ Thâm, cảm thấy có gì đó không đúng.
Chẳng qua là từ trước đến giờ Cố Dữ Thâm vẫn rất kín đáo, anh cũng không phân biệt rõ ràng đây là tình bạn hay là gì khác.
"..."
Thích không?
Cố Dữ Thâm cũng không rõ.
Dường như anh bị hào quang trên người cô hấp dẫn, dường như đến gần cô có thể chiếu sáng anh.
Cô gái nhỏ trên vai không nghe, hai mắt nhắm lại.
Cố Dữ Thâm kéo tay chân cô, anh dùng sức đến nỗi gân xanh cũng nổi lên, hàm răng nghiến chặt, cuối cùng anh khẽ cười rồi nói: "Không."
Khang Kiêu cười: "Vậy thì được, vậy thì tôi theo đuổi nhé?"
Cố Dữ Thâm không lên tiếng.
Khang Kiêu thấy Nam Tri không nghe điện thoại, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
-
Đến cửa nhà họ Nam, anh ấn chuông cửa.
Một lát sau, bên trong có tiếng bước chân, và giọng nói của mẹ Nam: "Đến đây đến đây."
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Cố Dữ Thâm, mẹ Nam ngây người.
Ai mà không biết tập đoàn Cố thị mạnh đến mức nào, mẹ Nam nhìn cậu thiếu niên trước mặt cõng con gái mình trên lưng, bà ngẩn người, không lên tiếng.
Cố Dữ Thâm chủ động chào hỏi: "Dì, cháu đưa Nam Tri về, cậu ấy ngủ rồi."
Mẹ Nam biết hôm nay cô dự tiệc sinh nhật của bạn, biết cô sẽ về nhưng không ngờ lại về với dáng vẻ thế này.
"Cảm ơn cháu nhé, Dữ Thâm." Mẹ Nam mỉm cười, giữ tay Nam Tri đỡ cô xuống, "Có phải con bé này uống rượu rồi không, nên mới ngủ như thế?"
"Không có đâu dì." Cố Dữ Thâm nhếch môi, anh nói, "Chỉ là buồn ngủ thôi ạ."
Nam Tri bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mẹ.
Cô thuận tay ôm cổ mẹ Nam, làm nũng gọi "mẹ".
Mẹ Nam đánh lên mông cô hai cái, mắng yêu: "Con xem có đứa con gái nào như con không, đêm hôm về nhà trong bộ dạng thế này."
Sau đó lại cảm ơn Cố Dữ Thâm: "Làm phiền Dữ Thâm rồi, hôm khác đến chơi nhé."
"Dạ."
Trước khi cửa khép lại, Cố Dữ Thâm nhìn thấy ba Nam mặc đồ ngủ đi xuống lầu, ông hỏi: "Tư Tư sao thế?"
Mẹ Nam lập tức suỵt một tiếng, nói nhỏ: "Ngủ rồi."
Đây chính là cuộc sống gia đình của Nam Tri.
Thảo nào cô lại có tính cách như thế, từ nhỏ đã được yêu thương, không cần phải ngụy trang hay che giấu, muốn làm gì thì làm, vui vẻ tỏa sáng.
Cố Dữ Thâm đứng một mình ngoài cửa, im lặng một lúc lâu.
Tiếng ồn ào tan đi, dường như anh lại bị bỏ lại trong bóng tối không người, chỉ còn lại chút ấm áp và hương thơm từ trên người Nam Tri.
Một lúc lâu sau, anh nhếch môi tự giễu, xoay người rời đi.
-
Về nhà mình, anh mở cửa, ánh đèn ngoài cửa sáng lên.
Ánh mắt Cố Dữ Thâm dừng lại, phát hiện có một đôi giày da dưới đất, anh nhìn lên tầng hai, có ánh đèn hắt ra từ cửa phòng ngủ chính —— hôm nay Cố Mạnh Cận về nhà.
Thật là hiếm thấy.
Cố Dữ Thâm không quan tâm, anh vào bếp rót cho mình ly nước.
Uống rượu nhiều, cổ họng hơi khô.
Uống nước xong thì lên lầu, lúc đến cầu thang thì Cố Mạnh Cận từ phòng ngủ đi ra.
Ông mặc đồ ngủ màu đèn, đeo một chiếc kính gọng vàng, mái tóc hơi ướt, trông như một người làm kinh doanh nho nhã.
"Muộn vậy rồi, đi đâu vậy?" Cố Mạnh Cận lên tiếng.
"Có việc."
Cố Mạnh Cận nhíu mày, ông trầm giọng nói: "Ba hỏi con đi đâu!"
Cố Dữ Thâm thấy buồn cười.
Cố Mạnh Cận làm cha mà nửa năm không về nhà được một lần, vậy mà vẫn hỏi anh sao muộn vậy rồi mới về nhà.
Thật ra thì câu đầu tiên của ông ấy chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng câu trả lời hời hợt của Cố Dữ Thâm, ông cảm thấy quyền lực của người cha bị thách thức, không khống chế được cảm xúc.
Cố Dữ Thâm đã quen với tính cách bệnh h/oạn của ông rồi.
Nhưng anh cũng không phải là người dễ dàng nhượng bộ.
Anh cứ đứng trên cầu thang như thế, ngẩng đầu lên nhìn Cố Mạnh Cận.
Cố Mạnh Cận bỗng nhiên nổi điên, sải bước về phía anh, giơ tay lên định đánh thì bị Cố Dữ Thâm vững vàng đỡ lại.
Lúc còn nhỏ anh không đủ sức chống lại Cố Mạnh Cận, không biết bị đánh bao nhiêu lần, bây giờ anh đã trưởng thành, không để cho ông ấy đánh.
Vì vậy Cố Dữ Thâm nghe rất nhiều câu chửi mắng từ ba ruột mình, câu khó nghe gì cũng có, mắng anh súc sinh, nguyền rủa anh tại sao chưa chết.
Cố Mạnh Cận chính là như vậy.
Cố Mạnh Cận dễ nổi giận và khuynh hướng bạo lực khiến ông biến thành một con thú hoang không có lý trí.
Cố Dữ Thâm đã quá quen thuộc và chán chường.
Anh không quan tâm, bước nhanh lên lầu, đóng cửa lại.
Anh ngồi xuống giường, khom lưng xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Anh chỉ cảm thấy, sự ấm áp và hào quang mà Nam Tri mang đến giống như sợi chỉ đang bung ra khỏi kén, dường như anh bị đẩy ngược về ngày mẹ anh, Trương Hiểu Thuần qua đời.
Một lần nữa đắm mình vào nơi tối tăm và sâu thẳm đó.
Và điều đó khiến anh muốn ngay lập tức nhìn thấy Nam Tri, nghe thấy giọng nói của Nam Tri.
Có lẽ là vì thế, lần đầu tiên anh nằm mơ thấy Nam Tri.
Cô gái mặc đồ múa ba lê, nhẹ nhàng xoay vòng, chạy về phía anh, ánh sáng di chuyển theo cô, vì thế mà chiếu sáng lên người anh.
Cô mỉm cười, thoang thoảng hương hoa, cô ôm lấy anh, làn da lành lạnh dán lên cơ thể nóng bỏng của anh.
Anh khô miệng khô lưỡi, vì thế anh cúi đầu, hôn lên đôi môi của người con gái ——
Trong màn đêm đen, Cố Dữ Thâm ngồi dậy, anh mở hai mắt ra.
Tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Trong mơ, Nam Tri tỏa sáng như vậy, sinh động như vậy, chân thật đến nỗi giống như là đã xảy ra.
Trái tim anh đang đập mạnh, lồng ngực vẫn phập phồng, yết hầu anh lăn xuống.
Một lúc lâu sau, anh xuống giường, mở đèn nhà tắm.
Ánh đèn chợt sáng lên như muốn loại bỏ những bí mật không thể che giấu, muốn để lộ ra ngoài.
Nước lạnh phun ra từ vòi sen, làm ướt tóc và cơ thể anh, cũng làm cho bộ phận dưới cơ thể anh trở nên nổi loạn hơn.
-
Hôm sau, thứ hai.
Cuối tuần Nam Tri chỉ lo luyện múa và chơi bời, vẫn còn nhiều bài tập chưa làm.
Cô đến trường sớm chỉ để chờ Cố Dữ Thâm đến để chép bài tập, nhưng vẫn chưa thấy anh đến.
Cô hỏi Châu Việt, Châu Việt nói: "Tôi cũng không biết, không nghe cậu ấy nói gì."
Nam Tri gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm:【Hôm nay cậu không đến trường à?】
Một lúc lâu sau anh vẫn chưa trả lời, chẳng lẽ ngủ quên?
Giờ truy bài đầu giờ kết thúc, cán bộ các môn bắt đầu thu bài tập, Nam Tri chép vài câu của lớp phó học tập.
Sau khi nộp xong, Cố Dữ Thâm trả lời cô:【 Bị sốt, xin nghỉ.】
Nam Tri hơi ngạc nhiên:【Chẳng phải hôm qua vẫn ổn sao?】
Lại gửi một tin:【Không sao chứ?】
Bây giờ Cố Dữ Thâm ngồi bên mép giường, rèm cửa đóng lại, bên trong không có ánh sáng, trán anh nóng hổi, cổ họng đau, lại còn khàn, anh vừa ho khan vừa trả lời:【Không sao.】
Có lẽ do ngày hôm qua tắm bằng nước lạnh, anh bị cảm lạnh.
Chỉ là lâu rồi anh không bị bệnh, cơn sốt này đến, làm đầu anh rất đau
Anh nặng nề bước chân xuống lầu, đôi giày da của Cố Mạnh Cận không còn ở cửa nữa, Cố Dữ Thâm lấy hộp thuốc ra, tìm thuốc giảm sốt nhưng đã hết hạn.
Anh cũng lười đi mua thuốc, lại lên ngủ.
...
Lần này Khang Kiêu theo đuổi rất rầm rộ.
Khang Kiêu học trường khác, lúc tan học Nam Tri và Phượng Giai cùng nhau ra khỏi trường, nhìn thấy Khang Kiêu từ phía xa, trong tay còn ôm một bó hoa hồng lớn.
Phượng Giai chậc chậc lên tiếng: "Quả nhiên là Tư Tư xinh đẹp của tớ, Khang Kiêu bị cậu cướp mất hồn rồi."
Nam Tri: "..."
Bây giờ cô có thể giả vờ không thấy rồi chạy ra cửa sau không?
Châu Việt từ phía sau chạy tới: "Được nha, Nam Tri, nói đi, cậu có hứng thú với người anh em của tôi được không?"
"Cậu có thể bảo cậu ta đừng làm ầm lên được không?" Nam Tri không chịu nổi.
Thanh niên lãng mạn trong tuổi teen Châu Việt không hiểu nổi: "Đã thế này rồi mà!"
"..."
Kéo xuống.
Bó hoa lớn như vậy đứng trước cổng trường, cô chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
Ra khỏi cổng trường, nghe thấy Khang Kiêu gọi to—— "Tư Tư!"
Ngay lúc tan học, xung quanh có rất nhiều bạn đang ra ngoài, mọi người đồng loạt nhìn cô.
Nam Tri không chịu nổi, cô che kín nửa khuôn mặt.
Đáng tiếc là Khang Kiêu không hiểu sắc mặt, nhét hoa hồng vào trong tay Nam Tri ngay trước mặt mọi người.
Nam Tri đơ người nhận lấy, hoàn toàn là phép lịch sự, cô mỉm cười, khéo lẽo nói: "Sau này cậu đừng tốn kém nữa."
"Cái này mà tốn kém gì, sau này cậu thích gì, cứ nói với tôi," Khang Kiêu nói.
"..."
Tôi cảm ơn cậu nhé.
Cậu có nghe hiểu tiếng người không vậy!
Không biết tại sao, bây giờ Nam Tri lại nhớ Cố Dữ Thâm, muốn anh trực tiếp lôi cô đi, tiện thể nói một câu "Không tiện đường, không cần".
Nhớ đến Cố Dữ Thâm, cô nhanh chóng đổi đề tài, Nam Tri hỏi: "Bây giờ Cố Dữ Thâm sao rồi?"
Châu Việt: "Không trả lời tin nhắn của tôi, chắc là ngủ rồi, không biết sao lại bị bệnh nữa."
Khang Kiêu ngạc nhiên: "Bị bệnh? Nghiêm trọng không?"
"Bị sốt, chắc là không có chuyện gì đâu."
"Có phải ở nhà không có ai chăm sóc cho cậu ấy không?" Khang Kiêu hỏi, "Tôi nghe ba mẹ nói gần đây tập đoàn Cố thị."
Châu Việt: "Chắc vậy, cậu ấy cũng không thích được người khác chăm sóc."
Nam Tri càng nghe càng bối rối, nhưng cũng nhớ lại, mấy tháng cô chuyển đến khu chung cư Lung Hồ, thật sự chưa bao giờ nhìn thấy ba mẹ Cố Dữ Thâm.
"Vậy mẹ cậu ấy đâu, cũng rất bận sao?"
Cô vừa nói xong, mọi người đồng loạt im lặng.
Phượng Giai kéo cánh tay cô, đến bên tai cô nói nhỏ: "Lúc Cố Dữ Thâm còn nhỏ, mẹ cậu ấy đã không còn rồi, ba cậu ấy bận công việc, không thường xuyên về nhà."
Nam Tri hơi ngạc nhiên
Một bông hoa hồng được trồng trong nhà kính ấm áp, được yêu thương chiều chuộng từ nhỏ như cô cảm thấy khó hiểu.
Phượng Giai tiếp tục nói, "Vốn dĩ là có người giúp việc chăm sóc cho cậu ấy, nhưng mà sau đó không biết sao lại bị đuổi, nên là ở nhà chỉ có một mình cậu ấy."
...
Buổi tối, Nam Tri nằm trên giường.
Trong đầu nhớ lại những lời mà Phượng Giai nói lúc chiều.
Cô cũng nhớ lại lúc cô đe dọa anh, nói là sẽ méc ba mẹ anh chuyện đánh anh và hút thuốc.
Còn có đêm cô ở nhà Cố Dữ Thâm, cô hỏi Cố Dữ Thâm "Ba mẹ cậu đã ngủ chưa", lúc đó dường như anh khừng lại, rồi mới nói "Không có ở đây".
Nhưng cái "Không có ở đây" này quá nặng nề.
Mẹ anh không phải là chỉ đơn giản là không có ở nhà, mà là đã mãi mãi rời bỏ anh.
Nam Tri không thể tưởng tượng nổi chuyện này xảy ra với cô thì sẽ thế nào.
Bỗng nhiên cô rất áy náy.
Mặc dù là vô tình, nhưng lời nói của cô nhất định đã tổn thương Cố Dữ Thâm.
Cô không ngủ được.
Mười giờ tối, Nam Tri gọi cho Cố Dữ Thâm.
Chuông reo một lúc lâu mới có người nghe máy: "Alo?"
Giọng nói kia rất khàn, lại kèm theo vài tiếng tiếng ho khan, Nam Tri ngạc nhiên: "Sao giọng cậu khàn hơn lúc ban ngày nhiều vậy? Chưa uống thuốc à?"
"Chưa."
"Sao chưa uống thuốc?"
"Hết hạn, lười đi mua." Cố Dữ Thâm nói, "Nghỉ ngơi một đêm là được rồi."
"Vậy sao được, giọng cậu khàn thế này rồi."
Nam Tri ngồi thẳng trên giường, cô vội vàng, "Tớ xem thử nhà tớ có thuốc không, cậu chờ một lát nhé."
Nói xong thì cô cúp điện thoại, xuống giường đi xuống lầu một.
Ba Nam và mẹ Nam đều ở trên lầu, Nam Tri ngồi trước cái tủ dưới TV, tìm thuốc dự phòng mà mẹ Nam chuẩn bị sẵn trong hộp thuốc, lấy một hộp thuốc hạ sốt và một hộp thuốc ho, kiểm tra hạn sử dụng rồi ra ngoài tìm Cố Dữ Thâm.
Đến cửa nhà họ Cố, Nam Tri ấn chuông cửa hai lần.
Cuối tháng mười ở Bắc Kinh, đã bắt đầu vào mùa đông.
Cô ra ngoài vội, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên ngoài váy ngủ, bây giờ cô lạnh đến nỗi giậm chân tại chỗ.
Cô lại ấn chuông cửa.
Cuối cùng cửa cũng mở ra.
Cố Dữ Thâm đứng ở cửa, đeo khẩu trang, nhìn thấy Nam Tri thì hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại đến?"
Nam Tri giơ hai hộp thuốc trong tay lên: "Đến gửi lòng nhân ái."
Những lúc bình thường, Cố Dữ Thâm nghe thấy câu này nhất định sẽ trêu cô, nhưng lần này thì không, anh chỉ khẽ cười, trông hơi yếu ớt.
"Đo nhiệt độ chưa?"
"Chưa."
Nam Tri nhón chân lên, giơ tay đặt lên trán anh: "Nóng thế, vậy cậu đừng đứng đây để gió thổi nữa, mau vào đi, nhớ uống thuốc đấy."
"Ừ." Anh trả lời, nhưng vẫn không đóng cửa.
Nam Tri ngước mắt nhìn anh.
Có lẽ là vì bị sốt nên khó chịu, mí mắt anh cũng đã đỏ lên, giống như mắt đỏ lên sau khi khóc nhiều vậy, trông rất đáng thương, giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ.
Đương nhiên là Nam Tri cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ Cố Dữ Thâm khóc, nhưng nhớ đến lời mà Phượng Giai nói lúc chiều, cô hơi đau lòng.
Dừng lại một chút, Nam Tri bỗng dang tay ra, nhẹ nhàng ôm eo Cố Dữ Thâm.
Cố Dữ Thâm bị sốt nên phản ứng hơi chậm, sau khi được cô ôm thì toàn thân cứng đờ, giấc mơ đêm hôm trước lại hiện lên trong đầu anh, yết hầu anh không ngừng trượt xuống.
Nam Tri áp lên ngực anh, nghe thấy nhịp tim anh đập thình thịch
Nhịp đập này cũng nhắc nhở cô đang làm gì, sau khi hoàn hồn lại, gò má Nam Tri đỏ ửng, cũng không cảm thấy tự nhiên.
Bầu không khí yên tĩnh, không ai nói chuyện với ai.
Đầu tiên là nghe thấy nhịp tim Cố Dữ Thâm, sau đó là của Nam Tri.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Nam Tri cũng thu tay về, cô không dám ngước mắt lên nhìn Cố Dữ Thâm.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tớ đi nhé."
"Ừ."
Bước chân Nam Tri vừa quét trên mặt đất, cô xoay người, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cổ tay cô bị kéo lại.
Cô ngã về phía trước, cô nhìn Cố Dữ Thâm.
Thình thịch.
Trái tim lại đập mạnh.
Cố Dữ Thâm nhìn vào mắt cô, như thể chứa đựng thứ gì đó vừa nặng nề vừa chân thành: "Đi về cẩn thận."
"Ừ."
"Cảm ơn."
"Khách sáo gì chứ."
Cố Dữ Thâm bật cười, anh nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, Tư Tư."
Nam Tri dừng lại một lát.
Không biết tại sao, câu này của Cố Dữ Thâm giống như pháo hoa bắn vào tim cô, đùng đùng nảy ra tia lửa.
"Ngủ ngon." Nam Tri nhìn vào mắt anh, "Cố Dữ Thâm."
-
Hôm sau, thứ ba.
Buổi sáng Cố Dữ Thâm vẫn không đến trường, vốn dĩ Nam Tri định hỏi anh sao rồi, nhưng nhớ đến câu "Ngủ ngon" và "Tư Tư" tối hôm qua, cô cảm thấy không được tự nhiên, đành phải từ bỏ.
Nhưng mà nghe Châu Việt nói hình như đã ổn hơn nhiều rồi.
Hết giờ nghỉ trưa, tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục.
Khởi động xong được hoạt động tự do, Nam Tri và Phượng Giai đánh cầu lông.
Vừa chơi chưa được bao lâu thì có người gọi cô, hình như là giọng của Khang Kiêu.
Nam Tri còn tưởng mình nghe nhầm, vừa quay đầu lại thì thấy Khang Kiêu mặt mày hớn hở, cầm hai túi trà sữa trong tay, bảo Nam Tri chia cho các bạn.
Mọi người xung quanh nháy mắt với cô.
"Sao cậu vào được?" Nam Tri hỏi.
Ngón tay Khang Kiêu chỉ vào bộ đồng phục trên người mình: "Mượn Châu Việt đồng phục của trường cậu, đi vào thì bảo vệ không chặn lại."
"..."
Nam Tri thầm thở dài, "Câu không cần phải tốn kém vậy đâu, mua nhiều thế tớ cũng uống không hết."
"Chia cho bạn cậu đi, khách sáo với tớ làm gì."
Phượng Giai cũng quen biết với Khang Kiêu, cô chạy tới, không tự mình lấy một ly, có người còn trêu một câu hâm mộ thật đấy.
Phượng Giai trả lời thay Nam Tri: "Muốn uống thì lấy đi, đây là Tư Tư tự kiếm được đấy."
Nam Tri: "..."
Bây giờ cô chỉ muốn đánh Phượng Giai một trận.
"Khang Kiêu." Nam Tri nghiêm túc gọi.
"Hả?"
"Cậu ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Khang Kiêu vội vàng đi theo.
Hai người đến dưới tán cây.
"Tôi không định yêu đương." Nam Tri nói thẳng, "Nến là không muốn cậu phí công với tôi."
Khang Kiêu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười: "Tớ chỉ là quý cậu, cũng không nghĩ là nhất định phải làm người yêu, làm bạn cũng được mà."
"Làm bạn đương nhiên là được rồi." Nam Tri nói, "Nhưng mà sau này cậu không cần vì tôi mà mua mấy cái kia nữa, tôi sẽ cảm thấy gánh nặng."
Khang Kiêu gật đầu, dáng vẻ có chút mất mát: " Được."
Anh không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Quay lại sân đánh cầu, hai túi trà sữa đã được chia nhau gần hết rồi, Phượng Giai hỏi: "Khang Kiêu đâu?"
"Đi rồi."
Phượng Giai nhướng mày, cô mỉm cười: "Tư Tư của chúng ta lại tổn thương một trái tim nữa rồi."
Nam Tri trừng mắt nhìn Phượng Giao: "Đừng có nói bậy."
Phượng Giai lấy một ly trà trái cây đưa cho cô.
Lúc này, nghe thấy Châu Việt gọi một tiếng "Cố gia".
Nam Tri quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhìn qua sân đánh cầu và sân bóng rổ, nhìn thấy Cố Dữ Thâm đi đến, khác hoàn toàn với dáng vẻ mà cô nhìn thấy tối qua, xem ra là khỏi rồi, không ảnh hưởng đến việc chơi bóng rổ.
Giờ thể dục kết thúc.
Mọi người tụ năm tụ ba cùng nhau về lớp học.
Châu Việt ôm bóng rổ đi sau cô, hỏi: "Tư Tư, vừa nãy cậu nói gì với Khang Kiêu vậy? Tôi thấy cậu ta buồn bã cúi đầu xuống."
Nam Tri quay đầu lại, lúc cô nhìn Cố Dữ Thâm, anh cũng đang nhìn cô, nên là bốn mắt nhìn nhau.
Nam Tri nhìn đi chỗ khác trước: "Bảo cậu ấy đừng tốn tiền vì tớ nữa."
Châu Việt: "Theo đuổi con gái, đương nhiên là phải tốn tiền rồi."
Nam Tri thuận miệng nói, "Theo đuổi con gái thì phải tâm huyết, không phải chỉ mua mấy chục cốc nước như vậy đâu."
Làm cô ngượng ngùng, còn mọi người thì bàn tán sôi nổi.
Phượng Giai nhìn ly nước trong tay Nam Tri: "Sao cậu không uống, có phải là cậu không thích vị này không, hay là tớ đổi cho cậu ly khác?"
"Không cần đâu, lạnh quá, lát nữa tớ uống." Nam Tri đến bên tai Phượng Giai, nói nhỏ, "Cái kia đến rồi."
Về lớp học.
Vừa rồi Cố Dữ Thâm còn đi sau bọn cô, sau đó thì không thấy đâu nữa.
Cô có bài tập định hỏi anh đây.
Thầy dạy Toán đến rồi mà anh vẫn chưa quay lại.
Giữa tiết học, bỗng nhiên Cố Dữ Thâm đẩy cửa đi vào.
Thầy dạy Toán nhìn anh, nhưng mà môn Toán Cố Dữ Thâm luôn đứng nhất, nên cũng không nói gì.
"Cậu đi đâu vậy?" Nam Tri hỏi nhỏ.
Cố Dữ Thâm không nói gì, anh ngồi vào chỗ, tiện tay cầm ly nước lạnh trên bàn của Nam Tri, sau đó để ly nước trong tay mình lên
Nóng.
Trái tim Nam Tri lỡ hai nhịp: "Gì vậy?"
Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, anh nhướng mày, hời hợt nói: "Chẳng phải cậu không uống được đồ lạnh sao?"
Thình thịch.
Trái tim cô bắt đầu đập mạnh.
Cao thủ.
Đây là cao thủ.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Dữ Thâm lén ghi vào nhật ký: Theo đuổi con gái phải tâm huyết.