Lần đầu tiên công chúa bị kéo áo một cách thô lỗ như vậy rồi lôi vào trong xe.
Nam Tri ở bên cạnh nhìn, cô không phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy Cố Dữ Thâm kéo cửa ghế sau ra, giống như là "ném" Tiểu Chiêu Minh vào trong.
Tiểu Chiêu Minh cũng bối rối, không hiểu tại sao ba lại giận.
Xe chạy được một đoạn xa.
Vốn dĩ anh đã đặt nhà hàng để chúc mừng Tiểu Chiêu Minh được nghỉ đông, lúc này lại không đi —— Bây giờ người cha già không còn tâm trạng để ăn cơm nữa, lái xe về thẳng nhà.
Về đến nhà.
Bật đèn trong phòng khách, bầu không khí vừa im lặng vừa căng thẳng.
Hai ba con ngồi đối diện nhau trước bàn ăn dài.
Cố Dữ Thâm đen mặt, còn nghiêm túc hơn trong lúc họp cổ đông, còn Tiểu Chiêu Minh chớp mắt, vừa khó hiểu vừa mông lung, đôi chân trắng trẻo đung đưa.
Nhìn thấy "cuộc họp gia đình" này không thể kết thúc trong thời gian ngắn được, Nam Tri vào bếp rót cho hai người ly nước.
Dì Thư nhìn thấy vậy, dì hỏi nhỏ: "Phu nhân, chuyện gì vậy?"
Nam Tri không giận, cô còn cảm thấy buồn cười.
Vừa rồi cô cũng nhìn thử, cậu bé tên Quý Kim Lễ thật sự rất đẹp trai, trắng trẻo tỏa sáng, lại còn là lớp trưởng, thành tích chắn hẳn là rất tốt, bọn trẻ yêu đương giống như chơi trò chơi gia đình vậy, còn là một cậu nhóc đẹp trai, con gái cô không lỗ.
"Con bé tìm bạn trai trong trường mẫu giáo." Nam Tri bật cười, "Bây giờ ba con bé đang bực không biết phải làm thế nào."
Dì Thư cũng hơi ngạc nhiên, "À..." một tiếng, không biết nên trả lời gì.
Nam Tri vỗ lên vai dì: "Không có chuyện gì đâu, dì về trước đi, lát nữa bọn cháu hâm đồ ăn lại là được rồi."
Dì Thư thấy Cố Dữ Thâm như vậy, cũng hơi sợ, dì gật đầu rồi im lặng rời đi.
Nam Tri bưng ly nước qua, để xuống trước mặt hai người.
Tiểu Chiêu Minh khát nước, cầm ly nước lên định uống, bị Cố Dữ Thâm ngăn lại: "Bỏ xuống."
Tiểu Chiêu Minh hiểu nổi, nhìn sang Nam Tri, Nam Tri cũng cảm thấy anh làm quá, bảo anh cho Tiểu Chiêu Minh uống nước.
Trong nhà, mẹ có tiếng nói hơn, Tiểu Chiêu Minh biết rất rõ, cô bé cầm ly nước lên uống.
Đến khi Chiêu Minh uống nước xong, Cố Dữ Thâm hỏi: "Con với cậu nhóc tên Quý Kim Lễ gì đó, vừa ý nhau từ khi nào vậy?"
Tiểu Chiêu Minh nghiêng đầu hỏi: "Vừa ý là sao vậy ba?"
Nam Tri không nhịn được nữa, cô bật cười.
Bị ánh mắt của Cố Dữ Thâm cảnh cáo, anh trách cô phá hỏng bầu không khí nghiêm túc trong lúc dạy dỗ con gái.
Nam Tri vội vàng làm động tác kéo khóa miệng.
"Khi nào mà thằng bé thành bạn trai con." Cố Dữ Thâm tức giận.
Tiểu Chiêu Minh nắm hay bàn tay lại, cô bé không nhịn được: "Vừa rồi Chiêu Minh nói rồi, là bạn trai mới quen ngày hôm nay."
"Chia tay." Cố Dữ Thâm nói thẳng.
"Sao ạ?"
Người cha già nghiêm túc nói từng chữ một: "Ba nói, bảo con chia tay với thằng nhóc thối kia."
"Cậu ấy không phải là thằng nhóc thối!" Tiểu Chiêu Minh chống nạnh, cô bé hừ một tiếng, bảo vệ bạn trai nhỏ của mình, "Cậu ấy là lớp trưởng lớp con, còn biết chơi trống nữa!"
Lúc này Cố Dữ Thâm đã bực đến nỗi không còn chút phong độ lịch sự nào, anh cay nghiệt với một cậu nhóc bốn tuổi.
"Trống?" Anh cười lạnh, khinh thường, "Đó chỉ dùng để lừa mấy cô bé như con thôi, lòe thiên hạ, không đáng tin."
Nam Tri: "..."
Tiểu Chiêu Minh tức đến nỗi trợn tròn mắt, nhìn Cố Dữ Thâm chỉ một cái: "Ba không lịch sự!"
Người cha già tức giận nói: "Ai dạy con nói chuyện với ba như vậy hả!"
Nam Tri: "..."
Trên đời này, người có thể chọc điên Cố Dữ Thâm như vậy cũng chỉ có hai người, một người là Nam Tri lúc còn đi học, một người là Tiểu Chiêu Minh bây giờ.
Trong chuyện này, Tiểu Chiêu Minh giống hệt Nam Tri: "Là ba không lịch sự trước!"
"Ba với thằng nhóc thối đó cần gì phải lịch sự." Cố Dữ Thâm chỉ tay vào cô bé, "Ngày mai con chia tay ngay cho ba!"
"..."
Xem ra tức đến nỗi ngơ luôn rồi.
Nam Tri vỗ lên lưng anh, cô nhắc nhở một câu: "Được nghỉ đông rồi, hai đứa nó muốn gặp lại nhau phải đợi đến năm sau."
Cố Dữ Thâm dừng lại.
Nam Tri đến bên tai anh nói: "Mấy đứa trẻ con để vài ngày là quên thôi, anh làm vậy là phản tác dụng đó."
Câu này cũng có lý.
Cố Dữ Thâm nghĩ một chút, anh không nói nữa, chẳng qua là anh vẫn chưa hết tức, để lại một câu: "Em dạy con gái em đi."
"..."
Không sao thì "con gái anh", có chuyện gì thì "con gái em".
Vừa rồi, Cố Dữ Thâm còn một đống việc ở công ty chưa giải quyết xong, anh nói xong câu này rồi lên phòng làm việc ở trên lầu, cũng không ăn cơm tối.
Nam Tri cũng kệ anh, những lúc thế này nên để hai cha con bình tĩnh lại một chút.
Cô ăn cơm tối với Tiểu Chiêu Minh xong, Nam Tri hỏi con bé vài chuyện liên quan đến Quý Kim Lễ.
Dù sao cũng là con gái mình, cô không hy vọng con bé bị tổn thương.
Càng hỏi càng phát hiện Quý Kim Lễ là một cậu nhóc không tồi.
Thành tích tốt, vừa lịch sự vừa lễ phép, không giống với mấy đứa nhóc con nhà giàu kiêu căng, nhìn từ ảnh chụp chung của lớp, thật sự là cậu bé đẹp trai nhất, mắt to mày rậm, ngay thẳng lại tỏa nắng.
Cô nhìn con gái mình, còn bé mà ánh mắt đã tốt vậy rồi.
Nam Tri càng hỏi, cô càng tự hào về con gái mình.
Chẳng phải bọn trẻ chơi trò chơi gia đình thôi sao, cũng không cần phải quá căng thẳng, hơn nữa, gu thẩm mỹ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng, tiêu chuẩn rất cao, sau này ánh mắt cũng không kém.
Nam Tri không thể chấp nhận nổi sau này Tiểu Chiêu Minh lại chọn một người bạn trai bình thường.
Nghĩ vậy, cô cũng không cấm cản.
Còn hỏi: "Con với Quý Kim Lễ ai tỏ tình trước vậy?"
Tiểu Chiêu Minh nghe không hiểu: "Là sao mẹ?"
"Nghĩa là, là con muốn cậu ấy làm bạn trai con trước, hay là cậu ấy nói con muốn làm bạn gái cậu ấy trước?"
"Cậu ấy nói trước."
Nam Tri bật cười: "Được nha, quả nhiên là con gái mẹ."
Phản ứng của ba mẹ quá khác biệt, Tiểu Chiêu Minh hỏi: "Mẹ, sao ba lại giận như vậy? Ba còn mắng Quý Kim Lễ là thằng nhóc thôi, chẳng phải ba vẫn dạy Tiểu Chiêu Minh phải ăn nói lịch sự sao."
"Cái này là ba sai." Nam Tri nói, "Vì ba con ghen tị, ba yêuTiểu Chiêu Minh, sợ Tiểu Chiêu Minh bị tổn thương, nên mới như vậy."
Công chúa nói: "Quý Kim Lễ rất tốt, sao cậu ấy có thể tổn thương Tiểu Chiêu Minh được?"
Mới bốn tuổi, chuyện con chưa hiểu còn nhiều lắm.
Đúng là không tổn thương được.
Nam Tri không nói nhiều, cô vỗ lên đầu Tiểu Chiêu Minh, bảo bảo mẫu đưa con bé lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ.
Một lát sau, cô đến phòng làm việc tìm Cố Dữ Thâm.
Anh đang ngồi trước máy tính trả lời tin nhắn.
"Lúc này mà sếp Cô của chúng ta vẫn còn tâm trạng làm việc, đúng là không dễ dàng gì." Nam Tri trêu anh một câu, đi vòng qua người anh, cô nhìn thử ——
Anh đang nói chuyện với trợ lý.
Đầu tiên là bảo trợ lý tìm hiểu tình hình gia đình của Quý Kim Lễ.
Nam Tri: "..."
Ba vợ bắt đầu điều tra gia cảnh của con rể bốn tuổi.
"Có phải anh làm quá lên rồi không?" Nam Tri không nhịn được mà nói.
Cố Dữ Thâm vòng tay qua eo Nam Tri kéo cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình: "Trường mẫu giáo này không phải ai cũng vào được, nhưng anh chưa từng nghe thấy công ty của nhà họ Quý nào ở Bắc Kinh."
Nam Tri ngây người một chút, cô cũng tò mò.
Thành tích đạt, ngoại hình đạt, gia cảnh cũng không được kém quá, cô không nỡ để công chúa nhà mình chịu khổ.
Một giây sau, trợ lý trả lời lại, gửi thêm một loạt thông tin kèm theo.
Nam Tri nhìn thử.
Công ty của nhà họ Quý không ở Bắc Kinh, mà ở Thượng Hải, thảo nào Cố Dữ Thâm không tìm được.
Nhưng chỉ nhìn qua một chút cũng có thể nhận ra, sản nghiệp của nhà họ Quý cũng rất lớn, có nhiều công ty con, cũng không thua kém gì tập đoàn Cố thị, chỉ là lĩnh vực không giống nhau, chủ yếu là làm về giải trí và khoa học kỹ thuật.
Còn Quý Kim Lễ thì sống cùng ông bà nội, nên mới đến Bắc Kinh học.
Nam Tri: "..."
Nhìn như vậy, thậm chí cả lý do cuối cùng để cấm con gái của mình "yêu sớm" cũng không còn nữa.
"Ánh mắt của con gái em không tệ nhỉ, Quý Kim Lễ này cũng có thể coi là một thiếu gia hàng đầu đấy."
Cố Dữ Thâm véo eo cô một cái: "Em nói gì vậy."
Nam Tri bật cười: "Nếu thế này mà anh còn không chịu, đoán là con gái anh đời này cũng không tìm được con rể làm anh vừa ý đâu."
"Gia thế, ngoại hình, thành tích, phẩm hạnh." Nam Tri xòe tay ra đếm, "Đều xịn xò đó."
"Em còn biết phẩm hạnh của người ta à?"
"Nghe Tiểu Chiêu Minh nói, có lẽ cũng không tồi."
Cố Dữ Thâm hừ một tiếng, không nói tiếng nào.
Nhưng mà cũng may là đang nghỉ dông, không cần phải nhìn cải xanh nhà mình đi học mỗi ngày bị người khác vây quanh.
Nam Tri kể chuyện này với Phượng Giai, Phượng Giai không thể chịu nổi thái độ này của Cố Dữ Thâm, cô đồng tình với Tiểu Chiêu Minh, còn ngày ngày khuyến khích Tiểu Chiêu Minh phản kháng, bảo vệ quyền lợi cá nhân.
Nếu không phải vì Nam Tri, đoán là Cố Dữ Thâm đã cấm con gái mình gặp bà mẹ nuôi này rồi.
Đêm ba mươi, một nhà ba người cùng nhau về nhà họ Nam ăn Tết.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trên sofa nói chuyện xem TV, Tiểu Chiêu Minh một mình ngồi trong góc ghế sofa canh điện thoại bàn, không giống với bình thường, Nam Tri cảm thấy lạ, nên mới đến hỏi.
Tiểu Chiêu Minh lén nhìn Cố Dữ Thâm, nói nhỏ bên tai Nam Tri: "Quý Kim Lễ sắp gọi cho Tiểu Chiêu Minh."
Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô nói: "Hai đứa hẹn lúc nào vậy?"
"Ngày trước kỳ nghỉ, cậu ấy nói đêm giao thừa sẽ gọi chúc con năm mới vui vẻ, Tiểu Chiêu Minh cho cậu ấy số điện thoại nhà bà ngoại."
"..."
Sao lại có dáng vẻ giống như đang yêu sớm vậy nè...
Nam Tri tiếp tục nói nhỏ: "Ba con nghe được lại ghen tị đấy."
Tiểu Chiêu Minh cũng đang buồn chuyện này đây, cô bé đáng thương nắm tay áo Nam Tri, làm nũng gọi "Mẹ".
"..."
Được rồi.
Cô cũng sắp ba mươi rồi, lại phải giúp con gái nhà mình giấu chuyện yêu sớm.
"Dữ Thâm." Nam Tri đứng dậy, kéo tay Cố Dữ Thâm, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc đi."
Mẹ Nam ngẩng đầu lên: "Bên ngoài lạnh vậy mà ra làm gì?"
"Bên trong bức bối quá, con muốn ra ngoài hóng mát một chút." Nam Tri thuận miệng nói, "Tiểu Chiêu Minh ở lại đi, đừng để bị cảm."
Tiểu Chiêu Minh lập tức gật đầu, cô bé nói: "Bái bai ba mẹ."
Cố Dữ Thâm cũng nghi ngờ, anh đứng dậy ra ngoài với Nam Tri, anh mặc áo khoác, nắm tay Nam Tri vào trong thang máy.
Bên ngoài, tuyết đang rơi, tuyết rơi đọng lại trên cành cây, trên mái nhà, vào những đêm đông, dưới khu chung cư cũng rất nhiều người, mấy người bạn nhỏ đang chơi pháo diêm, phụ huynh ngồi ở bên cạnh nói chuyện phiếm.
Người phụ nữ bảo hai đứa nhỏ chú ý đến an toàn, một người gọi anh trai, một người gọi em gái, có vẻ như là hai anh em, trông rất đáng yêu.
Tiểu Chiêu Minh cũng lớn lên rồi, mẹ Nam cũng từng hỏi Nam Tri có định sinh thêm không.
Mẹ Nam thích trẻ con, hy vọng trong nhà ồn ào một chút.
Nam Tri thì không có vấn đề gì, thuận theo tự nhiên, dù sao sau khi sinh Tiểu Chiêu Minh, ngoại trừ ngày sinh hơi đáng sợ một chút, còn lại thì Cố Dữ Thâm đã sắp xếp rất tốt, cô cũng không cảm thấy đây là chuyện vất vả gì.
Còn Cố Dữ Thâm đương nhiên là không có ý định sinh thêm, không muốn để Nam Tri chịu khổ thêm một lần nào nữa. Hơn nữa, nếu lại sinh con gái, sợ là nửa đời sau của anh lại sống trong hang giấm.
Vừa rồi ở trên nhà, Nam Tri đăng lên vòng bạn bè, chúc [Năm mới vui vẻ], ảnh đi kèm là hình chụp bóng lưng Cố Dữ Thâm đang bế Tiểu Chiêu Minh.
Lúc này đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
【Áaaa người chiến thắng!】
【Sao mà chồng cậu cưới xong không những không mập mà còn đẹp trai hơn vậy?! Tớ muốn gửi cho chồng tớ để chèn ép anh ấy!】
【Một nhà ba người cùng đón năm mới, hạnh phúc quá!】
【Phim khoa học viễn tưởng, khuyên cậu nên xem thử.】
【Công chúa Tiểu Chiêu Minh đáng yêu thật đấy!】
...
Còn có rất nhiều lời chúc năm mới, Nam Tri trả lời từng cái một, kéo xuống mới thấy bài viết Cố Dữ Thâm cvừa đăng lên vòng bạn bè một phút trước.
Kèm theo bức ảnh chụp hai người đang nắm tay nhau đi trên tuyết, những dấu trên in trên nền tuyết, trông rất nghệ thuật.
Bình luận bên bài viết của anh thì không nghiêm túc lắm, đa phần là bạn bè anh bình luận, đều đang trêu anh.
【Lại yêu ngu người rồi.】
【Hai vợ chồng quên con gái rồì à?】
【Năm mới chỉ thấy vợ không thấy con gái, rốt cuộc đây là mất nhân tính hay là đạo đức lệch lạc.】
【Năm mười sáu tuổi bị hai cậu cho ăn cơm chó, bây giờ sắp ba mươi rồi vẫn bị hai cậu cho ăn cơm chó.】
Nam Tri bật cười, cô lại nhìn chằm chằm từ "Yêu ngu người" một lúc, không nhịn được mà nói: "Nói không chừng Tiểu Chiêu Minh của chúng ta cũng yêu ngu người giống như ba nó."
Cố Dữ Thâm nhướng mày, khinh thường: "Thằng nhóc kia của con bé có thể so được với vợ anh à?"
Câu này Nam Tri thích nghe, cô mỉm cười: "Chẳng phải còn kém xíu thôi sao, còn phải học hỏi từ ba con bé."
Đêm giao thừa, Cố Dữ Thâm cùng Nam Tri đi bộ dưới tuyết, lại hôn nhau dưới tán cây phủ đầy tuyết trắng.
Không hề hay biết bây giờ con gái mình đang gọi điện thoại với "thằng nhóc" trong miệng anh.
...
Tiểu Chiêu Minh nằm trên ghế sofa, mỉm cười nói "Năm mới vui vẻ" với cậu bé ở đầu bên kia điện thoại.
Ông ngoại bà ngoại ở bên cạnh nhìn, bọn họ cũng nghe Nam Tri nhắc đến chuyện này, mới đầu cảm thấy buồn cười, sau đó lại cảm thấy có gì không đúng.
Cảnh trước mặt này rất là quen thuộc, giống như là đã từng thấy rồi.
Sau đó mới nhớ tới lúc trước Nam Tri hình như Nam Tri cũng như vậy.
Năm mới, cô ngồi ở một góc, ngọt ngào nói "Năm mới vui vẻ" với ai đó qua điện thoại.
Qua mười năm, ba Nam và mẹ Nam cuối cùng cũng tìm được "bằng chứng" con gái yêu sớm.
-
Trong suốt khoảng thời gian Tiểu Chiêu Minh học mẫu giáo, người cha già cố gắng chia cắt mối tình đầu của con gái, tiếc là không được như ý.
Anh càng phản đối, Tiểu Chiêu Minh càng kiên trì, buộc phải nảy sinh tâm lý phản nghịch trong lòng, bị Nam Tri nói đúng rồi.
Trước khi tốt nghiệp mẫu giáo, trường học cho một bài kiểm tra cuối cùng.
Điểm tiếng Trung và tiếng Anh của Tiểu Chiêu Minh rất tốt, chỉ có môn Toán là không được tốt lắm, hoặc là không cẩn thận, hoặc là không biết làm.
Chuyện học tập của Tiểu Chiêu Minh đương nhiên là do Cố Dữ Thâm đảm nhậm, bài tập về nhà từ trước đến giờ đều do Cố Dữ Thâm kiểm tra.
Mặc dù họ không kỳ vọng Tiểu Chiêu Minh sẽ thành thiên tài, chỉ cần vui vẻ là được rồi, nhưng cái này vẫn làm bọn họ bùng nổ trong lúc dạy kèm con bé học Toán.
Cố Dữ Thâm không biết đầu con bé nghĩ gì, sao mấy vấn đề số học cơ bản cũng không hiểu.
Nam Tri cho là Tiểu Chiêu Minh học Toán không giỏi là di truyền từ mình.
Còn Cố Dữ Thâm, từ nhỏ đã được hạng nhất, đương nhiên là không hiểu được mạch não của những người học kém.
Nếu như yêu sớm là kẻ phá hoại tình cảm cha con, vậy thì dạy kèm môn toán là kẻ phá hoại thứ hai.
Cố Dữ Thâm lại dùng hết sự kiên nhẫn của mình, lại không nổi điên được, anh đành phải ra ngoài một lúc để bình tĩnh lại.
Nam Tri vỗ lên lưng anh an ủi, cô lại hỏi: "Lúc trước học cấp ba, sao anh lại kiên nhẫn dạy Toán cho em được vậy?"
Cố Dữ Thâm cố chịu cơn nghiện thuốc lá, anh nhìn cô: "Ít nhất là đề của em khó hơn của con bé."
"Ồ." Nam Tri gật đầu, "May mà chúng ta không quen nhau ở trường mẫu giáo."
Nếu không thì đoán là thái độ của Cố Dữ Thâm với cô cũng giống như với Tiểu Chiêu Minh thôi.
"..."
Cố Dữ Thâm thở dài, "Đời này hai người đến đây để khắc anh."
Nói xong, anh cam chịu số phận xoa xoa mặt, quay lại tiếp tục dạy kèm.
Cũng không còn sớm nữa, Nam Tri quyết định rót cho Tiểu Chiêu Minh một ly sữa, vừa mới đến nhà bếp, đã nghe thấy hai ba con đang cãi nhau trên lầu.
"..."
Cãi không nhỏ, Nam Tri vội vàng chạy lên lầu.
Tiểu Chiêu Minh khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ vô cùng tức giận, hai má phồng lên, quay đầu sang một bên, không thèm nhìn Cố Dữ Thâm.
Còn Cố Dữ Thâm, cũng đang rất giận.
"Sao vậy?" Nam Tri hỏi.
Không ai trả lời.
Bây giờ đã kết thúc cãi nhau, đang chiến tranh lạnh.
Cô đẩy tay Cố Dữ Thâm: "Ầm ĩ gì vậy?"
"Em hỏi con gái em ấy."
"..."
Lại nữa —— con gái em.
Nam Tri cũng thấy phiền: "Cố Dữ Thâm."
Cô biết cách xử lý Cố Dữ Thâm hơn Tiểu Chiêu Minh, chỉ cần ba chữ này đã đủ rồi.
Cố Dữ Thâm đưa điện thoại cho cô.
Nam Tri cúi đầu xem, là điện thoại của cô, vừa rồi để quên ở phòng Tiểu Chiêu Minh.
Và cuộc gọi cuối cùng trong danh bạ là khoảng một phút trước, một dãy số điện thoại bạn —— Nam Tri cũng quen số này, là số điện thoại bàn nhà Quý Kim Lễ.
"..."
Nam Tri lên trước, ôm Tiểu Chiêu Minh vào lòng: "Chuyện này Tiểu Chiêu Minh không đúng, ba đang dạy con làm Toán, sao con lại gọi điện thoại cho bạn."
"Tiểu Chiêu Minh đang hỏi bạn làm Toán!" Công chúa điện hạ cãi lại.
Nam Tri:?
Cô còn chưa kịp nói gì, Cố Dữ Thâm đã phản bác: "Ba con ở ngay bên cạnh, con còn hỏi cậu ấy?!"
"Quý Kim Lễ dạy giỏi hơn ba!"
Nam Tri lập tức che miệng Tiểu Chiêu Minh lại.
Câu này không nên nói, người cha già kia còn đang giận, đoán là trong lòng đã tan vỡ rồi.
Lời ngây thơ khờ dại của trẻ nhỏ, lời ngây thơ khờ dại của trẻ nhỏ...
Quả nhiên, câu này đã làm Cố Dữ Thâm dừng lại.
Cuối cùng anh chỉ để lại một câu "Vậy sau này con bảo cậu ấy dạy con đi", xoay người rời đi.
Lúc trước cô tưởng rằng sinh con gái sẽ nhìn thấy hình ảnh cha con đáng yêu, ai ngờ lại như vậy.
Nam Tri kéo Tiểu Chiêu Minh lại, cô lạnh mặt nói: "Mỗi ngày ba con bận như vậy, còn phải dạy kèm rồi kiểm tra bài tập cho Tiểu Chiêu Minh, cũng rất vất vả, ba không nhất thiết phải làm chuyện này, cũng không phải vì muốn Tiểu Chiêu Minh thi tốt bao nhiêu, chẳng qua là ba hy vọng sau này Tiểu Chiêu Minh có thể thi vào trường mà con muốn."
Lúc này, khóe mắt Tiểu Chiêu Minh cũng đỏ hoe.
Mấy lời nói ra ngoài miệng lúc tức giận, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé bị Cố Dữ Thâm nói nặng lời như vậy.
Sau này ba không muốn dạy cho mình nữa.
Chuyện này ở trong lòng Tiểu Chiêu Minh là một chuyện rất nghiêm trọng, nghĩ một chút, hốc mắt cô bé càng đỏ hơn.
Giọng nói mềm mại ấm ức: "Tiểu Chiêu Minh không cố ý."
"Tiểu Chiêu Minh không đúng, có phải con nên xin lỗi ba không."
Công chúa gật đầu, rời khỏi vòng tay Nam Tri, đến phòng làm việc tìm Cố Dữ Thâm.
Cô bé ôm lấy cánh tay Cố Dữ Thâm, làm nũng, nói con xin lỗi ba, Tiểu Chiêu Minh sai rồi.
Trước mặt Nam Tri và con gái, từ trước đến giờ, Cố Dữ Thâm luôn thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ cần con gái khóc, anh lại nhanh chóng quên đi mấy câu nặng lời vừa rồi.
"Ba có thể tha thứ cho con, nhưng mà ——" Cố Dữ Thâm dừng lại, "Con phải chia tay với Quý Kim Lễ."
1
Nam Tri: "..."
Người này đúng là súc sinh mà...
Tiểu Chiêu Minh vừa nghe thấy câu này, hốc mắt càng ngày càng đỏ, câu này là bảo con bé chọn một giữa ba và bạn trai.
Không bỏ được ba, cũng không bỏ được Quý Kim Lễ, chỉ có thể khóc.
Công chúa khóc đáng thương như vậy, nước mắt lã chã lăn xuống, chóp mũi cũng đỏ bừng.
"..."
Cố Dữ Thâm kiên trì được một lúc, anh lại đau lòng, ôm lấy Tiểu Chiêu Minh, nói ba đã tha thứ cho con rồi, ba cũng xin lỗi con.
Tiểu Chiêu Minh nhìn anh: "Vậy con có thể không chia tay với Quý Kim Lễ không?"
Đôi mắt của con bé rất giống Nam Tri.
Chỉ dựa vào đôi mắt này, Cố Dữ Thâm không chịu được, anh đen mặt: "Có thể."
Nam Tri ở bên cạnh, không nhịn được mà bật cười.
...
Sau đó, Tiểu Chiêu Minh thi tốt nghiệp mẫu giáo rất tót, ba môn Toán, tiếng Anh và tiếng Trung đều nằm trong top mười của lớp, còn tham gia kiểm tra kỹ năng đặc biệt, con bé múa một điệu ba lê, giành được hạng nhất.
Phụ huynh được mời đến dự lễ tốt nghiệp.
Buổi chiều, Nam Tri và Cố Dữ Thâm cùng nhau đến trường.
Trên bảng thông báo của trường, điểm số của cuối kỳ và hình ảnh của các bạn nhỏ đã được dán lên, Nam Tri nhìn qua, cô nhìn thấy người đứng đầu cả ba môn toán, tiếng Anh và tiếng Trung đều là một người —— Quý Kim Lễ.
—— Được nha, chàng rể được đó.
Trong lòng Nam Tri nghĩ vậy, cùng lúc đó, cô lại nghe thấy Cố Dữ Thâm chậc một tiếng.
Hôm nay cô cũng đặc biệt cho Tiểu Chiêu Minh ăn diện, một chiếc váy màu hồng đính sequin lấp lánh, sau lưng thắt một chiếc nơ bướm, mái tóc được búi lên, làn da trắng lạnh, đôi mắt to tròn, trông giống như công chúa vậy.
Tiểu Chiêu Minh nhìn thấy hai người, gọi "ba mẹ" rồi chạy từ trong lớp ra.
Cố Dữ Thâm cúi người, bế con bé lên.
Cùng nhau đi vào lớp.
Nam Tri nổi tính nhiều chuyện, cô lén hỏi Tiểu Chiêu Minh: "Quý Kim Lễ ở đâu vậy?"
Tiểu Chiêu Minh chỉ hướng.
Quý Kim Lễ là lớp trưởng, viết chữ rất đẹp, lúc này đang đứng trên ghế, viết chữ lên bảng đen.
Đẹp trai thật.
Hôm nay chắc là người nhà cũng diện cho cậu nhóc, mặc một bộ âu phục nhỏ, thắt nơ đen, trông như một người lớn nhỏ tuổi.
Nam Tri còn muốn trò chuyện với Tiểu Chiêu Minh về con rể, lại bị Cố Dữ Thâm kéo đi.
Phụ huynh đều đã đến rồi, đa số đều biết Cố Dữ Thâm, chẳng mấy chốc đã nhiệt tình trò chuyện.
Nam Tri không thích những trường hợp thế này, cô ôm Tiểu Chiêu Minh ngồi ở bên cạnh, bỗng nhiên Tiểu Chiêu Minh ôm cổ cô hỏi: "Mẹ, khi nào con có em gái vậy?"
Nam Tri hơi ngạc nhiên, còn tưởng là mình nghe nhầm: "Gì cơ?"
"Lúc trước mẹ đã đồng ý, Tiểu Chiêu Minh tốt nghiệp thì sẽ có em gái."
"..."
Nam Tri cũng sắp quên chuyện này rồi.
Trong lớp của Chiêu Minh, có rất nhiều bạn có em trai em gái, cô bé cũng muốn, đã nhắc với Nam Tri một lần, lúc đó còn bị Nam Tri lấy cớ chờ Chiêu Minh tốt nghiệp.
Nghĩ là con bé sẽ quên, ai ngờ vẫn còn nhớ.
Nam Tri không biết nên trả lời thế nào.
Mặt cô đỏ bừng, ấp a ấp úng, may mà bị người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cắt ngang: "Chào chị, chị là mẹ của Chiêu Minh đúng không?"
"À, đúng vậy, chào chị."
Người phụ nữ mỉm cười, tự giới thiệu mình: "Tôi là em của Quý Kim Lễ, bình thường tôi và ba thằng bé không ở Bắc Kinh, nhưng mà thường nghe thằng bé nhắc đến Chiêu Minh, quả nhiên rất đáng yêu."
Nam Tri nhìn người phụ nữ trước mặt, rất đẹp, thảo nào Quý Kim Lễ cũng đẹp trai thế.
"Tôi cũng thường nghe Chiêu Minh nhắc đến Kim Lễ."
Hai bà mẹ nhìn nhau bật cười, cũng có chút bất đắc dĩ, đương nhiên là biết quan hệ giữa hai đứa nhỏ.
Nam Tri và mẹ của Quý Kim Lễ trò chuyện rất hợp nhau, đợi đến khi Cố Dữ Thâm nhận ra, hai người đã kết bạn WeChat rồi, Nam Tri còn lưu là "Sui gia tương lai".
Nhưng mà Cố Dữ Thâm cũng không đi sâu vào chuyện này.
Kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, một nhà ba người chụp chung một tấm ngoài cổng trường, bỗng nhiên Nam Tri lại cảm thấy khó chịu, muốn nôn.
Cố Dữ Thâm đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Có kết quả kiểm tra, Nam Tri đã mang thai được nửa tháng.
Đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại thực hiện đúng lời hứa với Tiểu Chiêu Minh, đợi con bé tốt nghiệp xong sẽ sinh em gái.
Nhưng mà, có phải em gái không thì chưa chắc.
Chỉ là hai người luôn dùng biện pháp, nên lần mang thai này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Nam Tri và Cố Dữ Thâm nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra tại sao lại mang thai nữa, chẳng lẽ là do lần nào không để ý, bao cao su bị rách chăng?
Sau khi biết chuyện, Phượng Giai cũng không bất ngờ, nói với mức độ của hai cậu, sớm muộn gì cũng có "cá lọt lưới".
Nam Tri: "..."
Vì thế, Nam Tri mang thai lại được làm "Thái thượng hoàng", mỗi ngày Tiểu Chiêu Minh đều mong em gái ra đời, còn Cố Dữ Thâm lại bắt đầu sợ hãi, chăm sóc Nam Tri trong suốt giai đoạn thai kỳ.
Cũng may, dù đó là cảm xúc gì thì đó cũng là hình ảnh thu nhỏ của hạnh phúc.
Đều là dáng vẻ tuyệt vời nhất.
-
Mùa xuân năm sau, Nam Tri sinh một cậu con trai.
Một nhà ba người trở thành một nhà bốn người, đủ nếp đủ tẻ.
Cố Dữ Thâm không biết tại sao, mỗi lần anh cảm thấy mình đã có được những thứ tốt nhất trên đời này rồi, nhưng Nam Tri luôn có thể cho anh thứ tốt đẹp hơn thế.
Trước đây, anh cảm thấy cuộc sống nhàm chán, không có gì thú vị, kết cục đã nắm chắc trong tay.
Nhưng Nam Tri đã nói với anh, cuộc sống cũng có thể tràn đầy nhiệt huyết sôi động.
Bọn họ có thể cùng nhau đến núi cao biển rộng, và cả những ngày bên nhau dưới bầu trời rộng lớn.
Nhớ về mùa hè oi ả với tiếng ve râm ran, người con gái múa dưới ánh đèn đường.
Nhớ về những đêm đông mưa phùn kéo dài, hai trái tim ướt sũng vì tương tư.
Mà ngọn gió năm mười sáu tuổi cũng thổi đến tuổi xế chiều.
Vào giờ phút này.
Tất cả mọi thứ đều đang nở hoa, phát triển tưng bừng.
- --------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kết thúc phần ngoại truyện sau hôn nhân rồi đó.
Phần sau là câu chuyện ngọt ngào trong trường học, xem xem Tư Tư được sếp Cố chiều hư như nào nhé.