Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 32




Bọn họ rõ ràng đã đăng ký kết hôn, lại nghe thấy câu "Anh theo đuổi em một lần nữa" như vậy rất kỳ lạ, cũng khiến người khác sợ hãi.

Bây giờ Nam Tri cảm thấy cả người mình như đang bốc cháy.

Môi cũng ướt, cô vô thức liếm môi, sau đó mới nhận ra sao nó lại ướt, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên rất nhiều.

Cô đỏ mặt, không nhịn được mà nói: "Nào có ai như anh, ngoài miệng thì nói theo đuổi, còn chưa theo đuổi được đã tùy tiện hôn người ta rồi."

Cố Dữ Thâm khựng lại, dường như anh không cân nhắc đến chuyện này.

Chẳng qua là anh thấy khoảng cách gần như vậy, lại nhìn thấy môi cô, muốn hôn, nên mới hôn cô.

Một lát sau, anh khẽ cười, giọng nói trầm trầm: "Không quan tâm."

"..."

Anh lại cúi đầu xuống định hôn cô, lần này Nam Tri lập tức che miệng lại.

Đôi mắt xinh đẹp kia của cô lộ ra ngoài, hàng mi đen dài cong vút run run: "Anh, sao anh lại như vậy chứ! Còn chưa theo đuổi được đã đòi hôn, thế này là trêu đùa lưu manh đấy."

Cố Dữ Thâm nhướng mày.

"Dù sao thì cũng không được, hơn nữa em rất khó theo đuổi đấy." Hai má Nam Tri hồng hồng, cô nhấn mạnh.

Anh cười cười rồi " Ừ" một tiếng, anh ghé vào tai cô nói nhỏ: "Vậy anh cố gắng."

Giọng người đàn ông trầm khàn, nhất là bây giờ lồng ngực hai người đang áp vào nhau, Nam Tri có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực anh rung lên trong lúc anh nói chuyện, kèm theo yết hầu nơi cổ họng, sau đó hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.

Có chút hành hạ người khác.

Cô thấy hơi khó chịu, không nhịn được mà co ngón chân lại.

Ngay sau đó, với tư thế này của hai người, cô có thể nhìn thấy cổ áo Cố Dữ Thâm trễ xuống, xương quai xanh vẫn còn dấu răng mờ mờ mà cô đã cắn vào đêm giao thừa ở Thượng Hải.

Ngón trỏ cô đâm vào: "Sao vẫn còn vậy."

Anh khẽ cười: "Em không biết mình cắn mạnh bao nhiêu à?"

Cô hơi ngượng ngùng, còn định xoa xoa thêm, cô đưa tay ra, qua cổ áo, cô nhìn thấy vết sẹo gần vai anh.

Trước khi hai người kết hôn, có một lần Cố Dữ Thâm uống say đến nhà cô thuê, lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo này là lúc Nam Tri thay quần áo cho anh, nhưng lúc đó cô không biết vết sẹo này có từ khi nào, cô cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm nay cô vừa nghe được những chuyện kia từ Châu Việt, cô không nhịn được mà lại nghĩ nhiều.

"Cái này của anh, có từ khi nào vậy?"

Cố Dữ Thâm nhìn xuống, anh không thèm để ý: "Lúc còn bé."

"Lúc bé nào?"

"Em đừng có nghĩ nhiều." Cố Dữ Thâm cười cười, "Không liên quan đến em, chỉ là lúc đó không cẩn thận thôi."

Nam Tri nhìn chằm chằm vào mắt anh, cô muốn xác nhận xem có đúng là anh nói thật không.

Cố Dữ Thâm cười: "Thật."

"Vậy trước đây em đâu có nghe anh nói, sao lại có vết sẹo nghiêm trọng như vậy?"

"Anh cũng sắp quên rồi, chỉ là một vết sẹo thôi, không đau."

"Lúc bị thương chắc là rất đau nhỉ."

Biểu cảm của Cố Dữ Thâm hơi đơ, ánh mắt anh tối xuống một lúc, sau đó sờ lên cằm cô, nhẹ nhàng nói: "Không đau, qua nhiều năm như vậy rồi, không còn nhớ nữa."

Anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon của Nam Tri, ôm cô kéo về phía đầu giường, ngón tay quấn quanh mái tóc dài của cô, anh thấp giọng hỏi: "Ngủ nhé?"

"..."

-

Nam Tri cảm thấy mối quan hệ của bọn họ càng ngày càng trở nên phức tạp.

Vừa là người yêu cũ, vừa là vợ chồng, bây giờ lại còn thêm một kiểu quan hệ là người theo đuổi.

Nam Tri tắm xong, cô thay quần áo ngủ, Cố Dữ Thâm cũng đã tắm xong, anh dựa vào đầu giường đọc email công việc.

Mặt cô rất đỏ, không biết là do xấu hổ hay là mới tắm nước nóng xong.

Cô liếc nhìn Cố Dữ Thâm, chậm rãi bước tới, vén một góc chăn lên, từ từ duỗi chân nằm xuống.

Cố Dữ Thâm vẫn còn đang bận, cô nghĩ xem nên tìm chút gì đó làm, lại lấy chai sữa dưỡng thể ở đầu giường ra bôi lên chân.

Lau được một nửa, người đàn ông bên cạnh đóng laptop lại, phát ra thanh âm rất nhỏ —— "Cạch" .

Sữa dưỡng thể này có mùi hoa anh đào, chất lỏng chảy một đường xuống đầu gối..

Nam Tri lặng lẽ bôi sữa dưỡng thể.

Người đàn ông ở bên cạnh không có động tĩnh gì, không nhúc nhích chút nào, Nam Tri quay lại nhìn anh.

Nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn đùi cô, hai ba giây sau anh mới ngước mắt lên, chậm rãi nhìn khuôn mặt cô.

Nam Tri: "..."

Anh nhìn chân em làm gì?

Cố Dữ Thâm hiểu ánh mắt kia của cô, anh vẫn rất bình tĩnh, nhìn xuống: "Chẳng phải vẫn chưa bôi xong sao."

"..."

Nam Tri lại càng không được tự nhiên, hóa ra anh đang xem em bôi kem dưỡng thể à?

Cô quay đầu lại, tiếp tục bôi, bôi xong bắp chân thì cô lại đổi sang chân còn lại.

Cô múa quanh năm, chân của Nam Tri không phải kiểu gầy như tre như trúc không có chút thịt nào, mà vẫn có đường cong, gót chân cao, thon dài, trắng trẻo.

Dưới ánh mắt dõi theo của người đàn ông, cuối cùng cũng bôi xong, Nam Tri thở phào nhẹ nhõm, cô chui vào trong chăn, kéo chăn lên, sau đó Cố Dữ Thâm tắt đèn.

Phòng ngủ chìm vào bóng tối.

Vì vừa mới tỏ tình xong, hai người ngủ cùng nhau không giống như trước đây, cứ cảm thấy không được tự nhiên.

Nam Tri rúc vào trong góc, quay mặt vào cửa sổ, đưa lưng về phía Cố Dữ Thâm, đôi mắt chớp chớp trong bóng tối, trong đầu cô nghĩ có phải không nên ngủ cùng với người đang theo đuổi mình hay không.

Sau đó, một cánh tay vòng qua eo cô, kéo cô quay lại.

Nam Tri: ???

"Em ngủ ngay cạnh giường làm gì?"

"Em làm gì có." Cô không thừa nhận.

Cố Dữ Thâm bật cười, mặt anh cọ vào tóc cô: "Thơm đó, cũng là mùi hoa anh đào à?"

"... Ừ, sữa tắm với sữa dưỡng thể của em là cùng một bộ."

Cánh tay Nam Tri bị anh giữ lại, cảm giác lòng bàn tay anh áp sát vào bụng cô, cô rút tay ra ngoài, Cố Dữ Thâm buông ra: "Sao vậy?"

"Anh rút tay ra."

Cô nắm tay anh rút ra, Cố Dữ Thâm lại ôm lại.

Nam Tri làm thế nào cũng không ngủ được, được một lúc cô lại thấy nóng, cô đá chăn ra

Cố Dữ Thâm hỏi: "Không ngủ được à?"

" ."

Cố Dữ Thâm nhìn đồng hồ, anh nói: "Đã khá muộn rồi."

"Có thể là do hôm nay uống cà phê."



"Vậy nói chuyện một lát nhé?" Cố Dữ Thâm nói.

"Nói gì."

Cố Dữ Thâm nghĩ một lúc, anh nói: "Không biết."

"..."

Nam Tri không nhịn được mà quay đầu nhìn anh, cô phàn nàn, "Ngay cả chủ đề nói chuyện mà anh cũng lười, vậy mà đòi theo đuổi người khác?"

Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh xoa xoa mặt cô dỗ dành, cũng không biết anh đang nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên cười, anh thong thả nói: "Nếu đã không biết nói chuyện gì, vậy thì chúng ta làm chút chuyện khác cho dễ ngủ đi."

"Làm gì?"

Anh cười, giọng điệu rất lưu manh: "Em nói xem."

Nam Tri hơi ngây người.

Ngay sau đó, trong đầu cô xuất hiện một chuỗi dấu hỏi.

"Cố Dữ Thâm, bây giờ anh đang đùa với em phải không?" Cô không thể tin nổi.

"Trưởng thành rồi." Anh bật cười, "Có thể nghe hiểu."

Nam Tri ngay lập tức đẩy tay anh, cô ngồi ở trên giường, ngón trỏ đâm mạnh vào ngực anh, cô nói: "Anh còn nhớ một tiếng trước anh đã nói gì không, nói chuyện đùa cợt với cô gái chưa theo đuổi được là hành vi lưu manh đấy, anh có biết không!"

"Được, anh sai rồi." Anh nhận sai như cho có lệ.

Nam Tri nheo mắt lại: "Bây giờ anh và em ngủ cùng nhau có phải là không thích hợp không?"

"Đừng, phòng ngủ dành cho khác không có chăn, ngủ lạnh lắm."

"Em thấy bây giờ quá hời cho anh rồi." Nam Tri rất biết cách làm bộ làm tịch, cô được chiều mà đâm ra kiêu, "Anh còn chưa theo đuổi được em thì em đã kết hôn với anh rồi, không có chút thử thách nào, hay là chúng ta..."

Cố Dữ Thâm đoán được cô sắp nói gì, không muốn nghe thấy từ "ly hôn" nữa, anh giữa lấy tay cô, kéo người cô lại.

Nam Tri bị anh kéo nằm xuống giường, cô dựa vào chăn.

Cô còn chưa cảm nhận được gì thì người đàn ông đã kêu lên một tiếng, giọng khàn đi vài phần: "Nhẹ một chút, đau."

Đau?

Nam Tri hơi ngây người.

Cô nhìn tay mình, lại nhìn Cố Dữ Thâm, vị trí này... ?

Mặt cô đỏ ửng, cũng may xung quanh tối om nên không nhìn thấy.

Trong phòng có hệ thống sưởi sàn, chăn đông cũng không dày lắm, Nam Tri quên rút tay ra, cô muộn màng cảm nhận được cảm giác dưới chăn. Cứng rắn.

Lúc học cấp ba, bọn họ từng hẹn hò, sau đó thì chia tay.

Cho nên, cho dù bọn họ kết hôn sau khi trưởng thành, nhưng ấn tượng về nhau và cách họ sống chung vẫn giữ lại sự ngây thơ của thời cấp ba.

Đến nỗi, vào lúc này, Nan Tri cảm thấy rất sốc.

Cô rút tay về, dừng lại giữa không trung, ngón tay vẫn cứng đờ duy trì như vừa rồi, không nhúc nhích, cô mở to mắt, không tưởng tượng nổi mà nhìn Cố Dữ Thâm: "Sao anh có thể... ?"

Cố Dữ Thâm không thèm quan tâm quen rồi, đối mặt với tình huống lúng túng như vậy anh cũng không ngại ngùng, anh thản nhiên nhìn cô, khẽ cười: "Nếu như anh 'cái này' cũng không thể, em mới thật sự nên suy nghĩ lại xem có nên đồng ý anh theo đuổi em không đấy."

Còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'cái này', làm trái tim Nam Tri đập mạnh.

"..."

Nam Tri cảm thấy như vậy không đúng, "Nhưng bây giờ em còn chưa đồng ý mà anh đã như vậy rồi!"

"Anh đã nói thích em rồi, nằm trên cùng một cái giường chẳng phải rất bình thường sao?"

"?"

Nam Tri vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có một người bạn trai là Cố Dữ Thâm, mặc dù sau đó cũng có nhiều người theo đuổi cô, nhưng ngay cả cơ hội mập mờ cô cũng không cho người ta, cho nên chuyện gần gũi với người khác giới của cô chỉ dừng lại lúc học cấp ba.

Hóa ra đàn ông thật sự dễ dàng có phản ứng như vậy sao?

Hả?!

Dễ như vậy sao?!

Thế giới quan của Nam Tri bắt đầu sụp đổ.

Lớp filter của cô với Cố Dữ Thâm cũng bắt đầu sụp đổ.

"Vậy trước đó, chúng ta đăng ký kết hôn đã được một tháng rồi, trước đây mỗi ngày anh đều như vậy à?"

Cố Dữ Thâm thành thật trả lời: "Mỗi ngày thì không đến nỗi, em không khiêu khích anh thì sẽ không sao."

Trong lòng Nam Tri thầm nghĩ, em khiêu khích anh hồi nào!?

Nhưng bây giờ cô bị sốc đến nỗi không nói ra được.

Em còn nghĩ rằng lúc trước chúng ta chỉ là mối quan hệ liên hôn bình thường, kết quả anh nằm ở bên cạnh em coi thường em???

"Vậy bây giờ em ngủ cùng anh có phải là rất nguy hiểm không?"

Cố Dữ Thâm bình tĩnh nhìn cô: "Bây giờ em không nằm xuống mới nguy hiểm đấy."

"?"

Bây giờ còn có thể đe dọa người khác như vậy sao?

Cách đe dọa rất khác biệt.

Bây giờ Nam Tri cảm thấy mình giống như một miếng thịt cừu non treo trước miệng hổ.

Quá không an toàn.

Trong tình huống vô cùng không an toàn này, sự đe dọa của Cố Dữ Thâm cũng trở nên không hiệu quả.

"Không được, như thế này em ngủ không yên giấc, Cố Dữ Thâm, em thấy hay là chúng ta ở riêng đi, nếu không thì ly hôn trước cũng được." Cô nói rất nhanh.

Vừa dứt lời, cô lại bị Cố Dữ Thâm ôm eo kéo về.

Anh giữa lấy cổ tay cô, tay còn lại đặt lên vai cô: "Em dám lặp lại một lần nữa."

Sau đó, Cố Dữ Thâm lưu manh vỗ vỗ lên mặt cô, anh đe dọa nói, "Nếu em còn dám nói đến chuyện ở riêng hay ly hôn, ông đây không nhịn nữa đâu."

"..."

-

Súng dưới gươm cầm lấy quyền lực.

Mấy lời này đúng là chân lý.

Dưới sự đe dọa mạnh mẽ như vậy, Nam Tri vẫn cùng chung chăn gối một đêm với Cố Dữ Thâm.

Đương nhiên là mất ngủ, nhưng mà ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần của cô cũng khá tốt, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Cô trở mình, mới phát hiện ra Cố Dữ Thâm vẫn chưa dậy —— lúc trước Cố Dữ Thâm luôn phải đi làm sớm hơn cô nên anh phải dậy sớm hơn cô.

"Mấy giờ rồi?" Cô duỗi thẳng chân ra, đôi mắt mơ màng hỏi.

Cố Dữ Thâm: "Tám giờ rưỡi."

Đã muộn rồi à?

Nam Tri mở mắt ra, nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Chậc, người này sao sáng sớm mới ngủ dậy thì nhan sắc cũng không bị ảnh hưởng vậy? Phiền thật.

Cố Dữ Thâm nhìn vẻ mặt của cô, anh cảm thấy buồn cười: "Nhìn gì vậy?"



"..."

Nam Tri lập tức nhìn đi chỗ khác, cô đổi chủ đề: "Sao anh vẫn chưa ra ngoài vậy?"

"Hôm nay công ty không có việc gì."

"Ồ."

Từ sau khi được tỏ tình, cô đột nhiên quan tâm đến hình tượng của mình, Nam Tri lau khóe miệng để chắc chắn mình không bị chảy nước miếng, lúc cô giãn người cũng phải kiềm chế lại.

Cô nằm ở trên giường một hồi, thấy người đàn ông cũng không ngồi dậy, cô hỏi: "Anh dậy chưa?"

"Ừ." Cố Dữ Thâm nói, "Đến giờ rồi, em cũng nên dậy rồi."

Nam Tri "ừ" một tiếng.

Cố Dữ Thâm ngay lập tức xốc chăn dậy, đi vào nhà tắm, anh có thói quen tắm sáng, chẳng mấy chốc trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Nam Tri mè nheo ở trên giường thêm một lúc, quay đầu nhìn thấy chùm chìa khóa trên bàn đầu giường, trên đó còn treo móc khóa Hello Kitty mà Cố Dữ Thâm đã tặng cô.

Khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên, ngước mặt lên, hưởng thụ ánh ban mai vào ngày đông hắt lên mặt.

Chưa được bao lâu, tiếng nước chảy trong nhà tắm dừng lại, Nam Tri đợi một lúc rồi đi vào.

Cố Dữ Thâm vừa mới mặc áo sơ mi trắng vào.

Trên người anh vẫn chưa lau khô hẳn, có vài chỗ áo sơ mi trắng dán lên da, để lộ ra các đường nét cơ bắp bên dưới.

Cô liếc nhìn, tim đập hơi nhanh, cô nhếch môi giả vờ bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng bồn đánh răng rửa mặt.

Bàn rửa mặt dài ba mét trên đó có hai chậu rửa mặt, cũng may là đánh răng không cần phải đúng một chỗ, nếu không thì cô lo là Cố Dữ Thâm sẽ nghe được tiếng tim cô đang đập.

Một tháng trước vừa kết hôn, Nam Tri nghĩ rằng đó là một khoảnh khắc thân mật mà họ phải đối mặt với nhau.

Bây giờ mới biết rằng cuộc hôn nhân này còn nhiều khoảnh khắc thân mật khác nữa, cô cần phải làm quen từng chúng từng chút một.

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra ngoài.

Giờ làm việc không giống nhau, trước đây Cố Dữ Thâm sắp xếp tài xế riêng cho cô, cho nên hai người đều là người đi trước người đi sau, hôm nay là lần đầu tiên hai người cùng đi ra ngoài.

Ngồi lên xe, tài xế nhìn ra phía sau, thậm chí còn bất ngờ, nhưng không dám thể hiện sự tò mò quá nhiều.

Cố Dữ Thâm nói: "Đưa phu nhân đến vũ đoàn trước."

Tài xế ngay lập tức đáp: "Vâng."

Có lẽ là tối hôm trước bị Cố Dữ Thâm đe dọa bằng vài câu lưu manh, Nam Tri không ngủ sâu giấc, sáng dậy thấy người hơi đau nhức.

Cố Dữ Thâm thấy cô xoa gáy, hỏi cô sao vậy.

Do sắp có buổi biểu diễn, trước khi đến vũ đoàn Nam Tri đã mặc luôn bộ đồ tập màu đen vào, cổ áo tròn để lộ làn da trắng sáng, xương quai xanh thon gầy, bờ vai thẳng và cái cổ thon dài.

Mỗi một chi tiết đều vô cùng quyến rũ.

"Có hơi đau, ngủ một giấc dậy thì thấy đau." Nam Tri đè cổ, cô thuận miệng bịa chuyện, "Tối hôm qua chắc là anh không nhân lúc em ngủ mà đánh em đâu nhỉ?"

Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng: "Anh xoa cho em."

Nam Tri nhìn anh, từ từ lại gần anh.

Tài xế không nhịn được mà ngồi thẳng lên, ánh mắt tập trung nhìn phía trước, cố gắng không chú ý đến tiếng nói phía sau xe.

Anh đi theo sếp Cố lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy với một người phụ nữ.

Bàn tay của người đàn ông rộng rãi có lực, mang theo nhiệt độ, xoa rất thoải mái.

Chẳng mấy chốc cơn đau đã giảm đi, Nam Tri không nhịn được mà nói: "Nếu như biết anh xoa bóp thoải mái như vậy thì không cần mời bác sĩ vật lý trị liệu rồi."

Anh nhẹ nhàng đáp lại: "Vậy sau này anh xoa bóp cho em."

Xoa cổ xong, anh cũng không rút tay ra mà dựa vào vai Nam Tri.

Nam Tri: "..."

-

Xe dừng lại trước cửa vũ đoàn, Nam Tri để lại một câu tạm biệt rồi bước xuống xe.

Quản lý vũ đoàn múa của bọn họ khá là thoải mái, ngoại trừ một số vũ công trẻ sắp tới có buổi biểu diễn, cần tập trung luyện tập cả ngày, các thành viên khác như Nam Tri đều có thời gian làm việc linh hoạt.

Cô đi vào vũ đoàn, gặp vài vũ công vừa mới đến, bọn họ mỉm cười gọi chị Tư Tư..

"Chị Tư Tư, hôm nay tâm trạng của chị rất tốt ạ?" Một người trong số họ cười hỏi.

Nam Tri: "Hả?"

Người đó chỉ vào gương chiếu hậu bên cạnh: "Chị cười đến nỗi mắt cong lên rồi này."

Nam Tri nhìn mình trong gương, khóe môi có hai lúm đồng tiền hình quả lê, ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết.

Cô cũng không nhớ là đã bao lâu rồi chưa thấy mình như vậy.

Người kia trêu cô hỏi: "Chị Tư Tư, chị có chuyện gì vậy?"

Cô không lên tiếng, cũng không phản bác, đây là điều hiếm thấy.

"Thật sự có chuyện gì sao?" Cô ngạc nhiên, "Hôm qua em thấy giáo sư Trần đến tìm chị, có phải là chị với giáo sư Trần có kết quả rồi không?"

Nam Tri cười nói: "Em đừng có ghép đôi bừa nữa, chị và giáo sư Trần không có gì cả."

"Vậy là với người khác?"

"Xem như là vậy đi." Lần này Nam Tri thừa nhận.

Mọi người đều biết Nam Tri rất xinh đẹp, nói về chuyên môn thì cô cũng giỏi nhất, mọi người trong vũ đoàn đều ngưỡng mộ cô, mọi người nghe xong liền bàn tán xôn xao, lập tức chạy vào trong vũ đoàn để thông báo cho mọi người.

"Thật hay giả vậy, chị Tư Tư yêu đương rồi sao?"

"Vậy cũng không được rồi, sao em chưa từng nghe chị nhắc đến vậy."

"Đúng vậy, công tác bảo mật tốt thật đó!"

Hai má Nam Tri nóng bừng vì lời nói của mọi người.

Sáng nay có nhiều điều mới mẻ như vậy, đầu tiên là lần đầu tiên nhìn thấy Nam Tri không phản bác lời trêu chọc của người khác, bây giờ lại còn đỏ mặt.

Tiếng trêu đùa trở nên ồn ào hơn.

Nam Tri kêu dừng: "Đi tập múa thôi, nếu buổi biểu diễn ngày mai có sai sót thì đừng cầu xin chị tha thứ."

Mọi người đồng loạt cười đùa, nhưng mà có mấy người vẫn nghe lời cô đi tập múa.

Nam Tri xem bọn họ múa một lần, chỉ ra một số vấn đề sau đó tự mình đi tập múa, ngày mai là buổi biểu diễn, ngày kia cô lại phải bay tới Thượng Hải để chuẩn bị cho quá trình ghi hình tiếp theo.

Từ sáng sớm tập đến chiều tối, Nam Tri lại đi đến phòng múa chung để kiểm tra tiến độ của bài múa nhóm.

Ngoại trừ một vài vị trí có chút lỗi, nhưng tổng thể vẫn khá tốt.

Nam Tri chỉ ra lỗi này, lỗi kia rồi nói: "Được rồi, mọi người đã vất vả rồi, buổi biểu diễn ngày mai cố gắng lên nhé."

Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp hoan hô, bỗng nhiên đồng loạt nhìn về phía cửa.

Nam Tri nghi ngờ nhìn theo.

Cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm đứng ở cửa.

Người đàn ông đứng ngược ánh nắng chiều, đường nét trên khuôn mặt trở nên mơ hồ, bộ vest tôn lên dáng người anh, mái tóc đen phản chiếu ánh hoàng hôn, vô cùng chói mắt.

Nam Tri ngây người một lúc, cô đi tới hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Đến đón em ăn cơm." Anh có vẻ thích thú với ánh nhìn tò mò của người khác ở phía sau, anh nghiêng người ghé vào tai cô, cười nói, "Nhân tiện tuyên bố chủ quyền."