Phượng Giai vẫn còn đang ngẩn người ra, Nam Tri đã nhìn đi chỗ khác, cô bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
“Hả?”
Nam Tri đã tiến về phía trước, Phượng Giai đành phải đi theo.
Cũng may có màn đêm và đám đông bảo vệ cho bọn họ, cho đến khi đi qua đám người đó, Phượng Giai mới hỏi: “Người vừa rồi, là Cố Dữ Thâm à?”
Nam Tri bình tĩnh nói: “Ừ, cậu không thấy mấy người bên cạnh anh ấy sao, bọn Châu Việt đó.”
“Thế hả, tớ không để ý, chỉ là cách đây không lâu vừa mới ăn cơm với Châu Việt đó.”
Cố Dữ Thâm giống như một thanh kiếm sắc bén nhất, chỉ cần anh ấy ở đây, luôn có thể chặn đứng sự tấn công của người khác.
Phượng Giai còn nói, “Đúng là lâu rồi không gặp Cố Dữ Thâm, chỉ là anh ta vẫn giống hệt trước đây.”
“Giống hệt?”
“Đúng vậy mà, từ thời cấp ba anh ta đã như vậy, đứng ở đó giống như một tên sơn tặc đang thống trị vậy, mặc dù gương mặt kia rất nổi bật, nhưng vẫn là sự tồn tại khiến người ta không dám đến gần.”
Nam Tri bị phép so sánh kia của cô chọc cười: “Đáng sợ như vậy sao?”
“Đương nhiên là cậu không hiểu rồi, tên sơn tặc này hung hãn với người ngoài, nhưng bên trong lại khác, cậu…”
Phượng Giai nhanh mồm nhanh mép, nói được một nửa thì thấy sai sai, kịp thời dừng lại.
Nam Tri thản nhiên đổi chủ đề: “Tối nay cậu về đâu vậy?”
“Khu chung cư Lung Hồ.”
“Cậu vẫn còn ở đó à?”
“Không, chuyển ra ngoài từ lâu rồi, chỉ là ngày mai sinh nhật mẹ tớ, bảo tớ về ngủ một đêm.”
Khu chung cư Lung Hồ là một khu biệt thự nổi tiếng, cũng là khu nhà giàu.
Giống như Phượng Giai, Cố Dữ Thâm, Châu Việt, bọn họ từ nhỏ đã sống ở đây, còn Nam Tri, lúc cô học cấp hai, ba cô trở nên thành đạt, cô chuyển đến khu chung cư Lung Hồ từ năm lớp mười, cũng quen biết được một nhóm bạn ở đây, cùng nhau học cấp ba.
Thật ra thì những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh thế này đều có những mối quan hệ xã hội riêng, khá kín kẽ, chỉ là khi đó Nam Tri ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Cố Dữ Thâm bọn họ.
Chỉ là thời gian ba cô làm ăn phát đạt không hề kéo dài, nhanh chóng gặp khủng hoảng, lúc cô học lớp mười hai, cả nhà phải chuyển ra nước ngoài, gần đây mới chuyển về nước,
Con đường đến khu chung cư Lung Hồ cô vẫn quen thuộc, không cần dẫn đường, Nam Tri nói: “Vậy cậu thay tớ chúc dì sinh nhật vui vẻ nhé.”
“Được, mẹ tớ cứ nhắc đến cậu mãi, nói rất nhớ cậu, hay là ngày mai cậu đến cùng tớ đi?”
“Tớ không đi đâu, hiếm khi đến dịp sinh nhật mời người thân bạn bè, hôm khác tớ lại đến thăm dì.”
“Cũng được.”
Phượng Giai tựa lưng lên ghế, “Bây giờ khu Lung Hồ không còn náo nhiệt như trước nữa, Cố Dữ Thâm là người đầu tiên chuyển đi khỏi chỗ này, tớ và Châu Việt đến khi tốt nghiệp đại học mới chuyển ra ngoài, mọi người đều không muốn ở cùng ba mẹ lắm.”
Nam Tri nắm chặt tay lái, sau đó lại buông lỏng, giống như là thở phào nhẹ nhõm.
Dần đến gần khu chung cư Lung Hồ, ngay từ đầu nơi đây là nơi đắt đỏ nhất.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, giá trị của khu vực này vẫn không thay đổi, trong thành phố tấc đất tấc vàng, sở hữu mặt hồ và môi trường xanh tốt, là khu vực mà những người trẻ tuổi có tiền cũng không mua được.
“Chờ một chút, dừng xe dừng xe!” Phượng Giai đột nhiên nói.
Nam Tri: “Sao vậy?”
“Ở đây có một quán izakaya, món bánh pudding sencha họ làm ngon xỉu!”
“Trễ thế này rồi còn ăn à.”
“Đến izakaya này, phải đến buổi tối mới có không khí chứ.”
Phượng Giai có lý chẳng sợ, “Cậu tập múa ba lê cũng chỉ có một cái không tốt thôi, lúc nào cũng phải giữ dáng, nhưng mà đồ Nhật cũng không béo lắm, Chúng ta đi ăn thêm chút, vừa mới uống vài ly rượu, nếu không ăn gì thì dạ dày sẽ khó chịu đó.”
Nam Tri không biết phải làm sao, cô đậu xe ở lề đường.
Nhà hàng Izakaya này quả thật có một chút cảm giác của một quán ăn đêm, trang trí theo phong cách Nhật, bên ngoài có treo một cái đèn lồng đỏ viết bằng tiếng Nhật.
Vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên có tiếng phanh xe phía sau, có một giọng nói nói: “Cố gia, thật khó có dịp, bao lâu rồi cậu không về vậy, sao hôm nay lại về nhà cũ?”
Cố gia, cùng với giọng nói này?
Nam Tri quay đầu lại.
Người đàn ông đi trước có khí chất không đứng đắn, nhưng được hưởng ké sự nổ bật từ người phía sau, lại nhìn ra được chút lịch lãm.
Người đi trước là Châu Việt.
Phía sau, là Cố Dữ Thâm.
–
Châu Việt từ xa đã nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp, một trong số họ có làn da vô cùng trắng, sự chú ý của anh tập trung hết lên người cô, đến khi nhìn rõ mặt, anh sững sờ ngay tại chỗ.
Lại nhìn người bên cạnh, Phượng Giai.
Lúc này Châu Việt mới tin rằng, Nam Tri thật sự trở về rồi.
Nam Tri, người khiến Cố Dữ Thâm suýt chút nữa phát điên, đã trở lại.
Châu Việt quay đầu lại liếc nhìn người đứng sau lưng mình, anh thật sự bình tĩnh, rút một điếu thuốc từ hộp ra rồi châm lửa, anh thậm chí còn nghi ngờ rằng không biết Cố Dữ Thâm có nhận ra không.
Phượng Giai cũng nhìn thấy hai người.
Châu Việt và Phượng Giai bất đắc dĩ nhìn nhau, cả hai đều hối hận tại sao không quản được miệng mình mà đến ăn món Nhật ngốc nghếch này.
Người yêu cũ gặp nhau, chỉ cần bọn họ không thấy ngại, người ngại là người ngoài.
Bây giờ bọn họ đã được kiểm chứng sâu sắc rồi.
Cuối cùng vẫn là Châu Việt chào hỏi trước: “Trùng hợp quá nhỉ Nam Tri, nhiều năm không gặp tôi sắp không nhận ra cậu rồi, trở về khi nào vậy?”
“Tuần trước.” Nam Tri trả lời.
“Cậu không biết ý gì cả, về mà lại không nói tiếng nào, để tôi mở tiệc chào mừng nữa.”
Nam Tri bật cười, cô không nhìn người đàn ông phía sau, trả lời dứt khoát: “Về nước công việc rất bận, vốn dĩ định bận xong mới thông báo cho mọi người.”
Châu Việt: “Đừng đứng đây nói chuyện nữa, chúng ta vào trong ăn chút gì rồi ôn lại chuyện cũ nhé?”
Mọi người cùng đi vào, Cố Dữ Thâm vẫn là người đi cuối cùng.
Dáng người anh cao, khi vào còn phải đưa tay lên vén tấm rèm cửa kiểu Nhật.
Chỗ ngồi trong nhà hàng izakaya là một hàng ngang xung quanh bàn nướng, chỗ này tuy hơi tách biệt nhưng kinh doanh lại không tồi, đúng lúc còn bốn chỗ hàng ngang.
Châu Việt đi trước, chiếm chỗ ngoài cùng bên trái, kế đến là Phượng Giai.
Sau khi hai người ngồi xuống mới phát hiện ra đôi tình nhân cũ đang ngồi cùng nhau, lúc này đổi chỗ cũng không hay, giống như đang cố ý.
Đang nghĩ ngợi thì hai người kia đã bình tĩnh ngồi xuống.
Nam Tri không do dự mấy, lúc còn trẻ không hiểu chuyện, ai mà chẳng từng yêu phải mấy tên khốn kiếp, đã nhiều năm như vậy đáng lẽ đã quên hết rồi, nhưng lại giống như chưa từng buông tay.
Cô không muốn bị cuốn vào chuyện này nữa.
Về phần Cố Dữ Thâm, anh ấy sinh ra đã lạnh lùng rồi.
Ban đầu người cưng chiều cô quá mức là anh, sau này người thờ ơ cũng là anh.
Nam Tri nghĩ, có lẽ anh cũng chẳng quan tâm đến thứ tự chỗ ngồi này.
Châu Việt và Phượng Giai im lặng nhìn nhau, nháy mắt một cái rồi ẩn ý đưa ngón cái ra ở dưới bàn, thành tâm thành ý bày tỏ suy nghĩ chung —— cao thủ đấy.
Phượng Giai vẫn còn đang gọi thức ăn, Châu Việt đã gọi một chai rượu, đầu bếp người Nhật đã mở nắp cho anh.
Anh rót rượu cho từng người, đến lượt Nam Tri, cô đưa tay che miệng ly: “Tôi không uống, còn phải lái xe về nữa.”
Châu Việt không ép uống, anh rót rượu cho Cố Dữ Thâm.
Phượng Giai gọi món xong, cô hỏi từng người: “Đủ rồi nhỉ?”
Châu Việt chỉ vào một món trong số đó: “Sao cái này chỉ có ba phần?”
“Cậu ấy không ăn.” Phượng Giai chỉ vào Nam Tri, “Tư Tư của chúng ta bây giờ là vũ công lớn, đứng đầu trong giới, thường xuyên ăn chay.”
Nam Tri nói: “Không làm quá như vậy đâu, chỉ là bây giờ tớ không đói.”
Châu Việt cười cười: “Thảo nào, vừa rồi ở ngoài tôi không nhận ra cậu đâu, cảm thấy dáng người rất đẹp, quả thật là vũ công.”
Trong lòng thấy thế nào thì nói thế đó, lời này của Châu Việt không hề có ý gì khác, vừa là sự thật, vừa là lời khen chân thành.
Nhưng mà không ngờ lại lọt vào tai người nào đó.
Ánh mắt Cố Dữ Thâm liếc qua, ánh mắt sâu thẳm, liếc Châu Việt một cái, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, cầm ly rượu lên rồi uống một nửa.
Uống xong, anh thản nhiên cong môi cười.
Châu Việt: “…”
Phượng Giai rất sành ăn, nhà hàng Nhật này rất ngon, gặp một chuyên gia ăn uống như Châu Việt ở đây cũng không có gì lạ.
Trong suốt quá trình đều là Châu Việt và Phượng Giai nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi Nam Tri ở nước ngoài bận chuyện gì, cô trả lời ngày ngày đều ở trong vũ đoàn luyện múa, Phượng Giai còn giới thiệu về những thành tích rực rỡ của cô.
Châu Việt: “Vậy cậu sống khá tốt đấy.”
Cô đáp: “Cũng ổn thôi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên dựa vào lưng ghế, anh nhả khói trong miệng rồi xùy một tiếng.
Thanh âm kia rất nhỏ, chỉ có Nam Tri nghe thấy, vừa lạnh lùng vừa mang chút chế nhạo.
Nam Tri quay đầu lại nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt đen nhánh.
Một cái nhìn, cô như bị cuốn vào một trận mưa lớn trong đêm đông ở Bắc Kinh năm ấy.
Mọi người thường nói khi mùa đông đến, Bắc Kinh biến thành Bắc Bình, nhưng lần đó lại là một trận mưa to như thác đổ hiếm hoi khi vào đông.
Cơn gió lạnh thấu xương, cắt vào trong trái tim cô.
Vừa rồi ở bên ngoài Shake It, Cố Dữ Thâm nhìn đi chỗ khác trước, còn lần này, Nam Tri nhìn đi chỗ khác trước.
—— Điện thoại cô reo lên.
Tên danh bạ “Trần Phong Du”.
Cô nhớ rằng Trần Phong Du là giáo sư Khoa Xã hội học tại Đại học R, vài ngày trước anh đã đến đoàn múa do công việc có liên quan đến buổi biểu diễn “Nàng vũ công”, đoàn trưởng bảo cô trực tiếp trao đổi với Trần Phong Du, còn đưa cách liên lạc.
Cô nhận điện thoại.
Giọng nói của Trần Phong Du dịu dàng, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự nho nhã: “Nam Tri, đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, sao vậy?”
“Lần trước tôi để quên một xấp tài liệu trên xe cô, tối nay lúc tôi chuẩn bị bài giảng mới phát hiện ra, chuyện là ngày mai cần phải dùng đến, muốn hỏi xem bây giờ cô có tiện không?”
Nam Tri nhìn đồng hồ: “Được, đúng lúc tôi đang ở ngoài, để tôi qua đó nhé?”
“Thế thì ngại quá, bây giờ cô gửi địa chỉ cho tôi đi, để tôi qua đó.”
“Bây giờ tôi đang ở một nhà hàng Nhật gần khu Lung Hồ, thế này nhé, đợi lát nữa tôi gửi địa chỉ chính xác qua WeChat cho anh.”
Trần Phong Du nhẹ nhàng nói: “Được, cảm ơn nhé Nam Tri.”
Nam Tri mỉm cười: “Cái này có gì mà cảm ơn chứ, làm phiền anh đến đây một chuyến rồi.”
Giọng nói của Trần Phong Du có sức ảnh hưởng giống như một làn gió xuân ấm áp, đến nỗi Nam Tri cũng dịu giọng lại, giọng cô rất mềm mại, bình thường nói chuyện lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô cười, giọng nói sẽ rất mềm mại, giống như là đang làm nũng vậy.
Nghe thấy giọng nói này, hàng mi Cố Dữ Thâm bỗng giật giật.
Anh đặt đũa xuống, âm thanh nhỏ vụn đột ngột vang lên.
Sau đó anh lại tựa lên ghế, khoanh tay lại.
Phượng Giai và Châu Việt lặng lẽ nhìn nhau.
Cố Dữ Thâm nheo mắt lại, sự điềm tĩnh đó, dễ dàng thay đổi bầu không khí xung quanh.
Dường như anh thật sự đã thay đổi, lại giống như chẳng thay đổi gì, vẫn bướng bỉnh và ngang ngược giống như thời trung học, thậm chí, nh vẫn sống trong thế giới của mình, tự cho mình là độc nhất, không biết ý tứ.
Nhưng anh lại trưởng thành hơn, càng lố hơn, càng khiến người khác cảm thấy xa cách.
Cố Dữ Thâm bật cười, anh nhìn Nam Tri, hỏi một cách nhẹ nhàng: “Bạn trai?”
Hai người nhìn nhau, móng tay Nam Tri vô ý cào vào lòng bàn tay, nhưng cô vẫn không chịu lùi bước, trừng mắt nhìn anh.
Bọn họ đang đối đầu nhau.
Sự im lặng ngấm ngầm xa lạ kia bắt đầu từ cái nhìn của bọn họ khi còn ở ngoài quán bar, đã được Cố Dữ Thâm phá vỡ bằng cách đơn giản nhất.
Từ trước đến nay anh đều như vậy.
Không cho tảng băng cứng trong sáu năm kia bất kỳ cơ hội nào để từ từ tan chảy, ngọn lửa đốt lên từ đáy lớp băng lạnh, tạo ra những con sóng kinh hoàng.