Đêm Định Mệnh

Chương 4: Phá thai không thành




Vừa nói vừa xoa bụng, tim cô quặng thắt, cảm xúc dâng trào cô khóc không thành tiếng.

" Bệnh nhân số 17 Ninh Tuệ Lâm chuẩn bị vào gây tê "

Là tiếng của cô y tá.

"V..ân.g...."

Trong lúc chờ đợi cô cứ không ngừng suy nghĩ.

* Liệu những việc mình đang làm có đúng hay không?, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Làm như vậy có quá tàn nhẫn không? Hay là giữ đứa bé lại?*

Đang suy nghĩ thì

" Cho gọi số 17."

Tới lượt cô rồi, cô đứng dậy trong mệt mỏi và suy nghĩ, hai chân chậm rãi bước tới phòng gây tê.

" À cô là Tuệ Lâm phải không, trước khi vào gây tê cần phải làm một số thủ tục ". Vừa nói vừa đưa tờ giấy.

" Mời cô điền rõ thông tin vào, họ tên mẹ, ba, lí lịch địa chỉ, người giám hộ và số điện thoại vào."

Điền vào tờ giấy thông tin, đão mắt đến dòng chữ thứ 4.

Họ tên ba:

Số điện thoại:

.....

Cô suy nghĩ rồi cười khểnh * Nó làm gì có ba.*

Cuối cùng cô cũng được đưa vào phòng gây tê.

B/s: " Cô đã nghĩ kĩ chưa?" câu hỏi được lặp đi lặp lại đến tận 10 lần

Nhưng câu trả lời cũng chỉ có một.

" Rồi thưa B/s "

Thì trong lúc đang thay mũi kim bỗng có tiếng gõ cửa.

Cốc _ cốc

Từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh mẽ hơn.

B/s: "Y tá, cô ra mở cửa xem ai vậy "

" Vâng ạ "

Chưa kịp phản ứng gì thì

_ Đùng một cái, cánh cửa rơi xuống.

Cô và tất cả mọi người trong phòng lẫn ngoài phòng đều kinh hãi nhìn vào người đàn ông đã tạo ra tiếng ồn.

" Sa...o s...a.o, anh lại ở đ..ây??

" Cô đang làm cái gì vậy hả?"

Anh hét lên, giọng của anh vang khắp bệnh viện.

"Ai cho cô phá thai, cô bị điên à?"

Anh tức giận kéo cô đi, trước sự bỡ ngỡ của B/s, y tá và mọi người có mặt ở đó.

Lúc này ông nội trên xe, cứ nhìn vào tờ giấy xét nghiệm của cô, nhìn tới nhìn lui, ông chau mày hỏi trợ lí Hà.

" Từ năm 2003 đến hiện tại là năm 2020 đã bao nhiêu năm rồi?"

" Vâng là 17 năm ạ."

" Sao chứ, 17 á?"

" Vâng đúng rồi ạ,. nhưng có chuyện gì vậy thưa ông?"

" Thôi chết rồi, chạy đến bệnh viện nhanh lên tôi cần gặp chủ tịch gấp "

" Dạ được, để tôi tăng tốc."

Quay trở lại bệnh viện.Anh kéo tay cô ra cầu thang.

" Tại sao cô lại làm vậy, nếu như hôm nay tôi không chạy đến điều tra lí lịch của cô thì chắc cô đã bỏ đứa bé rồi."

" Cô nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"

" Anh thôi đi, nếu không bỏ nó thì tôi phải làm gì đây?"

" Tất cả đều tại anh, đều tại anh hại tôi ra nông nổi này ".

" Tôi còn tương lai của mình nữa anh hiểu không hả?"

" Tôi n...."

Chưa nói hết câu thì mẹ cô không biết từ lúc nào đã ở đằng sau nghe hết mọi chuyện.

Bà tức đến nổi, lao nhanh đến đánh anh tới tấp, cô sợ hãi vội chạy lại can. Mẹ cô liên tục chửi anh.

" Thằng khốn, mày đã làm gì còn gái tao?"

"Nói, nói mau!"

" Sao mày lại làm vậy với con gái tao hả, thằng chết bầm, hôm nay tao sẽ xé xác mày ra thành nghìn mảnh "

" Mẹ, mẹ à đừng mà mẹ, đừng có đánh nữa!"

"Con nhỏ này tránh ra coi!" mẹ cô hất tay không may làm cô ngã xuống sàn bất tỉnh.

" Tu.. ệ tuệ.. Lâm, con bị làm sao vậy, bác sĩ, bác sĩ cứu người đi."

Mẹ cô hốt hoảng không ngừng gọi tên cô. Anh bình tĩnh bồng cô lên chạy thẳng vào phòng khám.

Thời gian cứ trôi qua.

1 tiếng sau

Từ phía xa ông nội và trợ lí Hà chạy đến.

" Con bé sao rồi?"

" Sao ông nội lại ở đây? "

Anh lia đôi mắt viên đạn về trợ lí Hà.

Ông nội thấy vậy lấy cây gậy gỗ gõ lên đầu anh.

" Đừng có mà giở cái thói đó trước mặt tao, là tao bảo cậu ấy đưa tao đến đây đấy."

" Nhưng ông nội đến đây có. việc gì vậy?"

" Mày gây họa rồi bây giờ còn định hỏi tao nữa à?".