Đêm Định Mệnh

Chương 20




" Dù gì cháu cũng là vợ nó ông cũng không muốn giấu cháu, Thật ra Hạc Dư trong giới Mafia."

"Sao..,..anh ấy là M a f i a...."

" Ừm, cái công ty nó đang làm việc chỉ là một phần nhỏ thôi. Cháu còn nhiều điều chưa biết lắm. Lý do nó bị truy sát là vì thông tin trong bang ( tổ chức). Ông đã thông báo việc sẽ chuyển giao hết tài sản của ông và cả cái ghế Ông Trùm cho nó, nên bây giờ các băng phái nhỏ khác đang tìm kiếm và truy sát nó. Nhưng người mà ông nghi ngờ trong vụ tai nạn là ba của Hạc Dư."

" Ông nội là.. ông trùm, ba của anh ấy muốn giết anh ấy......"

" Sao mọi chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp."

" Ông nội à vậy bây giờ cháu phải làm sao đây."

Ông nhìn đồng hồ.

" Bây giờ cháu cứ ở nhà chăm sóc cho Hạc Dư tuyệt đối không được cho nó bước chân ra khỏi nhà nửa bước, khi chưa có lệnh của ông nghe chưa, thôi ông trễ rồi ông phải đi đây."

" Dạ được, ông về cẩn thận."

Cô lê chân trên từng bậc thang, từng câu từng chữ mà ông kể cho cô nghe về chồng cô thật sự quá đau lòng.

Tuy vẻ bề ngoài lạnh lùng và độc tài nhưng bên trong là một trái tim ấm áp nhưng bị thiếu thốn tình thương và đã chịu nhiều đã kích. Càng nghĩ cô càng cảm thấy xót xa và thương anh hơn.

Khe khẽ mở cửa ra, anh ấy đã ngủ rồi, cô nhẹ nhàng đi về phía giường ngủ vì sợ sẽ đánh thức anh dậy.

Cô nhìn chăm chú vào những vết thương đã được băng lại, với kinh nghiệm chinh chiến bao năm trên ghế nhà trường nhìn là biết anh bị một vũ khí sắt bén chém trúng.

Càng nghĩ càng thấy khó tin tại sao bà chồng của cô lại có thể ra tay độc ác như vậy?

Ting _ ting _ ting

Là tin nhắn của Mục Thất gửi cho cô với nội dung muốn mời cô đi ăn cùng anh.

Nhưng cô từ chối vì lí do phải ở nhà chăm sóc cho chồng mình vì anh ấy đang bị thương.

Mục Thất biết được liền đến nhà cô để xem tình hình của hai người vì anh cũng là một bác sĩ đã từng du học, nên rất giỏi trong việc chữa trị.

Lúc Mục Thất đến để xem vết thương của anh thì anh đã bị cô làm cho tỉnh dậy để dễ kiểm tra hơn.

" Anh tỉnh rồi à, sao không ngủ thêm đi?"

" Anh khỏe mà.."

"Sao, em lại khóc???"

" Sao... có chuyện gì xảy ra?"

Anh thấy cô khóc rất lo lắng.

" Em biết hết rồi.. sao anh không kể gì cho em nghe hết vậy?"

" Ông nội kể cho em nghe sao?"

" Anh còn hỏi nữa.." cô nói lẫy.

Tiếng xe trước cổng nhà, cô đưa Mục Thất lên phòng.

Kiểm tra xong kết quả anh không sao nhưng vết thương khá nặng, nhưng Mục Thất đã giải quyết giúp anh.

" Có việc gì mà Hạc Dư lại bị thương nặng như vậy?"

" Chuyện này có chút riêng tư nên không thể cho anh biết được, em xin lỗi."

" Không sao đâu. Là chuyện riêng thì tốt nhất không nên biết."

" Vậy bây giờ em có đang rảnh không?"

" Không vợ tôi rất bận, không có thời gian rảnh rỗi như anh đâu."

" À, vậy sao.." giọng nói có hơi ngượng.

Cô liếc nhìn ra hiệu như muốn anh ngậm miệng lại.

Cô cũng nhớ lời ông nội căng dặn nên không dám bước ra ngoài nữa bước.

" Em thành thật xin lỗi anh nhiều Mục Thất nhưng em không thể ra khỏi nhà trong khoảng thời gian này được."

" Không sao đâu, buồn thật vậy đành phải đợi đến dịp khác vậy."

Nói xong cô tiễn Mục Thất về.

Trong khoảng thời gian anh bị thương,, thật sự trở thành một con người khác. Suốt ngày mèo nheo, làm nũng. Anh thay đổi đến chóng mặt.