Đêm Định Mệnh

Chương 12: Một gia đình




Mục Thất đưa cô về nhà.

Trên xe hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Không ngờ vừa dừng xe trước cổng thì bắt gặp xe của Hạc Dư và Hạch Trân cũng đã về.

Vừa bước xuống xe thì cô hơi lo sợ.

" Anh về rồi à?"

" Ai đây?????"

" À là bạn của tôi."

Mục Thất bắt tay và chào hỏi anh.

" Chào anh tôi tên Trình Mục Thất, là bạn thanh mai trúc mã của Tuệ Lâm. "

" Tôi là Hạc Dư chồng của Tuệ Lâm."

Sau khi chào hỏi xong, Mục Thất quay sang nói với cô.

" Thôi nếu không có việc gì thì anh về trước đây, hôm khác chúng ta lại gặp nhau."

" Vậy cũng được anh về cẩn thận."

Mục Thất và cô nói chuyện, cười nói rất vui vẻ.

Bất chợt nụ cười ấy của cô bị Chồng cô chú ý. truyện tiên hiệp hay

Anh nhìn cô một cách chăm chú, nụ cười của cô thật sự rất đẹp, tỏa sáng như hoa hướng dương.

" Anh..anh, anh bị làm sao vậy?"

Hạch Trân vì thấy anh nhìn cô chằm chằm mà khó chịu lay cánh tay anh.

" Không có gì, em vào nhà trước đi."

" Ngoài này gió lạnh lắm."

" Ừm, vậy em vào nhà trước."

Thấy cô vẫn còn nói chuyện mà không vào nhà anh khó chịu.

Nhưng đặc biệt hơn anh mắt của anh đang hướng về chiếc áo cô đang khoác trên vai.

Anh suy nghĩ:

Chiếc áo đó không phải là của mình, vậy là.....

Anh càng tức giận hơn, đi lại chỗ hai người họ.

Anh giật cái áo xuống, ném về hướng Mục Thất.

" Trả cho anh."

" Chúng ta vào nhà thôi." anh nói với cô

" Ở ngoài này gió lạnh, không tốt cho hai mẹ con đâu..."

Mục Thất nhìn anh và cô như vậy cũng có chút khó chịu.

" Sao em có..."

" Cô ấy có thai rồi."

" À.. vậy sao, chúc mừng em."

" Em c..ảm ơn anh." Vẻ mặt cô khi trả lời để lộ rõ vẻ nuối tiếc.

Là cô có lỗi với Mục Thất, là cô không giữ lời hứa.

" Thôi anh về đây, em vào nhà đi, không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

Tạm biệt xong.

Cô vào nhà thì bị ảnh cảnh cáo.

" Sau này cấm cô gặp cậu ta nữa."

" Tại sao chứ???"

" Cô là vợ của tôi, nên biết chừng mực, tôi nói ít cô hiểu nhiều."

" Đây chỉ là cuộc hôn nhân hợp đồng, anh không có quyền gì cấm tôi cả."

Vì những lời cảnh cáo nhảm nhí của anh đã khiến cô rất tức giận.

" Sau khi sinh xong thì tôi và anh cũng sẽ li hôn."

" Việc tôi và người đàn ông khác tái hôn là việc sớm hay muộn thôi."

Sự thật thì anh đã muốn mở lòng với cô và thật sự muốn quên đi Hạch Trân. Nhưng sau tất cả anh đang muốn thử lòng cô xem cô có thật sự yêu thương đứa bé trong bụng hay không. Vừa nghe cô nói xong anh liền nghĩ: Thì ra cô đã có ý nghĩ bỏ con, bỏ chồng để lấy người mình yêu. Thật đúng là độc ác.

" Thì ra cô đã có ý nghĩ sẽ bỏ con, bỏ chồng để lấy chồng khác, thật đáng khinh.."

Vì quá nóng giận nên cô mới nói như vậy. Nhưng anh đâu hề hay biết rằng từ lúc anh đưa bản hợp đồng về việc sau khi sinh đứa bé cô đã quyết định sau khi sinh xong lập tức sẽ đưa đứa bé đi thật xa.

Mọi chuyện càng ngày càng đi quá xa, anh nói một cô cãi 10 không ai nhường ai.

Bất giác anh đấm mạnh vào cửa kính phía âu lưng cô để trúc giận.

Cả cánh tay anh rướm máu, mặt mày đùng đùng sát khí.

Cô sợ đến nỗi đứng đờ người ra nhìn anh mà muốn rơi nước mắt.

" Tôi đã muốn mở lòng rồi, tôi đã hứa với cô sẽ chịu trách nhiệm với cô, cũng có nghĩa là tôi đang muốn mang lại một gia đình nhỏ cho cả hai."

" Nhưng những lời cô nói hôm nay đã trả lời hết tất cả rồi."

" Tôi chỉ muốn thử xem cô có thật lòng với đứa bé hay không thôi, nhưng..."

" Tôi có thể xé nát tờ giấy hợp đồng đó nếu cô thật lòng với cha con tôi..."

Anh lặng người nhìn cô một lúc.

" Cô cứ làm như hợp đồng đi..."

Anh rời đi với cánh tay đầy máu.