Đêm Định Mệnh (After The Night)

Đêm Định Mệnh (After The Night) - Chương 10




Monica chần chừ trong phòng tắm, cần 1 ít sự riêng tư để bình tĩnh lại. Nó luôn luôn làm cô hốt hoảng, cảm giác mất tự chủ đó. Michael dường như không bao giờ cảm thấy điều đó, anh luôn thỏa mãn và hơi buồn ngủ khi anh rời khỏi cơ thể cô. Cô có thể nghe tiếng giường kêu khẽ khi anh cử động, có lẽ để tắt thuốc. Anh không hút nhiều, đang cố gắng bỏ thuốc nhưng thường sau khi làm tình là lúc anh thấy khó cưỡng lại điếu thuốc. Hôm nay tay anh đã hơi rung rung khi bật lửa, khiến ngọn lửa nhảy nhót lung tung.



Phản ứng đó làm cô thấy lòng dịu đi, và cô ở trong phòng tắm lâu hơn bình thường để anh không nhận ra điều đó. Nó đã đủ tệ để anh biết cô đã hoang dại thế nào khi anh ở trong cô, rên rỉ, ghì chặt lấy anh và di chuyển hông cô. Dù cô đã cố thử nhưng cô không bao giờ có thể nằm yên. Và cô luôn luôn ướt rượt dưới đó, cô đã nghe thấy những tiếng sột soạt khi anh di chuyển tới lui trong cô. Lúc đó cô không cảm thấy bối rối, chỉ nghĩ đến cơn sốt đang dần mạnh lên trong cô, nhưng sau đó cô cảm thấy xấu hổ.



Nó chưa bao giờ như vậy với Alex. Với Alex, cô có thể kềm chế bản thân, ông dường như thích vậy hơn và cô biết tại sao. Ông đang tưởng tượng cô là mẹ cô. Cô không muốn làm chuyện đó với Alex, nhưng cùng lúc, cô lại muốn. Cô không thể nói ông đã cưỡng ép cô, dù chỉ để cảm thấy dễ chịu hơn vì chuyện cô đã làm. Cô yêu Alex, nhưng ông gần như là ba của cô. Ông không thể thay thế ba cô, không ai có thể nhưng Alex đã là bạn thân nhất của ba cô và ông đã đau đớn biết bao khi ba bỏ đi như thế. Thầm lặng, ông để cả nhà cô tựa vào vai ông, để khóc. Đôi khi, trong những ngày đầu khủng khiếp đó, cô đã vờ tưởng tượng trong phút giây ông là ba của cô, là mọi sự vẫn không thay đổi.



Nhưng sự tự dối lừa đó không được lâu. Cơn sốc kinh khủng ngày hôm đó đã vĩnh viễn làm thay đổi 1 điều gì đó trong cô và cô đã chấp nhận là không có gì hoàn hảo cả. Ba sẽ không trở về, ông đã chọn sống với mụ đàn bà lẳng lơ thay vì với gia đình của ông. Ông không yêu mẹ và chẳng bao giờ yêu mẹ hết.



Nhưng Alex yêu mẹ. Tội nghiệp Alex. Cô không thể nhớ lúc nào cô đã phát hiện ra cảm tình của ông cho bà, khi cô thấy ánh mắt buồn bã đắm đuối của ông. Nhưng đó là chuyện nhiều năm sau khi ba đã bỏ đi. Đó là lần đầu tiên ông dụ mẹ xuống ăn tối với họ. Ông có thể tác động đến mẹ nhiều hơn cô hay Gray có thể, có lẽ do cách lịch sự nhã nhặn của ông đối với bà. Trời biết ba chẳng bao giờ như thế với mẹ. Ông luôn lịch sự, dịu dàng nhưng ai cũng có thể thấy ông chỉ làm theo thói quen chứ không quan tâm. Alex quan tâm.



Cô nhớ cái đêm lần đầu xảy ra chuyện đó. Gray đã đi New Orleans bàn công việc. Mẹ đã xuống ăn tối nhưng dù Alex dụ thế nào, bà cũng vẫn trầm uất và thực sự rất cố gắng để ăn tối với họ rồi rút về phòng ngay lập tức, bất chấp lời năn nỉ của ông. Khi ông quay lại nhìn Monica, cô đã thấy sự cô đơn trong ánh mắt ông và bốc đồng đặt tay lên tay ông như muốn an ủi ông.



Đêm đó là 1 đêm mùa đông lạnh lẽo. Có 1 lò sưởi đang cháy trong phòng khách nên họ đã vào đó và cô đã bắt đầu xoa dịu ánh mắt đó của ông. Họ ngồi xuống so-fa trước ngọn lửa, lặng lẽ nói chuyện về nhiều thứ trong khi ông chậm rãi uống brandy, loại rượu ông thích nhất. Ngôi nhà thật yên tĩnh, căn phòng tối mờ mờ chỉ với 1 ngọn đèn. Ánh lửa bập bùng. Và có lẽ trong ánh lửa, trông cô giống mẹ. Cô đã búi tóc đêm đó và cô luôn mặc đồ kín đáo, thanh lịch như mẹ muốn. Vì những lý do đó, rượu brandy, sự cô đơn, căn phòng tối, sự thất vọng của riêng ông, sự giống mẹ của cô, nó đã xảy ra.



1 nụ hôn, rồi 2 nụ hôn, rồi thêm nữa. Tay ông đã luồn vào tóc cô và ông đang rên rỉ. Monica nhớ rõ tim cô đã đập mạnh thế nào, vì sợ và vì đồng cảm. Ông đã sờ vào ngực cô, 1 cách trân trọng, nhưng chỉ qua lớp áo. Rồi ông đã đẩy váy cô cao lên, chỉ đủ để lộ phần cần thiết như ông không muốn làm khuấy động cô hơn mức cần thiết. Cô lờ mờ nhớ đến phần cơ thể ông mà cô có thể cảm thấy nhưng không nhìn thấy khi ông áp sát vào cô, rồi 1 cơn đau nhói lên và những cái thúc nhanh vào cơ thể cô. Nhưng cô nhớ mãi giọng nói của ông đã vỡ ra khi ông thì thầm gọi "Noelle" trong tai cô.



Ông dường như không biết ông là người đầu tiên của cô. Trong tâm trí ông, cô là mẹ của cô.



Và trong tâm trí cô, Trời giúp cô với, vì ông đã là ba của cô.



Ý nghĩ bịnh hoạn đó làm cô thấy khinh ghét bản thân. Cô chưa bao giờ có cảm giác dục vọng với ba, không hề cảm thấy gì, cho đến khi gặp Michael. Nhưng trong cơn xáo động tình cảm tối đó, cô đã nghĩ: ông sẽ không bỏ đi nếu cô cho ông cái mẹ từ chối ông. Nên cô đã thay thế mẹ, dâng hiến bản thân như 1 cách hối lộ để giữ ‘Ba’ ở nhà. Tội nghiệp Alex... tội nghiệp cô.



Cả hai đều thế thân cho cái mà không ai trong cả hai người có thể có được. Nhà tâm lý học Freud mà còn sống chắc tha hồ có chuyện mà phân tích với cô.



Nhưng đêm đó chỉ là đêm đầu tiên trong nhiều đêm sau đó trong 7 năm qua. Dù nghĩ kỹ thì không có nhiều lắm. Số lần Michael đã làm tình với cô trong 1 năm có lẽ nhiều hơn Alex trong 7 năm. Alex đã xấu hổ, đã ăn năn nhưng rồi ông lại đến với cô, bất lực và cần đến ảo giác là Noelle trong vòng tay ông và Monica đã để ông có sự xoa dịu ông cần. Ông bao giờ dám gần cô khi có Gray ở nhà, chỉ khi anh đi công tác xa.



Lần cuối là cách đây 2 ngày khi Gray ở New Orleans. Cô đã đến văn phòng của Alex tối đó, như cô thường làm, và ông đã làm chuyện đó với cô trên ghế so-fa trong văn phòng. Nó không bao giờ lâu cả. Ông không bao giờ cởi đồ của cô hay của ông. 7 năm ông làm chuyện đó với cô nhưng cô chưa bao giờ thấy ông khỏa thân và chỉ thực sự thấy cái đó của ông vài lần. Ông vẫn ăn năn về nhu cầu của ông, như cô thực sự là mẹ và bà đã nghĩ chuyện đó kinh khủng. Nên ông thường làm thật nhanh và Monica tự vệ sinh rồi đi về nhà.



Nó không như vậy với Michael. Cô không biết điều gì ở anh đã thu hút cô hay bằng cách nào cô để việc phát triển đến mức đó. Anh đã lớn lên ở Prescott nên cô đã biết anh suốt cả đời cô, dù chỉ đủ để xác nhận được tên, để nói chuyện. Anh lớn hơn Gray 5 tuổi, và đã là 1 cảnh sát khi cô vừa học trung học xong. Anh đã đám cưới với người tình sinh viên của anh và có 2 con trai nhỏ tên là Ward và June Cleaver, rồi cô ta bỏ anh 1 cách đầy bất ngờ. Cô ta dọn đến Bogalusa và vài năm sau đó thì tái giá. Bây giờ con anh đứa 17 đứa 18 và anh có mối quan hệ rất tốt với chúng.



Michael có quan hệ tốt với mọi người, cô nghĩ và môi khẽ mỉm cười. Đó là lý do anh được chọn làm cảnh sát trưởng khi Deese nghỉ hưu cách đây 3 năm. Anh cao khoảng 1.8m, dong dỏng với tóc muối tiêu và đôi mắt xanh thân thiện với 1 ít tàn nhang lốm đốm trên mũi.



1 ngày cách đây 1 năm, cô đã ở trong thị trấn và quyết định ăn trưa ở quán nướng ở đó, nơi làm bánh mì ham-bơ-gơ ngon nhất xứ. Mẹ sẽ kinh hoàng với mùi vị tầm thường đó nhưng Monica thích ham-bơ-gơ và đôi khi tự đãi món đó. Cô đã ngồi ở 1 cái bàn nhỏ khi Michael bước vào, mua xong bánh bơ-gơ và đang bước trở ra cửa khi anh bỗng dừng lại nơi bàn cô và hỏi có thể ngồi xuống không. Giật mình, cô đã trả lời có.



Lúc đầu cô đã rất gượng gạo nhưng Michael có thể làm cả Phật cũng bật cười. Không lâu sau đó cả hai đã cùng cười nói thoải mái như đã là bạn thân từ lâu. Cô có thêm 1 lần nữa bỡ ngỡ khi anh mời cô ăn tối, cô đã thực sự biết mẹ sẽ không bằng lòng. Không có gì là thượng lưu nơi Michael McFane. Nhưng cô đã đồng ý, và ngạc nhiên khi anh đã tự nấu ăn, nướng thịt trong sân sau nhà. Bây giờ anh đang sống ở trong 1 trang trại nhỏ nơi anh đã lớn lên, với hàng xóm gần nhất cách anh khoảng cây số rưỡi, và Monica đã thực sự thư giãn với sự vắng vẻ yên tĩnh của ngôi nhà của anh.



Thư giãn đến nỗi sau khi họ đã ăn và khiêu vũ theo điệu nhạc đồng quê phát ra từ ra-đi-ô, trong phòng khách, cô đã để anh đưa cô vào phòng ngủ. Cô không định như thế, không nghĩ là anh sẽ thử, nhưng anh bắt đầu hôn cô và nụ hôn của anh ấm nồng, từ tốn, và lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy khát khao bùng lên trong cơ thể. Tuy lo lắng với những gì đang diễn ra và tốc độ của nó, cô vẫn đứng đó để anh cởi chiếc áo đầm của cô rồi gỡ bỏ áo ngực. Chưa ai từng thấy ngực cô để trần, vậy mà thình lình Michael không những nhìn mà anh còn bận rộn mút lấy chúng. Cảm giác bị mút bởi miệng anh làm cô trở nên hoang dại và họ đã đổ nhào ra giường. Không có những cái thúc kín đáo hay chỉ với cái quần hạ xuống nửa chừng. Cả hai cùng trần truồng, khóa chặt vào nhau trên tấm trải giường bằng cô-tông và cảm giác khát khao trong cô đã nổ tung dữ dội khiến tới giờ cô vẫn thấy bàng hoàng.



Không quý bà nào hành động như vậy nhưng Monica luôn biết cô không phải là 1 quý bà. Mẹ là quý bà, Monica đã sống hết cả đời cố gắng như mẹ để mẹ có thể yêu cô nhưng cô luôn luôn thất bại. Mẹ sẽ kinh hãi và ghê tởm nếu biết con gái bà đã có nhiều giờ trên giường mỗi tuần với Michael McFane - 1 cảnh sát trưởng - làm tình như điên.



Đôi khi Monica cảm thấy khinh ghét những quy chế nghiêm ngặt đã được nhồi vào cô từ lúc còn trong nôi. Gray đã không bị như vậy, không bị quản thúc bởi những điều 1 quý bà không nên làm. Mẹ dường như đã loại bỏ Gray từ lúc anh mới sinh như 1 sự thất bại, anh là đàn ông, do đó bà tin anh sẽ hành động như loài vật. Vì bà là quý bà, bà đã phớt lờ các mối quan hệ lăng nhăng của cả chồng và con trai, những chuyện đó không đáng bận tâm tới bà và bà mong con gái của bà cũng dửng dưng với chuyện đó như thế.



Nhưng chuyện đã không diễn ra như vậy, dù Monica đã cố gắng. Cô đã thực sự cố gắng trong suốt 25 năm đầu của cuộc đời. Ngay cả khi mẹ cô thu mình lánh xa anh em cô sau khi ba bỏ đi, Monica vẫn cố gắng với hi vọng là nếu cô đủ ngoan, mẹ sẽ không cảm thấy chuyện ba bỏ đi quá tồi tệ.



Nhưng cô luôn khao khát được hơn. Mẹ luôn luôn giữ kẽ, lạnh lùng, hoàn hảo và bất khả xâm phạm. Ba luôn luôn cởi mở, ấm áp, đầy yêu thương, ông đã ôm cô, đùa với cô dù mẹ không bằng lòng những hành động ồn ào của ông với con gái. Gray thậm chí còn cuồng nhiệt hơn ba, bên trong anh luôn luôn bừng bừng 1 ngọn lửa mà Monica đã nhận thấy từ khi còn rất nhỏ.




Cô nhớ 1 lần khi Gray từ trường ĐH về nhà nghỉ hè, họ đang ngồi quanh bàn nói chuyện sau bữa ăn. Gray đã nửa nằm nửa ngồi trong ghế với vẻ duyên dáng của 1 con cọp, cười ầm khi anh kể lại 1 trò nghịch mà các cầu thủ trong đội bóng của anh đã bày để phá 1 huấn luyện viên , và đã có... cô không thể miêu tả nó... 1 vẻ gì hoang dã, nóng bỏng trong cách anh nghiêng đầu, trong cử động của anh khi đưa tay cầm ly của anh. Cô đã liếc mẹ và thấy bà đang nhìn chằm chặp vào anh với vẻ kinh tởm như anh là 1 con thú gớm ghiếc. Anh đã là 1 con thú, đương nhiên, 1 chàng trai khỏe mạnh, bốc đồng, bừng bừng sức sống với lượng hóc-môn nam tính tràn đầy trong cơ thể. Nhưng không có gì đáng gớm ở anh và Monica cảm thấy ghét mẹ vì sự không bằng lòng đó, thay cho anh.



Gray là 1 người anh tuyệt vời, cô không biết cô sẽ làm gì nếu không có anh, trong những ngày tháng kinh khủng sau ngày ba bỏ đi. Cô đã rất xấu hổ về hành động tự tử của cô và đã thề rằng cô sẽ không bao giờ yếu đuối như thế để là gánh nặng cho anh. Nó đã là 1 cuộc đấu tranh dai dẳng nhưng cô đã giữ được lời hứa đó với bản thân. Cô chỉ cần nhìn những đường trắng mỏng trên cổ tay để ép mình nhớ lại cái giá của sự yếu đuối.



Nhìn thấy Faith Devlin trong bãi đậu xe của tiệm rau củ làm cô quá sốc đến nỗi lần đầu tiên trong 1 thời gian dài, cô đã rơi vào thói quen cũ là chạy đến Gray, mong anh xử lý vấn đề cho cô. Cô cảm thấy ghét bản thân vì đã rụng rời tay chân như thế, nhưng khi nhìn thấy mái tóc đỏ sẫm, 1 màu đậm đà như màu rượu, tim cô đã gần như ngừng đập. Trong 1 thoáng bàng hoàng, cô đã nghĩ: ba đã quay lại! vì nếu Renee đã ở đây thì chắc chắn ba cũng ở đây.



Nhưng chẳng thấy ba đâu, chỉ có Renee, trông thậm chí còn trẻ hơn lúc bà ta bỏ đi, điều đó quả thật không công bằng. 1 người rác rưởi, tệ hại như Renee Devlin nên thể hiện tội lỗi của bà ta trên gương mặt để mọi người được biết. Nhưng gương mặt đã nhìn lại Monica vẫn tuyệt vời như trước đây, không 1 vết nhăn nào, vẫn đôi mắt mèo xanh mơ màng, đôi môi mềm mại, đầy đặn, gợi cảm, không có gì thay đổi hết. Và trong 1 thoáng, Monica lại là cô gái bất lực, đau khổ trước đây, và cô đã chạy đến Gray.



Chỉ có điều đó không phải là Renee, người phụ nữ trong bãi đậu xe là Faith Devlin và Gray đã miễn cưỡng 1 cách kỳ lạ để dùng thế lực của anh chống lại cô ta. Monica không thể nhớ nhiều về Faith, chỉ lờ mờ ký ức về 1 con bé gầy gò với mái tóc của mẹ nó, nhưng chuyện đó không quan trọng. Cái không hề lờ mờ là nỗi đau của cô khi thấy cô ta, và sự trở về của ký ức, cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi ngày trước. Cô đã sợ đi vào thị trấn kể từ khi đó, sợ là cô sẽ lại thấy Faith và cảm thấy muối xát vào vết thương vừa toác miệng lại.



"Monica?" giọng Michael chậm rãi vang lên. "Em ngủ luôn trong đó hả cưng?"



"Không, em chỉ đang trang điểm," cô gọi vọng ra và mở nước xả vào bồn rửa mặt để giúp cho lời nói dối của cô thêm đáng tin. Bóng cô nhìn lại cô. Không tệ, cho tuổi 32. Mái tóc sẫm mượt, dù tóc cô không sẫm bằng tóc Gray nhưng không có sợi bạc nào xuất hiện cả. Mặt cô vẫn thon thả như mẹ nhưng cô có đôi mắt đen của nhà Rouillard. Không quá mập và ngực cô vẫn còn săn chắc.



Michael vẫn đang nằm trần truồng trên giường khi cô ra khỏi phòng tắm và 1 nụ cười từ từ nở trên môi anh khi anh đưa tay cho cô. "Đến anh ôm nào," anh mời mọc và tim cô rộn lên. Cô bò trở lại giường và vào vòng tay ấm áp của anh. Anh thở dài mãn nguyện khi anh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn của anh nhẹ xoa bóp ngực cô. "Anh nghĩ chúng ta nên kết hôn," anh nói.



Lần này tim cô không chỉ rộn lên, nó gần như ngừng đập. Cô ngước nhìn anh, mắt mở lớn hoảng hốt và ngạc nhiên. "K-kết hôn?" cô lắp bắp rồi đưa 2 tay lên che miệng để ngăn tiếng khúc khích sung sướng đang muốn thoát ra. "Michael và Monica McFane?" tiếng khúc khích bật ra.



Anh toét miệng cười. "Nghe như chúng ta là anh em sinh đôi. Nhưng anh có thể chịu được nếu em có thể." Anh chạm vào núm vú của cô, thích thú với cái cách nó săn lại vì cái chạm nhẹ của anh. "Nhưng nếu chúng ta có con, tên nó sẽ bắt đầu với chữ cái nào cũng được, trừ chữ M."



Kết hôn. Có con. Ôi Trời. Không hiểu sao chưa bao giờ cô tưởng tượng anh có thể muốn lấy cô. Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn có liên quan đến cô. Cuộc sống của cô đã bị đóng băng 12 năm trước đây và cô chưa bao giờ mong nó thay đổi.




Nhưng không có gì là không thay đổi. Thậm chí đá còn thay đổi, nghiền nát bởi thời gian và các yếu tố kim mộc thủy hỏa thổ. Alex đã không làm gián đoạn nhịp sống của cô nhưng Michael đã ào ào đến như sao xẹt.



Alex. Ôi Trời.



"Anh biết anh không có gì nhiều để trao em," Michael nói. "Ngôi nhà này chắc chắn không như những gì em đã quen nhưng anh sẽ sửa nó theo ý em muốn, chỉ cần em nói anh biết anh cần làm gì, anh sẽ làm ngay."



Lại thêm 1 bất ngờ. Cô đã sống hết 32 năm của cô ở lâu đài Rouillard. Cô đã cố tưởng tượng sống ở 1 nơi khác nhưng không thể. 12 năm trước, nền tảng cuộc đời cô đã sụp đổ và từ lúc đó, cô không đủ sức đương đầu với đổi thay, dù chỉ là 1 chuyện nhỏ như đổi 1 cái xe mới. Gray cuối cùng đã phải ép cô bỏ cái xe cô đã lái từ lúc cô 19 tuổi, cách đây 5 năm anh cũng đã ép cô trang trí lại phòng ngủ của cô. Cô đã rất ngán căn phòng trang trí như con nít của cô nhiều năm, nhưng ý nghĩ thay đổi nó làm cô thấy tệ hơn. Và cô đã nhẹ nhõm khi 1 ngày nọ, Gray đã nhờ người đến trang trí trong khi cô có hẹn với nha sĩ, khi trở về cô thấy cả giấy dán tường cũng đã bị lột bỏ và thảm được thay. Tuy vậy, cô vẫn khóc suốt 3 ngày. Còn quá ít thứ trong đời cô sót lại từ trước khi ba bỏ đi và nó làm cô đau khi phải từ bỏ thêm thứ gì khác. Sau khi ngưng khóc, và việc trang trí đã hoàn tất, cô thích căn phòng, nó như 1 sự chuyển mình đầy đau đớn.



"Cưng à?" Michael nói, bây giờ có vẻ dè dặt. "Anh xin lỗi, anh nghĩ..."



Vội vàng cô đặt tay lên miệng anh. "Đừng hạ mình vì em," cô nói, giọng trầm và run rẩy, đau đớn vì anh đã nghĩ trong vài giây là cô nghĩ cô quá tốt cho anh. Ngược lại thì đúng hơn: Michael quá tốt cho cô. Chỉ cách đây 2 ngày cô đã nằm trên ghế so-fa trong phòng làm việc của Alex để ông làm chuyện đó với cô. Những lời xấu xa. Những việc xấu xa. Nó không có gì giống cách Michael yêu cô. Cô không cảm thấy gì ngoài sự tội nghiệp, và sự nhẹ nhõm khi nó kết thúc.



Nếu Michael biết về Alex, anh có còn muốn cô nữa không? Làm sao còn được? Cả năm qua anh đã nghĩ cô là của anh hoàn toàn và suốt thời gian đó, cô đã để 1 người bạn già của gia đình làm chuyện đó với cô, như đã làm trong suốt 6 năm qua.



Cô không cảm thấy có tội chút nào đối với Alex khi Michael trở thành người tình của cô. Cô không cảm thấy có quan hệ gì với Alex hết, sao mà được? khi thậm chí không phải cô là người ông đang làm như vậy, mà là mẹ cô. Nhưng lương tâm cô cắn rứt khi cô đến với Alex vì nó là sự phản bội Michael. Cô đã muốn nói Alex ngừng lại nhưng nỗi sợ hãi cũ vẫn còn đó, chôn thật sâu. Nếu cô không để ông làm chuyện đó nữa, liệu ông có bỏ đi? Nếu ông bỏ đi thì có gì xảy ra không? Cô không còn là 1 cô bé đau khổ, hoảng sợ nữa, cô không cần ba - hay thế thân của ông.



Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ nếu Alex không đến nhà nữa? Ông yêu mẹ, nhưng liệu ông có thể chịu đựng khi gặp bà mà biết không bao giờ có được bà, khi ông không thể thậm chí giả vờ làm tình với bà?



Tim cô đập loạn lên. Cô sẽ xoay sở được. Cô sẽ nói với mẹ và đối mặt với sự không hài lòng lạnh lùng đó. Cô sẽ nói với Alex là cô sẽ không thể gặp ông nữa. Ông sẽ đau khổ nhưng ông sẽ hiểu. Ông sẽ không bỏ rơi mẹ, cô thật là ngốc khi nghĩ như vậy. Cô phải nhìn việc như người lớn chứ không phải như 1 cô bé sợ sệt. Alex không ở lại làm bạn vì cô đã cho phép ông làm chuyện đó với cô; ông là đại diện pháp lý của Gray, 1 người bạn thậm chí trước khi cô được sinh ra. Có lẽ ông chỉ mới vừa có thói quen sử dụng cô. Có lẽ ông sẽ vui vì có lý do để dừng, có lẽ ông đã cảm thấy tội lỗi như cô đã cảm thấy.



Cô phải sửa sai hết mọi thứ cô có thể làm. Không 1 chuyện nhỏ nào được sai hay không được tháo gỡ. 1 cuộc sống hạnh phúc, bình thường đang hiện ra trước mắt cô và cô có thể nắm bắt lấy nó bất cứ lúc nào chỉ cần cô làm mọi việc đúng. Lần trước, Renee Devlin đã phá tan giấc mơ của cô...




Mọi suy nghĩ của cô bất chợt chựng lại. Dù Michael vẫn ôm cô đầy vui vẻ, 1 gương mặt hiện ra trước mắt cô: đôi mắt xanh mơ màng, đôi môi gợi cảm làm đàn ông phát rồ. Renee vẫn còn đó, trong hình hài con gái bà ta.



Faith phải ra đi. Mẹ sẽ vui hơn nếu Faith bỏ đi. Thậm chí bà sẽ có thể hài lòng với Monica, nếu cô là người làm Faith bỏ đi. Và nếu Michael cũng liên quan vào...



Cô đẩy vào vai anh. "Có 1 rắc rối."



Anh thả cô ra, thở dài thất vọng. Lý do của sự thất vọng đang khẽ cựa quậy trên bụng anh. "Chuyện gì?"



"Là mẹ."



Anh lại thở dài. "Em không nghĩ bà sẽ thích ý tưởng em lấy anh?"



"Bà không thích em lấy ai hết," Monica nói thẳng. "Anh không hiểu đâu - bà sẽ rất giận dữ."



Anh giật mình. "Trời ạ, vì sao?"



Monica cắn môi, không thoải mái khi tiết lộ hết các chuyện xấu của gia đình ra. "Vì điều đó có nghĩa là em sẽ ngủ với anh."



"Đương nhiên em sẽ - ồ." Bây giờ anh trông có vẻ ngượng nghịu. Có lẽ anh đang hồi tưởng lại những lời bàn tán về sự dàn xếp giữa ba và mẹ. "Anh đoán bà không thích chuyện như vậy."



"Bà ghét ý tưởng đó. Và bà sẵn đã giận dữ với chuyện Faith Devlin ở lại trong xứ." Cẩn trọng, Monica hướng anh về phía cô muốn anh đi. "Nếu Faith Devlin bỏ đi, bà sẽ vui trở lại 1 chút, nhưng em không biết làm sao làm được chuyện đó. Gray đang cố làm cô ta bỏ đi nhưng anh ấy nói không có gì nhiều để anh ấy có thể làm, không giống như trước đó."



Và thật ngạc nhiên cho cô, Michael sững người, nét mặt anh sầm lại đăm chiêu.



"Anh biết Gray cảm thấy thế nào. Anh cũng không muốn làm gì để khiến cô gái đó lưu lạc thêm 1 lần nữa."



Monica thu người lại, không vui vì anh đã phản ứng hoàn toàn khác với cách cô muốn. Cô đã nghĩ anh sẽ hiểu ngay. "Cô ta là người họ Devlin! Em không thể nhìn cô ta mà không muốn phát bịnh-"



"Cô ta đã không làm gì hết," Michael nói với giọng bình thản làm cô muốn nổi điên. "Chúng ta gặp rắc rối với những người họ Devlin khác chứ không phải cô ta."



"Cô ta trông giống mẹ của cô ta. Mẹ em đã đau khổ rã rời khi biết 1 người họ Devlin đã quay lại đây sống."



"Không có luật nào nói cô ta không thể sống nơi cô ta muốn."



Vì anh có vẻ không hiểu được vấn đề, Monica quyết định nói thẳng. "Nhưng anh có thể làm 1 điều gì đó, đúng không? Gray không làm được gì nhiều, nhưng anh có thể nghĩ cách nào đó làm cô ta bỏ đi."



Nhưng Michael lắc đầu và sự thất vọng quặn lên trong lòng cô. "Lần đó anh đã có mặt ở đó," anh điềm đạm nói, đôi mắt xanh của anh xa vắng và buồn bã. "khi tụi anh tống họ ra khỏi túp lều họ đang sống. Đối với những người còn lại của họ Devlin, anh không quan tâm, anh mừng vì đã tống cổ được bọn họ, nhưng còn Faith và thằng bé - họ đã chịu đau khổ. Anh sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của cô ấy, và anh cá Gray cũng vẫn còn nghĩ đến vẻ mặt đó. Có lẽ đó là lý do anh ấy đã nương tay với cô ta lần này. Trời biết anh không thể làm như vậy với cô ta lần nữa."



"Nhưng nếu mẹ..." Monica dừng kịp. Anh sẽ không làm gì hết. Anh không thể hiểu được, vì anh không sống với mẹ của cô và không biết sự không bằng lòng của mẹ lạnh đến thấu xương. Cô kềm lại sự hoảng hốt và mỉm cười với anh. "Thôi bỏ đi. Em sẽ lo phần mẹ, cách nào đó."



Nhưng cách nào? Monica chưa bao giờ có thể đối phó với mẹ cô, hay rũ bỏ những lời nói đau lòng của bà như Gray đã làm được. Gray yêu mẹ, cô biết, nhưng anh thường phớt lờ bà. Monica vẫn cảm thấy cô như 1 cô gái nhỏ, hồi hộp, cố gắng trong tuyệt vọng để sống theo tiêu chuẩn mẹ cô đặt ra nhưng luôn thất bại.



Cô sẽ phải làm chuyện này. Cô không thể để mất Michael. Cô sẽ nói với Alex cô không gặp ông nữa và bằng cách nào đó, cô sẽ đuổi được Faith Devlin đi và làm mẹ cô vui vẻ, và bà sẽ không ngại chuyện cô kết hôn.