Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 67: Đêm Thứ Ba (13) Nàng Là Chúc Anh Đài, Ta Đây Là Lương Sơn Bá Của Nàng Rồi.




Ban đêm.

Thư Khuynh Mặc lo sợ bất an trở lại phòng ngủ, không biết nên đối mặt với Hoa Tỷ Thần như thế nào. Sau phát hiện hắn không hề ở trong phòng mới thở phào một hơi. Đang cân nhắc xem người này đang ở nơi nào thì Thư Khuynh Mặc đột nhiên phát hiện thư phòng kế bên đèn đuốc sáng trưng.

Nàng đẩy cửa nhìn vào, quả nhiên, Hoa Tỷ Thần chưa bao giờ đến thư phòng nay lại đang nghiêm túc ngồi sau bàn học. Bộ dáng như đang ôn bài rất chăm chú khiến nàng kinh ngạc hỏi: "Tỷ Thần huynh đang làm gì vậy? Trước kia không phải huynh..." Không bao giờ bước chân vào thư phòng hay sao? Xưa đến nay, sau khi tan học về chỗ ngủ, hắn không đi nằm thiếp đi thì cũng tìm một nơi yên tĩnh luyện võ. Hôm nay cũng là lần đầu tiên đến thư phòng, thật là kỳ lạ!

Hoa Tỷ Thần đang chuyên tâm ôn bài nghe thấy giọng nói của Thư Khuynh Mặc thì ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng: “Buổi học hôm nay ngu huynh đây lại ngủ, được Khuynh Mặc đệ suy xét đến tình nghĩa đồng phòng, nói với tiên sinh sự thật là ngu huynh ngủ gật. Bị phu tử trừng phạt, lại được Khuynh Mặc khuyên nhủ, ngu huynh biết vậy đã chẳng làm. Lúc trước không hề cố gắng đọc sách, đúng là uổng phí tâm tư tiến thủ. Lúc này nghĩ lại chỉ cảm thấy thật hổ thẹn. Tại đây, ngu huynh trịnh trọng cảm ơn Khuynh Mặc đệ, khắc sâu vào trong ngũ tạng!”

Thư Khuynh Mặc nghe thấy hai chữ Khuynh Mặc thân thiết kia, thiếu chút nữa thì xù lông. Hình như nàng và hắn chưa có quen biết đến mức này nhỉ! Không ngờ người này lại nói chuyện ôn hòa, khiêm tốn, tao nhã, lễ độ đến thế. Nếu đêm qua không thấy bản mặt vô sỉ hạ lưu đùa giỡn con gái nhà lành của hắn thì lúc này nàng đúng là bị ngôn từ của hắn lừa rồi.

Nàng ngượng ngùng cười định chào tạm biệt, không thèm ở chung phòng với tên vô sỉ này. Nhưng người ta đã khách khách khí khí như thế, nàng cũng không thể nổi giận được: “Tỷ Thần huynh đừng khách khí, ta và huynh cùng trường, lại còn là bạn cùng phòng. Thấy huynh đài thất thần ngủ gục nên muốn nhắc nhở một hai. Chuyện hôm nay đột nhiên xảy ra nên phải hốt hoảng báo cho tiên sinh. Huynh đài không trách tại hạ đường đột, thật sự không dám kể công. Tỷ Thần huynh cứ dùng chỗ này đi, ta đi tìm chỗ khác ôn bài!”

Hoa Tỷ Thần sao có thể để Thư Khuynh Mặc rời đi như vậy. Hắn vội vàng đi tới, thân thiết bám vai Thư Khuynh Mặc đang chuẩn bị rời đi. Làm bộ dáng như anh em tốt, dùng lực kéo nàng đi xuống trước bàn, không cho từ chối: “Khuynh Mặc đừng đi, đây là thư phòng của hai người chúng ta, sao ta có thể độc chiếm được chứ. Hơn nữa những lời mà ngu huynh đã nói ở buổi sáng đều là phát ra từ tận đáy long, ngu huynh thật tâm hy vọng được Khuynh Mặc đa tài trợ giúp, có thể chỉ dạy một vài bài cho ngu huynh.”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Thư Khuynh Mặc, Hoa Tỷ Thần gãi đầu một cái, xin lỗi rồi bổ sung vài câu: “Ngu huynh ăn ngay nói thật, Khuynh Mặc hiền đệ tuyệt đối không nên chê cười ta. Thật ra trừ bài giảng, còn có cái khác nữa. Hôm nay hiền đệ nói… nói mỹ nhân không thích tên mãng phu thô bỉ. Đương nhiên là ta mong muốn người con gái trong lòng sẽ thích mình. Cho nên… hiền đệ đừng che giấu, đừng từ chối giúp ta!”

“… Ban ngày tại hạ cũng hơi quá đáng, bịa chuyện ra, năm nay ta gần mười bảy, chưa có người thương, làm gì biết mỹ nhân thích dạng nam tử nào. Chỉ là dạng thích ba hoa thổi phồng mà thôi, tại hạ thật sự không giúp gì được cho Tỷ Thần huynh rồi!” Thư Khuynh Mặc vội vã từ chối. Nàng làm gì biết cách theo đuổi con gái chứ, nhưng cái tên bại hoại Hoa Tỷ Thần này đã có người trong lòng rồi mà tối qua còn làm cái chuyện kia với nàng! Khốn kiếp khốn khiếp!

Đôi mắt nàng đảo quanh, giả bộ như lơ đãng hỏi thăm: “Thứ cho tiểu đệ mạo muội, Tỷ Thần huynh tài giỏi như vậy, giai nhân trong lòng chắc chắn cũng có dung mạo tựa thiên tiên. Không biết là tiểu thư nhà nào, quen biết như thế nào. Nếu là thanh mai trúc mã thì cũng không ngại đoán! Ôi, Tỷ Thần huynh đừng lộ vẻ mặt khó xử như vậy, là tiểu đệ quá đường đột, không nên hỏi, không nên hỏi!”



Hoa Tỷ Thần thấy Thư Khuynh Mặc hiếu kỳ bộ dáng của người đẹp trong lòng hắn, bộ dáng khi nói còn thoang thoảng mùi ghen tuông, không khỏi mừng thầm. Hắn suy nghĩ một chút, chọn lọc từ: “Thật ra… người mà ta hâm mộ đúng là có dung mạo tựa như thiên tiên. Tính ra nàng giống tinh linh trong núi hơn. Nhưng mà không phải thanh mai trúc mã, chỉ mới nhìn thoáng qua mà thôi. Nói ra còn thấy xấu hỏi Về phần giai nhân đang ở đâu, họ gì, tên gì, ta hoàn toàn không biết. Đêm qua ta mới chỉ… Khụ…”

Hoa Tỷ Thần quyết đoán ngậm miệng. Ý tứ ám chỉ đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nhiệt tình quá hóa dở, đạo lí này hắn quá rõ, đổi chủ đề: “Không nói cái này nữa. Ta cảm thấy Khuynh Mặc nói quả thực rất có đạo lý. Từ xưa, giai nhân yêu thư sinh, nào có ai lại không thích tài tự bụng đầy kinh quan! Theo đuổi nữ nhân thì Khuynh Mặc không giúp được gì rồi, vậy thì chỉ điểm giúp ta mấy bài học là được rồi. Ta và đệ đã cùng nhau chia sẻ bí mật rồi, hai ta chính là hai huynh đệ tốt. Đệ mau ngồi xuống đi, hôm nay lúc ta ngủ phu tử đã nói cái gì, đệ cứ nói lại một chút cho ta.”

Thư Khuynh Mặc đương nhiên nghe thấy cái “người trong lòng” kia chính là mình, trong lòng không hiểu sao bừng lên một cảm xúc hưng phấn. Nàng nghĩ một chút, ở chung một phòng với Hoa Tỷ Thần là không tránh được, chỉ là chỉ dạy bài vở mà thôi, không có gì khó khăn cả. Nàng nhếch miệng đồng ý: “Được được được, dạy huynh học! Nhưng phải có ba điều kiện. Thứ nhất về sau huynh không được ngủ gật trong lớp nữa. Thứ hai, huynh không được bá vai bá cổ ta, ta không thích. Thứ ba,… ừm, chờ ta nghĩ xong thì sẽ nói!”

“Được, đồng ý với đệ. Nhưng vì sao không được khoác vai, các huynh đệ tốt đều như vậy… Không sao, ngu huynh nghe theo hiền đệ…” Hoa Tỷ Thần đáp ứng rất sảng khoái.

Theo đuổi nữ nhân, quan trọng nhất là phải lưu lại ấn tượng tốt của mình trong lòng người ấy. Dù đêm qua quá mức thô lỗ quá đáng, nhưng lúc này đền bù cũng không muộn.

Không phải Chúc Anh Đài cũng cải trang thành nam đi đọc sách ở thư viện hay sao. Nghĩ đến việc Thư Khuynh Mặc cũng mô phỏng như Chúc Anh Đài vì muốn đọc sách mà làm nữ giả nam. Nếu biết nàng thích người đầy bụng thi ca, vậy cứ làm theo ý thích của nàng là được.

Bản thân mình tuy không hứng thú với mấy bài thi văn nho nhã nghèo nàn keo kiệt đó, nhưng văn thơ cũng coi như mộc mạc, chân chất. Tài văn chương dù không đến mức đi thi được danh trạng nguyên, nhưng để tên được đề bảng vàng thì không khó. Lúc này vừa học vừa viết cùng giai nhân cũng được coi là một hạnh phúc.

Nàng muốn làm Chúc Anh Đài, vậy mình cũng phải nỗ lực, cố gắng trở thành Lương Sơn Bá của nàng!

Mấy ngày sau, quan hệ của hai người có tiến triển tăng vọt. Hoa Tỷ Thần vì có thể biểu hiện tốt một chút trước mặt gia nhân, mấy ý nghĩ táy máy tay chân đều giấu nhẹm đi. Cực kỳ quy củ, hoàn toàn coi Thư Khuynh Mặc là huynh đệ tốt. Hai người ngồi cùng một chỗ học tập thi văn, đàm luận kinh sử. Bầu không khí tương đối hòa hợp. Khi bàn luận vấn đề học tập với nhau, Thư Khuynh Mặc suýt nữa bị biểu hiện giả dối đó lừa sạch. Dù sao đối với một người cùng trường, Hoa Tỷ Thần đúng là khiêm tốn hữu lễ, lịch sự ưu nhã. Dáng vẻ như vậy đúng là có thể trở thành tình nhân trong mộng của không ít thiếu nữ!