Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 4: Đêm đầu tiên 3




Thấy vương gia tự hạ thấp địa vị của mình mà dâng trà, Thư Khuynh Mặc vội vàng đứng dậy khỏi giường, cẩn thận dè dặt xoay người, dùng hai tay đón nhận chén trà mà vương gia đưa tới: "Tiểu nữ, tiểu nữ vừa mới cập kê, tuổi vừa mới mười lăm... Tiểu nữ ngưỡng mộ... Ngưỡng mộ vương gia... Ừm..."

Vừa đón chén trà, vừa đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của vương gia thế nào. Nàng thuận miệng nói "Ngưỡng mộ" chẳng qua là từ chối khách sáo, nhưng mà vương gia lại càng dựa vào việc đó mà hỏi tới...

Đúng vào lúc này, ban đầu xe ngựa vẫn đang chạy ổn định trên đất, đột nhiên lúc này xe ngựa chợt xóc nảy một cái. Lúc này, Thư Khuynh Mặc cung kính khom người nhận chén trà nên trọng tâm không ổn định, lần này nghiêng ngã khiến cho thân thể nhỏ nhắn đang run rẩy vì lạnh của nàng ngã về phía Hoa Tỉ Thần đang ngồi trên giường êm. Chén trà trong tay cũng không cầm chắc, "Loảng xoảng" một tiếng rồi rớt xuống.

Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động ôm ấp yêu thương, sao lại có thể từ chối được?

Hoa Tỉ Thần né người sang một bên, tránh thoát chén trà nóng đổ vào người hắn. Hắn duỗi cánh tay ra đỡ được thân thể mềm mại kia, cau mày nói: "Thư tiểu thư ngưỡng mộ bổn vương... Ái mộ bổn vương... Cho nên muốn ôm ấp yêu thương có đúng không..."

Nhìn thấy gương mặt nhỏ bị dọa đến sợ hãi, đôi mi dài run rẩy khép chặt lại, Hoa Tỉ Thần cố ý dùng lời nói mập mờ để đùa tiểu thư Thư gia rất thận trọng này, lại phát hiện quần áo của nàng đúng là ướt đẫm...

Trong phút chốc, Thư Khuynh Mặc bất chấp chuyện mình té xuống, trong lòng và trong suy nghĩ của nàng đều nghĩ đến chén nước đổ ra trong tay mình. Thế mà nàng lại trơ mắt nhìn chén trà nóng hôi hổi kia tạt vào phía thân dưới của Hoa Tỉ Thần. Nàng đã từng nghe nói qua vương gia có tính cách tùy ý, nổi tiếng ngang ngược. Lần này lại làm bỏng hắn, khiến hắn tức giận thì chẳng phải ngay cả phụ thân cũng bị dính líu vào sao?

Nàng bị dọa sợ đến nhắm mắt lại, nàng vốn phải ngã trên giường êm thì bây gườ lại ngã vào lồng ngực cứng rắn ấm áp. Nghe được giọng nói rõ ràng của vương gia vang lên bên tai, giống như không hề tức giận, lại còn dùng lời nói trêu đùa nàng, nàng vội vàng khoát tay giải thích: "Vương gia đã bị bỏng rồi, tiểu nữ không phải cố ý... Tiểu nữ không có ngưỡng mộ vương gia... Không phải, không có ái mộ... Không..."

Không không không, sao vương gia có thể trêu đùa tiểu cô nương như nàng được chứ, nhất định là hắn hiểu lầm ý của nàng rồi...

Nhưng mà thân thể vương gia đáng giá ngàn vàng, nếu thật sự bị nàng làm phỏng thì phải làm thế nào bây giờ. Vương gia không nói, chẳng lẽ là nam tử quen ẩn nhẫn sao?

Bất chấp việc mình đang nằm trong khuỷu tay của vương gia, bàn tay nhỏ tìm toi trong quần áo màu trắng kia, nhìn xem có dấu vết nóng hổi, nóng ướt hay không.



Trong lúc lơ đãng, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cùng tuấn lãng với khoảng cách rất gần. Đột nhiên khuôn mặt nhỏ giống như bị thiêu đốt đỏ ửng lên, đầu óc như bị chấn động trở ên mơ hồ. Chiếc miệng nhỏ nhắn càng giải thích, càng nói thì càng loạn, giống như giải thích thế nào cũng không thích hợp...

Hoa Tỉ Thần nhìn giai nhân yểu điệu lả lướt trong ngực, tiếp xúc càng gần, nét đẹp mỹ lệ động lòng người kia lại chui vào trong lòng hắn. Gò má trơn nhẵn như bạch ngọc lại hơi ửng đỏ, nhan sắc so với hoa đào tháng ba càng kiều diễm lại càng mê người. Giọng điệu của hắn có vẻ trêu chọc: "Thư tiểu thư... Ngươi thật là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Miệng thì phủ nhận, nhưng tay nhỏ lại vô cùng thành thật... Không bàn chuyện ngươi ôm ấp yêu thương, lúc này lại táy máy tay chân với bổn thương. Đúng là tiểu thư khuê các hiếm khi có tính cách ngay thẳng..."

Giờ phút này, núi non chập trùng tròn trịa lại áp sát vào lồng ngực to lớn của hắn. Càng nhìn xuống dưới, khuôn ngực đôi kia cao ngất đẫy đà kia càng làm cho hắn miệng lưỡi khô khốc. Trang phục ướt đẫm càng làm cho khối thịt mềm càng đứng thẳng lên, lung lay run run giống như muốn nhảy khỏi cổ áo.

Hơn nữa, y phục ẩm ướt vốn không che được nụ hoa đỏ tươi xinh đẹp trên tuyết trắng đẫy đà, vết tích màu hồng phấn xinh đẹp quyến rũ như ẩn như hiện, nó thẳng tắp cao ngất đứng thẳng đỏ bừng. Nó giống như một bông sen tươi đẹp nở trong sương sớm.

Hoa Dương vương gia cao cao tại thượng không nghĩ tới có một ngày thân thể của mình có phản ứng giống như tiểu tử ngốc miệng còn hôi sữa. Hơi thở nặng nề, ngọn lửa nóng dưới bụng ngo ngoe muốn động, thủ thế chờ đợi.

Hơn nữa đôi tay mềm nhỏ kia lại chuyển động tìm kiếm trên người hắn. Tay nhỏ hơi lạnh kia di chuyển cách lớp quần áo của hắn, càng làm cho vật dưới hông của hắn bừng lên nóng bỏng. Mà đôi mông đẹp vểnh cao đẩy đà lại đặt dưới bụng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cho tiểu huynh đệ đã cứng rắn bị kích thích càng sưng to hơn.

Càng sốt ruột lại càng nghẹn lời, đặc biệt là sau một lúc nàng mới phát hiện cả người mình đang tựa vào trong khuỷu tay của vương gia. Thư Khuynh Mặc vội la lên: "Ừm... Vương gia... Vương gia nói đùa... Tiểu nữ... Không phải... Cố ý..."

Quanh thân bị một loại lửa nóng bao vây, cộng thêm hơi thở nặng nề của nam nhân, còn thêm vài phần mùi hương nhàn nhạt của hoa cỏ ẩn chứa trong đó. Thư Khuynh Mặc là thiếu nữ ở bên trong khuê phòng, chưa từng tiếp xúc gần với nam nhân trưởng thành như thế.

Nàng chỉ vội vàng xem xét vương gia có bị thương hay không, lại không nghĩ rằng vương gia nói mình động tay động chân với hắn. Nàng còn được khen và tính cách thẳng thắn, quả nhiên người có tính cách ngại ngùng sống nội tâm như nàng lại đỏ bừng cả mặt.

Tay nhỏ vẫn đang đặt trên áo trắng như tuyết vội vàng nâng lên giống như bị điện giật, lại cúi đầu xuống phát hiện y phục ẩm ướt của mình dường như chẳng che chắn được thứ gì.

Thịt mềm trắng mịn căng tròn, nàng không suy nghĩ được nhiều, dưới tình huống như thế, nàng vội vàng đứng dậy thoát khỏi lồng ngực nóng bỏng kia. Trong lúc vội vàng chỉ có thể vòng hai tay che khuất kiều nhũ đẫy đà như ẩn như hiện kia.