Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 165: Đêm Thứ Tám (10), Có Quý Nhân Đợi Ngài, Ngắm Nhìn Muôn Hoa Đua Sắc Trong Ngự Hoa Viên.




"Có sự bẩm tấu, vô sự bãi triều." Âm điệu của thái giám tư lễ lảnh lót, âm cuối kéo dài.

Tảo triều kết thúc, các quan lại dập đầu với hoàng đế, một đám quan viên bước qua đại điện màu vàng chuông, nối đuôi nhau bước qua ngưỡng cửa màu son.

Tốp năm tốp ba đi với nhau hàn huyên về tình hình triều chính, thấp giọng nghị luận: "Nhiếp chính vương này làm việc thật là dứt khoát và nhanh chóng, ai mà ngờ là hắn sẽ mượn danh nghĩa bệnh nặng rồi cải trang ra khỏi kinh. Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, cũng không sợ nửa đường xảy ra chuyện gì..."

"Ôi ôi ôi, vị này thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Không đề cập tới hắn từng dẫn binh đánh lui đám man di Tắc Bắc, gần đây ngươi có nghe đến hành trình đi Tây Nam lần này mang theo hai trăm thổ binh dám đánh lên núi trừ phản loạn... Đây chính là đám tội phạm chiếm giữ Tây Nam hơn mười năm mà không có cách đánh lui đấy. Có thể thấy được lũ lực của hắn bất phàm..."

"Còn có, các ngươi cũng đã thấy vị này kéo một đám quan viên ở Tây Nam ngã xuống ngựa, không hề có chút lưu tình nào mà cứ thế xét nhà... Ngẫm lại đúng là khiến người ta lạnh gáy..."

"May mà xử trảm ngay tại chỗ để trấn an dân tâm, nên mới không bị liên lụy tới ngươi, ôi nghĩ lại ta từng nhận hạ lễ của Tây Nam Đô Đốc, lo sợ không thôi..."

"Đồng cảnh ngộ cả, vừa mới nãy lão phu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng... Nhưng đúng là nhiếp chính vương xưa nay khó thấy, một đám quan lại Tây Nam dây mơ rễ má với nhau, toàn bộ triều đình bị đảo lộn long trời lở đất hết cả..."

"Ngươi nhìn vị này cứ thế xét trảm tham quan, có thể nói là sát phạt quyết đoán. Nhìn như không nể mặt nhưng thực ra là hạ thủ lưu tình, nếu không mà bới hẳn những người có liên quan ra, mệnh của ta và ngươi sợ là...."

"Nói nhảm, nếu vậy thì toàn bộ triều đình sẽ có lỗ hổng lớn... Nhưng chiêu thức này quá hay, vừa lộ ra sự thanh liêm làm yên ổn dân tâm rồi lại khiến các quan lại chúng ta khiếp sợ..."

"Lần này nhiếp chính vương diệt trừ tham quan, đánh bắt cường đạo đúng là danh tác. Ngay tại chỗ dùng những vàng bạc được giao nộp ra để phân phát cháo miễn phí cho lưu dân Tây Nam, lại xây nhà dựng cửa... Tai họa cứ như vậy được cấp bách giải trừ từng chút một, đáng tiếc như vậy thì ta và ngươi chẳng được chút đỉnh nào..."

"Lúc nào rồi mà ngươi còn muốn cái đó, giờ ai mà dám gióng trống khua chiêng đứng nơi đầu sóng ngọn gió chứ, ta và ngươi cứ tạm thời cụp tai cụp đuôi mà đối nhân xử thế thôi... Làn sóng trừ khử tham quan chỉ nổi lên ở Tây Nam thôi, nếu và tràn vào kinh thành thì ngươi còn nửa cái mạng được hay sao? Quyền thế của vị này giờ lừng lẫy như mặt trời ban trưa rồi, phe thái hậu như chúng ta cứ tránh huênh hoang cái đã..."

"Chứ còn gì nữa! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên tân trạng nguyên bất tài này chịu về phe thái hậu à? Sao giờ mới nhìn thấy tên đó bò lên?"



"Tuy là ý chỉ của tiểu hoàng đế bệ hạ, nhưng ai mà không biết đó là ý của nhiếp chính vương cơ chứ. Xưa nay nhiếp chính vương tâm tư thâm trầm tính toán không bỏ sót, hay lại đang có ý đồ gì?"

"Ngươi xem cái tân khoa trạng nguyên này dù không thăng bậc, vẫn chỉ giữ cái chức tiểu quan lục phẩm, nhưng Hàn Lâm học sĩ ở Hàn Lâm viện cùng Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng khác nhau rất lớn đó..."

"Chẳng lẽ nhiếp chính vương muốn lôi kéo vị thư gia mới này? Nhưng Thư đại nhân là phò mã của trưởng công chúa, theo phe hoàng đế nhưng bị thua phe thái hậu. Nhiếp chính vương có thể lôi kéo được sao?"

"Lôi kéo? Cũng chỉ là thả người ta vào ngự thư phòng mà thôi, không chừng là muốn theo dõi. Chỉ cần hơi ý sơ xót một cái là có thể coi như phạm thượng rồi...! Nhiếp chính vương tâm nhãn như vậy là để muốn bắt được sơ hở của tân nhiệm Hàn Lâm, không dễ như bắt một con châu chấu non trong ổ cỏ đâu?"

"Nhưng dù như thế nào thì nhiếp chính vương cũng thận trọng với vị Thư đại nhân như thế, chúng ta không thể coi thường, cũng không thể đắc tội được!"

Thư Khuynh Mặc đi theo các chư quan, hiển nhiên cũng nghe thấy họ châu đầu bàn tán cái gì. Nội tâm oán thầm nàng không giống như con châu chấu già, mới nhảy hai cái trong tay nhiếp chính vương đã bị bóp nát...

Nghĩ đến trước kia thoáng một cái đã bị hỏa nhãn kim tinh của nhiếp chính vương nhìn ra thân phận nữ nhi, lại bị hắn mượn cái gì mà danh tiếng bị bỏng mà giày vò nàng hết lần này tới lần khác. Khiến nàng đau nhức toàn thân như bị bốn cái bánh xe ngựa đạp qua. Sáng sớm hôm sau còn phải cáo ốm nghỉ ngơi trong phủ hai ngày mới đỡ được. Thế cũng khác gì bị nhiếp chính vương bóp chặt chứ?

Hôm nay xếp hàng vào triều, nàng đang bình chân như vại dòm trộm người ta thì nghe thấy thánh thượng gọi danh hào của mình lên. Còn tưởng là nhiếp chính vương muốn hỏi tội vì thân phận nữ nhi của nàng, sợ tới mức nàng tâm hoảng ý loạn...

Khi tâm trạng bất định bất an, không ngờ lại truyền chỉ muốn nàng đến ngự thư phòng làm Hàn Lâm học sĩ, phục tùng thiên tử. Dù phẩm cấp không thay đổi nhưng đúng là một bước lên mây, biến hóa nhanh chóng đã thành cận thần của thiên tử rồi!

Đang suy nghĩ thì thấy một vài quan lại gió chiều nào theo chiều ấy chắp tay thở dài với nàng: "Thư đại nhân, chúc mừng chúc mừng, thiếu niên anh tài, tương lai xán lạn, thật đúng là... có triển vọng... Hai ngày trước ngài xin cáo nghỉ bệnh, thân thể không khỏe sao?"

Nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, đồng thời khom người hoàn lễ: "Đâu có đâu có? Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, bệnh nhẹ mà thôi. Tại hạ chỉ là một tiểu quan lục phẩm, được nhiếp chính vương thưởng thức mà được nhậm chức ở ngự thư phòng. Kẻ hèn này tài sơ học thiển, ở đâu mà dám so với chư vị..."



Những thí sinh cùng đợt thi đi theo hơi chua chát, khuôn mặt lại nịnh nọt: "Dù trước và giờ đều là lục phẩm Hàn Lâm nhưng trước là đảm nhiệm chức vụ ở viện Hàn Lâm, ở Hàn Lâm không có thực quyền lắm. Giờ ngài lại làm Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng viết chiếu thư, tấu lên truyền đạt cho chư quan. Thư đại nhân một bước lên mây đừng quên tình nghĩa năm này của chúng ta nhé, mong được ngài dẫn dắt một chút..."

Nói xong còn có mấy bàn tay vỗ lên vai nàng. Vỗ lại vỗ tỏ ra thân thiết làm toàn thân Thư Khuynh Mặc không được tự nhiên. Nàng ngượng ngùng nở nụ cười, lại không biết thoát ra như thế nào.

Trong dĩ vãng, dù được đề tên bảng vàng hay được tứ hôn cùng công chúa nhưng không có nhiều quan viên lôi kéo hàn huyên với nàng đến vậy.

Hiện tại, Hoa Tỷ Thần chỉ mới xin ý chỉ của hoàng thượng, để nàng làm Hàn Lâm học sĩ ở ngự thư phòng viết chiếu thư thì đủ loại quan viên không sợ nhiếp chính vương thì vì uy nghiêm của nhiếp chính vương, làm gì có chuyện sẽ bao bọc xu nịnh như lúc này? Dù như ếch ngồi đáy giếng nhưng cũng đủ thấy lực ảnh hưởng của nhiếp chính vương tới triều chính rồi.

Đương lúc Thư Khuynh Mặc cảm thấy khó có thể thoát thân thì một tiểu thái giám chạy tới thăm hỏi nàng: "Thư đại nhân an lành, kính xin ngài đi theo nô tài đến ngự hoa viên. Hoa Tây Vực tiến cống nở rộ, có quý nhân đợi ngài, ngắm nhìn muôn hoa đua sắc trong ngự hoa viên..."

Lời này vừa nói ra, những quan lại xung quanh đều có ánh mắt ngầm hiểu. Chạy tứ tán như chim tước cũng không quên trêu chọc vài câu: "Quý nhân có lời mời? Làm gì có chuyện chúng ta không nhìn ra lời đùa này, hiển nhiên là công chúa điện hạ muộn hẹn ước với Thư đại nhân rồ. Ta và ngươi phải cáo từ nhau rồi!"

"Gian nhân hẹn ra ngắm cảnh đẹp, Thư đại nhân không chỉ được thăng chức, hiện tai còn được diễm phúc như thế. Thật sự là làm chúng ta hâm mộ không thôi..."

"Ngươi phải lớn lên mặt này như ngọc tuấn mỹ thanh tú như Thư đại nhân đây thì mới có diễm phúc đó! Đôi mắt tinh tường của công chúa điện hạ nhìn trúng Thư đại nhân, ngươi có ghen cũng không thể... Làm chậm trễ cuộc hẹn của phò mã tương lại và tiểu thơ cành vàng lá ngọc là không đẹp. Chúng ta đi nhanh thôi, đừng lại hại người ta chậm trễ chuyện tốt..."

"Đâu có đâu có? Còn không thành hôn, kẻ hèn này sao gánh nổi tiếng phò mã của các vị, không đảm đương nổi..." Thư Khuynh Mặc khiêm tốn khom người, cười đến mức cứng đờ mặt mày.

Các đồng liêu còn có hàm ý khác thay nhau khen ngợi, Thư Khuynh Mặc thuận lợi nhận mình có chút chuyện nên thuận lợi đi ra ngoài, sau khi cáo từ nàng đi theo tiểu thái giám đến ngự hoa viên.

Trong lòng thì lo sợ không biết vị biểu tỷ trưởng công chúa kia có phải muốn mượn chuyện ngắm hoa để nói gì đó với nàng hay không. Kết quả vừa quẹo trái quẹo phải trong rừng hoa rực rỡ, tiểu thái giám dẫn đường cho nàng đến hòn non bộ rồi biến mất không thấy bóng dáng...

Thư Khuynh Mặc không suy nghĩ nhiều, nàng tưởng là đi qua khe hở của hòn non bộ thì đến địa điểm hẹn gặp nhau với trưởng công chúa nên bước nhanh đi. "Ai? Ngươi... A... A... Buông ra..." Sau đó nàng bất ngờ không kịp đề phòng bị ai đó che kín cái miệng nhỏ nhắn muốn hô lên của nàng. Người nọ ôm chặt lấy nàng từ phía sau lưng, thuận thế nắm cả lưng áo kéo nàng vào giữa khe hòn non bộ nguy nga.