Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 159: Đêm Thứ Tám ( 4)




Hoa Tỉ Thần cũng không ngờ cuộc đời hắn lần đầu tiên nổi lên tâm tư, định nói câu ngả ngớn tán tỉnh với cô nương mình thích lại xuất sư bất lợi, chỉ mấy lời bông đùa đã dọa mỹ nhân sợ tới mức cực kỳ kinh hoàng thất thố.

Thậm chí còn dọa người ta run tay, đổ cả ấm trà đầy nước đang cầm. Cũng không biết nàng có bị bỏng không… Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ được ấm trà rơi xuống, thấy có nước trà hất về phía mình thì theo bản năng nhanh chóng dựa ra sau ghế. Tư thế này đã né hơn phân nửa chỗ nước ấm tưới xuống.

Hơn nữa nước trà này vốn không phải nước sôi vừa mới nấu, dù vẫn còn hơi nóng nhưng cũng không đến mức khiến người ta bị bỏng. Vậy nên cuối cùng Hoa Tỉ Thần cũng chỉ ướt xiêm y, còn người thì không bỏng chút nào.

Hắn vừa định xua xua tay nói không có việc gì, nhưng kia người đang quỳ kia căn bản không nghe vào những gì hắn nói: “Không… không, ngươi… ngươi làm gì thế? Đừng…” Thư Khuynh Mặc nửa nằm trên đầu hắn, đôi tay ngọc thon dài vội vàng mấy miếng vụn trà đen đen bên trên, nhìn nước trà vẫn còn hơi nóng nhanh chóng thấm vào xiêm y thì vẻ mặt rất là nôn nóng.

Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy không nấu nước sôi pha trà, nhưng cho dù như vậy thì nước này vẫn rất nóng, làm Nhiếp Chính Vương bị bỏng thì khó rồi đây!

Nàng vội vàng kéo đai lưng màu xanh của người trước mặt, không đợi hắn kịp phản ứng còn vội vàng cởi đai tà áo thanh y, tác phong hành sự gấp gáp vô tình có vẻ giống đám du côn lưu manh.

Thư Khuynh Mặc thật ra không hề nhận thấy hành vi vô lại của bản thân giờ phút này hơi có chút mùi vị Bá Vương Ngạnh Thượng Cung*. Lúc này nàng chỉ sợ nước trà làm bỏng vị này thôi: “Nhiếp Chính Vương ngài đừng động đậy! Cơ thể ngài tôn quý, nếu bị bỏng thật, thần chết muôn lần cũng không thể đền tội của mình… Ngài đừng động đậy, thần giúp ngài xem xem có phải bị bỏng không. Bị bỏng lúc đầu nhìn có vẻ không sao, nhưng chỉ một chốc chỉ sợ sẽ nghiêm trọng lên. Không biết có bị nổi bóng nước không…”

* Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

Giờ phút này lòng nàng như lửa đốt, hồn nhiên không phát hiện ra một tiểu thư khuê các như nàng hào phóng giúp một người nam nhân cởi áo tháo thắt lưng như thế là không biết lễ nghĩa cỡ nào… Có điều dù biết nàng cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Nếu nàng thật sự làm vị trước mặt bị bỏng, với địa vị của hắn, dù chính hắn khoan dung độ lượng không truy cứu, nhưng phụ tá môn hạ của hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Có khi đây còn là ngọn nguồn trị nàng tội đại bất kính, tiện đà uy hiếp một mạch của Thái Hậu cũng cũng chưa biết chừng. Việc trên triều đình thay đổi thất thường, đừng nhìn chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, có khi chỉ thoáng chốc sẽ gây sóng gió động trời!

Thư Khuynh Mặc sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại sợ hãi sốt ruột, cầm gần khăn tay thấm nước trà ướt đã lạnh trên bàn, bất chấp tị hiềm cầm khăn ướt với thẳng vào dưới lớp áo lót tuyết cẩm mỏng manh của nam nhân.



Nàng sốt ruột hoảng hốt lau liên tục lên chỗ bụng bị ướt của Nhiếp Chính Vương. Nhìn da thịt màu mật đã hơi phiếm hồng, Thư Khuynh Mặc sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu thổi lên chỗ đó: “Lúc còn nhỏ, khi thần bị bỏng, mẫu thân sẽ giúp thần thổi như vậy, khi đó thần sẽ cảm thấy không còn đau như vậy nữa. Thần giúp Nhiếp Chính Vương ngài thổi, chắc Nhiếp Chính Vương đại nhân sẽ không bị đau!”

Mỹ nhân cúi đầu, có thể loáng thoáng thấy được hàng mi dài dày phủ bóng, vẻ mặt chăm chú, lo lắng, đau lòng thay hắn… Tuy biết rằng loại lo lắng này chắc cũng không phải xuất phát từ cảm xúc quan tâm hắn thuần túy, nhưng không biết vì sao nghe những lời ngây thơ buồn cười của nàng, Hoa Tỉ Thần lại cảm thấy trong lòng ấm áp, còn có cả sự vui mừng không ngăn nổi… Chỉ riêng giờ phút này, nhìn bàn tay trắng như búp măng xuân của bé con trước mặt cọ qua cọ lại trên bụng, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn, còn có đôi môi đỏ ướt át như hoa hồng chớm nở đang thổi khí như lan… Ư… nếu không biết thân phận thật của hắn, Hoa Tỉ Thần sẽ nhịn không được hoài nghi người trước mặt này đang quyến rũ hắn? Có khi nào là mỹ nhân kế mà Thái Hậu nương nương bày ra để đưa hắn vào bẫy?

Bụng hơi hơi lạnh, còn có hương thơm nhẹ nhàng như lan phất qua, Hoa Tỉ Thần cảm thấy một luồng hơi nóng lao về phía bí ẩn không thể nói nào đó.

Nơi đó tụ lại không ít hơi nóng, khí huyết dồn về càng khiến nó sinh cơ bừng bừng chuẩn bị phá tan lớp trói buộc, nơi nóng bỏng dựng đứng lên… Bờ vai cường tráng của Hoa Tỉ Thần cứng đờ, như mũi tên đã lên cung. Hắn nỗ lực ổn định ngữ điệu, nhưng giọng nói nặng nề đã mang theo tia ẩn nhẫn không dễ phát hiện: “Không, không cần phiền phức như vậy, bổn vương không sao, thật sự không sao!”

Hắn còn chưa dứt lời, ngón tay mềm mại mảnh khảnh của thiếu nữ giả nam trang đã cầm khăn ướt dời vị trí, không cẩn thận sờ lên vị trí liền dưới rốn ba tấc cách quần lót của hắn, sờ đến chỗ dưới háng ngủ say đã lâu vừa tỉnh dậy trong chớp mắt…

Thư Khuynh Mặc nhìn chỗ eo Nhiếp Chính Vương hình như chỉ hơi đỏ lên, thật ra không có vấn đề gì, nhịn không được nhìn bụng Hoa Tỉ Thần. Bàn tay nhỏ vuốt lên cơ bụng cứng rắn như đá tảng… Ồ, vừa cứng vừa nóng hổi… Nàng còn chưa hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tay đột nhiên nắm phải một vật to lớn dưới háng nóng bỏng như bàn ủi thiêu hồng. Nàng không biết nó là gì nên sờ soạng thêm mấy cái, tức khắc hoảng hốt trong lòng!

Cảm giác sưng to nóng bỏng trong lòng bàn tay làm nàng sợ tới mức run cả giọng: “Trời ơi, sao chỗ dưới háng Nhiếp Chính Vương lại nóng thế? Nóng tới nỗi sưng hết lên rồi… Ta vốn thấy nó không bỏng xuống bụng nên mới vừa yên tâm lại, nào ngờ hóa ra chỗ bị nước trà tưới bỏng nặng nhất lại là chỗ này. Để thần nhìn miệng vết thương ra sao… ngài đừng giấu bệnh sợ thầy, ta chỉ nhìn thôi, liếc mắt một cái là được…”

Thư Khuynh Mặc thấy Hoa Tỉ Thần duỗi tay định cản, tay nhỏ trắng nõn duỗi qua trước hắn một bước, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tụt thắt lưng quần tuyết trắng đang treo trên hai đường cơ nhân ngư tuyệt đẹp của Nhiếp Chính Vương.

Trong khu rừng rậm rạp ấy, một vật đỏ tím vật bỗng nhiên nhảy ra, thô to, nóng bỏng hùng vĩ, quanh thân nó thậm chí còn có mấy đường gân xanh gồ lên.

Trên đó còn có một đầu nấm tròn kỳ quái, tròn trịa no đủ, to tầm quả trứng ngỗng, sưng đỏ lên lại hơi phiếm nước. Vật này sưng to cứng, thậm chí còn rung rung, suýt đập vào sườn mặt Thư Khuynh Mặc… Thư Khuynh Mặc chỉ liếc mắt nhìn quái vật khổng lồ mạnh mẽ oai phong này một cái, lập tức cảm thấy nó sưng to đến đáng sợ, dữ tợn dọa người. Bàn tay trắng thon dài vô thức chọc vào đầu nấm một chút, đôi mắt xinh đẹp long lanh toát lên vẻ đau lòng không nỡ.

Nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Nhiếp Chính Vương, trong lòng cực kì áy náy: “Thần vốn tưởng nước trà này chưa sôi nên sẽ bỏng không nghiêm trọng lắm, không ngờ chỗ dưới háng ngài lại bị bỏng nặng như vậy! Hồng hồng tím tím vừa thấy đã biết bị thương vô cùng nghiêm trọng, bị bỏng tới nỗi sưng lớn như vậy…” Thứ hồng tím kia không ngờ dưới cái nhìn chăm chú của nàng lại sưng to thêm một vòng, khiến Thư Khuynh Mặc nhìn mà giật mình bật thốt … Thứ này giờ vẫn còn sưng to lên ư! Chắc là bị bỏng thật, nhìn bộ dạng bị thương của nó làm cho người ta sợ hãi: “Nhiếp Chính Vương, ngài đúng nam nhi cứng rắn như sắt thép, bị trọng thương như thế còn cắn răng chịu đựng không kêu đau! Nhiếp Chính Vương, ngài đừng lo lắng, dù bây giờ nó bị sưng hơi xấu xí dữ tợn một chút, ta… ta lập tức đi tìm thuốc bỏng ngự tứ trong cung bôi cho ngài, thương thế sẽ tốt lên thôi. Chắc chắn sẽ tốt, sẽ tốt lên…”