Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 141: Đêm Thứ Sáu (13), Hoa Tỷ Thần, Anh Thật Sự Đã Đến, Anh Tới Cứu Cô.




Thư Khuynh Mặc cảm nhận rõ khoảnh khắc trán mình bị va chạm, thân thể mình nhanh chóng bị thu nhỏ lại. Nhưng giờ phút này tình thế nguy cấp như vậy, cô đành phải bất chấp vậy.

Lần này không thể so với lần trước chỉ ngã trong hẻm nhỏ mà thôi, lần này lại ngã vào một con dốc đứng, cơ thể mèo nho nhỏ không thể giữ thăng bằng được, chỉ có thể lảo đảo thành một đống lăn lóc ngã xuống. Vừa đáng thương vừa thê thảm...

Đi trên đường bị va chạm nơi nơi, mèo nhỏ Thư cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Không biết bị lăn lộn vào nhiêu vòng, trượt một đường xuống, đến khi như có cái gì chặn lại mới dùng. Thế mà lại ngã vào trong một hang động coi nư mềm mại, miễn cưỡng nhặt một cái mạng về.

Một cái trượt dài này làm con mèo con rơi thất hồn lạc phách, con mèo nhỏ Thư chóng mặt nặng nề nằm một hồi lâu, yếu đuối lắc đầu, duỗi móng thì phát hiện hình như thân thể không có gì đáng ngại. Lúc đó mới dám lặng lẽ đánh giá xung quanh.

Thì ra trên cái dốc đứng có một gốc cây cổ thụ mọc lên không theo lẽ thường, rậm rạp che trời. Phần lớn rễ cây cổ thụ cắm sâu dưới mặt đất, rắc rối khó gỡ. Còn có vài nhánh lộ ra ngoài không theo bất kỳ quy luật nào uốn lượn từng hàng. Vì những cái rễ này mọc lên sừng sững như vuốt rồng cản trở nên cô mới rơi vào trong sơn động lộ thiên ngập tràn cành khô lá héo như này.

Vốn cho rằng lần này "số mệnh của mình đã tuyệt", con mèo nhỏ Thư vẫn chưa hoàn hồn. Cái đầu nho nhỏ nhìn lên con dốc có địa thế cực kỳ hiểm trở. Cô lại cảm thấy may mà khi mình ngã xuống, đúng lúc biến thành mèo nhỏ...

Nếu mang hình người mà rời xuống đây thì không có cái gì có thể đỡ được, không chừng cô còn rơi xuống thảm hơn. Nhẹ thì đầu rơi máu chảy, nặng thì gãy xương hôn mê... hài cốt không còn...

Nghĩ đến khả năng này, con mèo nhỏ Thư không khỏi rùng mình một cái.

Dù cực kỳ phiền muộn khi mình lại biến thành mèo, nhưng con mèo nhỏ Thư vô tư lạc quan lập tức vui vẻ trở lại. Động vật họ mèo sở hữu thân hình nhỏ nhắn xinh xắn linh hoạt, leo cây không là vấn đề chứ đừng nói là một sườn dốc nho nhỏ.

Mèo con vừa mới vui vẻ được vài giây đồng hồ, song khi cô thử đứng lên, kết quả là chân sau không nhấc chân lên dùng lực được. Cô chỉ cảm thấy tê rần, mềm nhũn ngã trở về nền đất bùn ẩm ướt. Hu hu, chết tiệt!

Cô quên mất là cô ngã xuống sườn dốc cũng là vì đau mắt cá chân, trọng tâm bất ổn. Hiện tại con mèo nhỏ vừa dùng lực thì đau thấu tận tâm can. Đừng nói là đi, ngay cả bò cũng không thể bò ra được...

Điều khiến người ta chán ghét nhất là khi có một tia hy vọng mong manh, trong thoáng chốc lại biến mất. Càng rơi sâu vào hồ lầy tuyệt vọng.

Con mèo nhỏ Thư đúng là rất tuyệt vọng.

Lần nữa rơi vào tuyệt cảnh, không hề có hy vọng sống sót...



Lần trước còn có Hoa Tỷ Thần như thiên sứ giải thoát cho cô. Nhưng lần này, lần này, ông trời của cô, thần linh của cô không đến được rồi!

Hoa Tỷ Thần không hề tham gia hoạt động ngắm mưa sao băng lần này, hoàn toàn không biết cô ngã xuống thì sao mà cứu được cô chứ?

Sớm biết như vậy thì cô đã không hờn dỗi, không nên tùy hứng, không nên kiêu ngạo. Cô vẫn chưa nói với tên Hoa Tỷ Thần bại hoại là cô thích anh, cô vẫn chưa bắt tên Hoa Tỷ Thần biến thái này chịu trách nhiệm đâu! Vẫn chưa làm bạn của anh, làm vợ của anh, làm mẹ của con anh và bà của đám cháu đâu!

Cô còn rất nhiều rất nhiều lời vẫn chưa nói ra, còn rất nhiều điều vẫn chưa được thực hiện!

Cái tên biến thái Hoa Tỷ Thần này, không phải anh nói là thích cô sao? Tại sao đúng lúc cô cần nhất lại không thấy bóng dáng đâu! Hoa Tỷ Thần, Hoa Tỷ Thần, lớp trưởng xấu xa, lớp trưởng hư hỏng, em nhớ anh, em thích anh, anh ở đâu? Ở đâu? Tới cứu em được không?

Đôi đồng tử xanh biếc của con mèo đen nhỏ chứa đựng ánh nước dịu dàng, ngước lên trời nhìn những dải mây ngũ sắc chậm rãi buông ánh sáng xuống. Mảng lớn mảng lớn cảnh đêm dần dần bao trùm phía chân trời. Lòng cô cũng theo đó chậm rãi tối tăm chìm nghỉm dần xuống.

Mắt thấy ánh tà như quả cam nhỏ sắp xuống núi, tầng mây phủ đầy trời cũng dần tiêu tán. Hoàng hôn bao la mờ mịt âm trầm dần dần hé lộ. Trời tối thì khả năng cô được cứu càng nhỏ hơn. Ở đây tiệp cận đỉnh núi, nhiệt đồ về đêm không biết lạnh đến mức nào. Có lẽ cô không chết vì đói mà là chết vì rét buốt!

Hu hu hu, chẳng lẽ cô phải mang hình dáng của một con mèo đen gầy yếu chết đi hay sao? Không đâu, còn lâu cô mới chấp nhận cái chết khó coi như vậy: "Meo, meo!"

Con mèo nhỏ Thư vô thức kêu lên vài tiếng, thật ra không hề ôm bất kỳ hy vọng nào. Thế mà giờ khắc này, đỉnh đầu lại vang lên một giọng nam quen thuộc gọi cô, trầm thấp mát lạnh còn mang theo lo lắng: "Mặc nhi, Mặc Mặc... Mặc nhi, là em sao?"

Con mèo nhỏ Thư trố mắt một giây rồi ngẩng phắt đầu dậy, thấy thần của cô đang ở xa xa, vị thần của cô đang ở bên tảng đá nhìn xung quanh. Anh ấy đến rồi! Anh thật sự đến rồi!

Lưng đứng ngược sáng hoàn toàn không thấy rõ được tướng mạo, chỉ có thể thấy được bóng người cao ngất. Thân ảnh tuấn lãng cao lớn đứng trong ánh sáng chiều tà đang dần dần biến mất, như là một vị thần giáng trần xuống đây cứu vớt cô trong nước sôi lửa bỏng. Nắng chiều cuối cùng phía chân trời vẫn còn sót lại hắt quanh người anh, tạo lên một vòng sáng thần thánh...

Là chúa cứu thế của cô, thần của cô, Hoa Tỷ Thần!

Hoa Tỷ Thần, anh đến rồi! Anh thật sự đến rồi! Anh đến cứu cô thật rồi!



Anh lại cứu cô thêm một lần!

Ủ dột trong con mèo nhỏ Thư bỗng chốc bị quét sạch, bất chấp ý nghĩ vì sao anh lại biết cô ở đây. Giờ cô vui mừng như mở hội, cô cực kỳ kích động cực kỳ cao hứng: "Meo meo meo, meo meo!" Em ở đây, ở chỗ này đây!

Nhưng thiếu niên anh tuấn đeo một ba lô lớn sau lưng như cầm một vật gì đó trong tay, tùy tiện bọc lại. Ném câu tiếp theo ra rồi thả người nhảy xuống: "Đừng sợ, anh tới rồi, đừng nhúc nhích, hiện giờ anh cứu em đây..."

Đang nói chuyện, cứ thế lỗ mãng vịn đi xuống chỗ của cô mà không đeo bất kỳ đồ đạc bảo vệ nào vào. Mèo nhỏ Thư bị động tác dứt khoát của anh dọa hoảng loạn, vốn đang vui mừng biến thành lo lắng: "Meo meo... meo meo..." Cẩn thận, cẩn thận một chút...

Cô hy vọng anh tới cứu cô, nhưng không hề muốn anh mất mạng! Tên ngốc này, sao không tìm đội cứu hộ chuyên nghiệp tới chứ? Hết lần này tới lần khác mạo hiểm thân mình. Thế núi hiểm trở như vậy, ngộ nhớ anh sơ ý ngã trượt xuống thì làm sao bây giờ?

Dù Hoa Tỷ Thần có động tác nhanh nhẹn đấy, từ lúc bắt đầu bàn tay anh đã bắt được một bộ rễ nhô ra ngoài. Dưới chân cũng tìm kiếm điểm chịu lực để ổn định thân mình. Nhìn anh không hề để ý an nguy của bản thân trượt xuống theo sườn núi. Đất đá dươi chân rơi xuống không ngừng, mèo nhỏ Thư kinh hồn bạt vía...

Mãi mới chờ được đến khi tên ngốc này bám được vào rễ cây nhảy vào trong sơn động, thấy anh bình yên vô sự thì trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng của mèo nhỏ Thư mới thoáng bình ổn. Lại không nhịn được hờn dỗi. Cái đầu nhỏ thăm dò, hai cái tai lông nhung cũng dựng thẳng: "Meo meo... meo meo meo..."

Đồ ngốc, đại ngốc!

Tại sao vì để cứu một con mèo mà ngay cả tính mạng cũng không cần chứ, thật là ngu ngốc! Ngốc không có thuốc chữa!

Mèo nhỏ Thư giận không kìm được, nhưng tên đại ngốc bên này lại rất thong dong tự tại.

Còn điềm tĩnh lấy một cái bọc sọc xanh trắng để ăn cơm dã ngoại, cẩn thận đặt lên lớp lá khô. Sau khi xác nhận lớp đất phía dưới ổn định thì lúc này Hoa Tỷ Thần mới ôm con mèo nhỏ không an phận kia lên, ngồi xuống tấm vải.

Cẩn thận kiên nhẫn giúp mèo nhỏ phủi bụi đất trên lớp lông đen, nhìn đôi mắt xanh biếc ngập nước của con mèo.

Hoa Tỷ Thần mềm lòng, vốn định trách cứ nhưng lại không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi.

Tay sờ lên cái tai mèo mềm mại, bất đắc dĩ nói: "Nào có con mèo yêu nào ngốc như em chứ, không biết nghe lời gì cả... Hơi một tí là gặp chuyện không may? Cứ luôn đặt mình trong tình thế hiểm nghèo như vậy. Tiểu yêu tinh các em đều nghịch ngợm như vậy à? Hay chỉ có mèo yêu này là đặc biệt nhỉ? Đặc biệt ngốc nghếch?"