Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 126: Đêm Thứ Năm(23) Một Cỗ Thủy Triều Phun Ra Từ Hoa Huyệt, Thật Là Tuyệt Vời




"Thư sinh ngốc, đồ lưu manh, ưm. . .To quá, huynh mau rút thứ kia ra đi. . .Ta không muốn đi cùng huynh đến cùng trời cuối đất, lên Vu Sơn hay ngắm cá gì. . ." Thư Khuynh Mặc cũng không nghĩ tới Hoa Tỷ Thần trực tiếp dùng cây côn thịt to lớn cùng nóng bỏng kia tấn sâu vào nơi giữa hai chân nàng, nơi mềm mại bị đầu khấc tiến vào, hoa huyệt lập tức sít chặt lại, tầng tầng lớp thịt đều gắt gao vây quanh đỉnh côn thịt, bụng dưới đột nhiên dâng lên một trận đau ê ẩm, dâm thủy bên trong hoa huyệt không khống chế được mà ra ngoài. . .

Nàng thấy sợ hãi, hai tay chống lên ngực Hoa Tỷ Thần, muốn đẩy hắn ra, với sức lực nhỏ bé của nàng làm sao có thể chống cự lại con sói đang khát tình như hắn, với lại bồn tắm đã nhỏ lại càng chật khiến hai người càng dính vào nhau, lúc này căn bản là không thể thoát ra, tuy nhiên nàng cũng không muốn thứ kia của Hoa Tỷ Thần tiến vào cơ thể.

Rơi vào đường cùng, Thư Khuynh Mặc chỉ có thể liều mạng khép hai chân dài lại, nghĩ muốn đem cây côn thịt rút ra khỏi hoa huyệt nhưng hai chân của nàng lại quấn quanh thắt lưng của Hoa Tỷ Thần, động tác của nàng nhanh chóng bị Hoa Tỷ Thần phát hiện, hắn giữ chặt bắp đùi, kéo nàng lại gần khiến cho dương vật càng tiến sâu vào hoa huyệt, côn thịt to lớn tiến vào sâu khiến do dâm thủy màu trắng đục tuôn ra một mảng lớn, ở dưới nước, côn thịt cường ngạnh chen vào được hơn phân nửa, đỉnh quy đầu tho to cũng suýt chút nữa đụng chúng hoa tâm ở nơi sâu nhất. . .

Ưm. . .Nàng cảm nhận được nộn thịt nhỏ bé của mình suýt chút nữa bị phá rách, cây côn thịt vô cùng thô, vô cùng to. . .

Ưm. . .Hoa huyệt đáng thương bị dương vật nấp đầy, bụng dưới có một cảm giác trướng đau như kiểu được ăn no, Thư khuynh Mặc cảm thấy huyệt khẩu cùng hai cánh hoa nhỏ bé ở hai bên bị làm cho mở to hết cỡ, giống như sắp nứt thành hai. . .

"Ưm. . .Rất sướng. . ." Hoa Tỷ Thần nhỏ giọng rên rỉ, kể từ khi được nếm cảm giác hoan ái, hắn liền cảm nhận được khoái cảm mất hồn mỗi khi được hoa huyệt mút chặt lấy cây côn thịt, gân xanh ở nơi đó không ngừng nổi lên, hắn không vội mà ra sức tiến lên, nhấn sâu vào nơi mẫn cảm của Thư Khuynh Mặc.

Thắt lưng không ngừng nhấp nhô, dương vật rút ra rồi lại chọc vào, quy đầu chế trụ ở cửa hoa huyệt, không ngừng cọ xát vào nộn thịt cùng cánh hoa ở hai bên khiến nàng vô cùng khó chịu. . .

Thâm tình mà cọ xát, khiến cho tiểu u kính có thể thích ứng được với cự vật to mà thô của hắn, cho dù chậm rãi di chuyển, cả người Thư Khuynh Mặc đều căng cứng, hoa huyệt phía dưới lại sít chặt, hai tay nàng trống trên ngực Hoa Tỷ Thần muốn đẩy hắn ra, nhưng cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào lại không ngừng mở ra kêu lên những âm thanh mị hoặc. . .

Nghĩ những lời của Thư Khuynh Mặc chỉ là nói đùa, Hoa Tỷ Thần liền không ngừng làm càn.

Hắn thật sự chuyên chú vào việc tru du khắp nơi trên cơ thể nàng, hơi thở nóng như lửa phả vào gò má ửng hồng, nghiêm mặt nói: "Thư Khuynh Mặc, nàng nghe ta nói. Ta không muốn, sẽ không cho nàng sống chết cùng với ta. . .Cũng chẳng muốn sinh tử gắn bó cạnh nhau, nếu như ta thật sự chết trước nàng, chỉ mong nương tử sống một đời khỏe mạnh, hưởng thụ cuộc sống giàu sang, ta biết nàng ham chới, thích mặc đẹp, thích ăn những món ngon, vậy cứ chơi vui vẻ ở nhân gian đi, khi nào đã chán hãng đến tìm ta, lúc đó cũng không còn muộn nữa. . ."

Nói xong, hắn còn thâm tình véo mũi xinh đẹp của Thư khuynh Mặc một cái: "Thư Khuynh Mặc, nàng không cần lo lắng vì không thấy ta, cũng đừng buồn vì không thể cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, nhớ rằng, cho dù có ở đâu thì Hoa Tỷ Thần ta vẫn luôn nhớ về Thư Khuynh Mặc nàng, vẫn chờ. . .Tuy nhiên, nếu nàng đi trước ta, ta nhất định sẽ đi cùng nàng. . .Nàng vốn rất nhát gan, đến thế giới bên kia nhất định sẽ lạ lẫm, không quen, nàng sẽ sợ hãi đến phát run, ta nhất định phải đi cùng nàng mới được. . ."

Thư Khuynh Mặc không nghĩ rằng Hoa Tỷ Thần sẽ nói như vậy, thất thời liền giật mình, giọng nói hắn trầm thấp mà dễ nghe, những lời nói phát ra nghe rất chân thành. Giống như có bàn tay mềm mại đang vuốt ve trái tim nàng khiến nó không ngừng rung lên, đầu óc thoáng chốc rối tinh rối mù, không biết phải làm gì. . .



Từ trước đến nay, nữ nhân luôn là loại động vật mềm yếu, căn bản chỉ cần nói một vài lời dễ nghe đã có thể khiến cho hốc mắt của nàng đỏ ửng, ướt át như sương mù.

Nàng thu bàn tay nhỏ bé đang muốn đẩy hắn về, cánh tay tự nhiên vòng lên cổ Hoa Tỷ Thần, hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào Hoa Tỷ Thần, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: "Thư sinh ngốc, sao đang yên đang lành lại nói những lời này. . .Ta vốn là người lý trí, lại bị những lời này làm cho cảm động. . .Sau này chúng ta trở thành phu thê, tất nhiên phải sống cùng nhau đến đầu bạc răng long, ai cũng không được phép đi trước người kia. . .Nếu huynh mất, để ta sống một mình trên thế gian này, ta làm sao có thể sống vui vẻ? Khi đó, một mình sống giữa hàng nghìn, hàng vạn thứ phồn hoa của thế gian, đối với ta cũng chỉ là mây khói. . ."

Khóe miệng Thư Khuynh Mặc nhếch lên nụ cười, nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng, sáng lạn: "Hơn nữa huynh cũng là người tâm cơ như vậy, nhất định đã có tính toán từ trước. Nói cái gì mà ta đi rồi huynh không còn thiết sống nữa, có phải huynh muốn chờ đến khi ta thành một bà lão nhăn nheo xấu xí, răng đều rụng hết, lúc đó chê cười ta xấu xí, rồi sau đó mượn cớ đó để đi tìm những cô nương xinh đẹp khác phải không, ta nhất định sẽ không để huynh thực hiện được quỷ kế của mình đâu. . .Ta mặc kệ, huynh đi đến đâu ta liền đi theo dến đó. Nếu huynh không bảo vệ tính mạng của mình thật tốt, làm tổn hại đến thân thể, nghĩ muốn bỏ ta một mình ở trần gian, như vậy chính là không muốn ta hưởng vinh hoa phú quý, ngắm non sông nước biếc, ăn mỹ vị nhân gian. . ."

Đôi mắt Hoa Tỷ Thần lóe lên, trong đôi mắt ánh thứ ánh sáng, gật đầu thật mạnh với Thư Khuynh Mặc" Được, ta đồng ý với nàng, chắc chắn sẽ bảo vệ tính mạng thật tốt, còn muốn cùng nàng đi du ngoạn khắp nơi, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng, mua cho nàng những thứ đắt nhất trên đời. . .Nương tử, ôm chặt vai của ta, nếu khốc chốc lửa sẽ bị văng ra ngoài. . ."

Vừa nói xong, bàn tay của hắn liền ôm chặt lấy mông của Thư Khuynh Mặc, bàn tay còn đang nắm lấy nhũ tiêm từ từ trượt xuống vòng eo mảnh khảnh, chân dài của hắn liền đứng thẳng lên, khiến cho dâm thủy ở trong hoa huyệt chảy ra càng nhiều. . .

Thư Khuynh Mặc bị mất trọng tâm liền ôm chặt Hoa Tỷ Thần, chân dài mảnh khảnh cũng gắt gao quấn chặt lấy thắt lưng cường tráng của hắn, nàng thiếu chút nữa kinh ngạc đến mức kêu thành tiếng, bên ngoài có bọn thị nữ đang đứng trước cửa, nàng liền vội vàng bịt miệng lại, nhỏ giọng chất vấn: "Ưm. . .Thư sinh thối, huynh định làm gì vậy. . ."

Hoa Tỷ Thần nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền nhìn thấy phòng ngủ của Thư Khuynh Mặc, hắn cúi người cười: "Nương tử, không phải nàng nói ta đi đâu nàng sẽ đi theo đến đó sao, hiện tại tướng công muốn cùng nàng mây mưa, nàng cũng nên hầu hạ thật tốt chứ? Nước ở bên trong bồn tắm đều đã lạnh, ta cũng không muốn nương tử vì ngâm mình trong nước lạnh mà bị phong hàn. . ."

Hoa Tỷ Thần còn một câu nữa nhưng chưa nói ra: Hơn nữa bồn tắm cũng quá nhỏ, căn bản không thể khiến hắn phát huy hết thực lực của mình trong chuyện đó, so với chiếc giường rộng lớn kia thì không gian trên đó vẫn thoải mái hơn. . .

Hắn nhanh chân bước ra, bước những bước chậm rãi mà vững chắc tiến về phía giường, mỗi một bước chân lại khiến cho cự vật thô to kia nảy lên cọ xát vào hoa huyệt, dâm thủy theo đó mà không ngừng chảy xuống bôi trơn cho vách thịt đang se khít lại, mỗi một bước đi lại khiến cho hoa huyệt cùng cây côn thịt thân mật tiếp xúc với nhau hơn, thậm chí nộn thịt còn cố ý va chạm lấy gậy thịt, như mút vào nhả ra, cứ như vậy mà càng tiến sâu hơn vào u cốc, bước chân vững trãi lại mạnh mẽ đưa hai nơi phía dưới hai người va chạm mạnh. . .

Hành động như vậy cũng đủ để khiêu khích, tán tỉnh, lại đặc biệt kích thích, quả thực nó khiến Thư Khuynh Mặc không chịu nổi mà bám chặt lấy hắn, cả người sớm đã mềm mại, uốn éo như không xương, tựa như sắp tan thành nước, nàng dựa vào lồng ngực Hoa Tỷ Thần, thở gấp gáp, không nói ra được lời nào, có thể nghe được tiếng rên rỉ nhỏ phát ra từ miệng Thư Khuynh Mặc: "Ưm. . .Ân. . .Đừng. . ."

Thư Khuynh Mặc chưa bao giờ cảm thấy đường từ phòng tắm đến phòng ngủ lại dài như thế, quả như giống như đi qua không biết bao nhiêu gian phong, nàng sớm cảm thấy được cả người như bị trói chặt, quy đầu đặt giữ hoa tâm kia thi thoảng lại khẽ cọ xát hai cánh hoa, thi thoảng lại đâm vào hoa huyệt, cảm giác này khiến Thư Khuynh Mặc khó lòng chịu được.

Cái eo nhỏ nhắn cứng đờ, bụng dưới đau xót, bắp đùi cố gắng banh thật rộng, các ngón chân cũng vì thế mà co quắp lại, sâu trong hoa huyệt chảy ra vô cùng nhiều dâm thủy, cứ thế chảy ra bên ngoài. . .